TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương
Chương 150: Đêm động phòng hoa chúc

Màn đêm buông xuống, nến đỏ triền miên.

Sau khi Tống Tân Đồng rửa mặt thì an vị trong sảnh nhỏ bên trái phòng ngủ chỉnh lý đồ cưới của mình, bởi vì thời gian gấp gấp gáp gáp nên liền chỉ mang theo một chút quần áo cùng ngân phiếu qua đây.

Hôm qua đã cùng cặp song sinh đơn giản, khế đất căn nhà lớn kia là viết tên của hai người các cậu, sau này chia thế nào đều chuyện sau khi các cậu lớn lên, còn có hơn ba mươi mẫu đất cùng ruộng tôm kia đều ở dưới danh nghĩa của hai người các cậu.

Tống Tân Đồng vốn không cần cái gì hết, nhưng cặp song sinh kiên trì đem ngân phiếu toàn bộ cho nàng, nhưng nàng không muốn, liền trực tiếp chia ra làm ba phần, mỗi người hai vạn lượng ngân phiếu.

Đương nhiên hiện tại những tiền bạc này vẫn đều là nàng giúp đỡ quản lý, sau này bạc kiếm được cũng đều chia làm ba phần.

Tống Tân Đồng biết cho dù không cho cặp song sinh cũng sẽ không có bất kỳ ý kiến gì, nhưng vẫn là phòng vạn nhất, miễn cho sau này thê tử bọn họ nói xấu, hiện tại ấn định xong quy củ để chia đều cũng tốt.

Tống Tân Đồng lật lật cái rương, phút chốc nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài thì vội khóa lại, bước nhanh trở về bên giường, quy quy củ củ ngồi.

Lúc Lục Vân Khai đẩy cửa vào phòng thì đã nhìn thấy Tống Tân Đồng xõa mái tóc đen ngồi ở bên giường, màu đỏ hỉ phục cùng màu đỏ của chăn hòa hợp với nhau.

“Để cho nàng chờ lâu.”

Tống Tân Đồng lắc lắc đầu.

“Có thể dùng cơm?” Lục Vân Khai đi tới giường vừa hỏi.

Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Phu nhân…” Vừa mở miệng thì trong nháy mắt nhận thấy được không đúng, có chút khó đọc sửa lời: “Nương đưa cơm canh vào cho ta.”

“Canh giờ không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi trước?” Lục Vân Khai ôn nhu hỏi.

Tống Tân Đồng có chút không được tự nhiên vuốt vuốt tóc, nghiêng đầu nhìn Lục Vân Khai: “Hiện tại? Có phải là quá sớm hay không?”

Lục Vân Khai liếc mắt nhìn nến đỏ đã đốt rất lâu: “Không còn sớm, ** khổ ngắn.”

“…” Tống Tân Đồng cảm giác thân thể nhỏ bé này của mình sợ là không chịu nổi lăn qua lăn lại a, hơn nữa còn chưa qua mười sáu tuổi, quá sớm đối với thân thể không tốt: “Ta cảm thấy quá sớm…”

Lục Vân Khai nhìn ra nàng chống cự, u u nói: “Ta nghe nói là muốn nghiệm thân…”

“Biến thái như thế?” Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, lại nhìn về phía Lục Vân Khai, quên đi, nhập gia tùy tục: “Vậy chàng nhẹ chút…”

Lời còn chưa nói hết thì môi đã bị Lục Vân Khai ngăn lại.

Tống Tân Đồng bị hôn đã không còn lý trí, cũng ý thức được đáy lòng đối với Lục Vân Khai có chút thích, thuận theo cũng không có lại chống cự, chậm rãi đáp lại.

Trong phòng nến đỏ chập chờn ảnh lượn vòng, tình tố lưu luyến ái muội sinh sôi, liên mien không ngừng, tế thủy trường lưu.

Đêm khuya hơi lạnh, trong yên tĩnh chỉ còn lai tiếng hít thở của hai người đan vào một chỗ.

Ngày hôm sau, giữa lúc Tống Tân Đồng nửa tỉnh nửa mơ nghe thấy tiếng người đứng dậy, mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy tấm lưng trần của Lục Vân Khai, bên trên hình như còn có vài vết cào đỏ ửng.

Tống Tân Đồng che mặt, sao nàng lại làm loại chuyện này chứ?

Lục Vân Khai quay đầu lại, thấy nàng tỉnh lại, cười nói: “Canh giờ còn sớm, lại ngủ một lát đi.”

Tống Tân Đồng nhìn ngoài cửa sổ thấy trời đã tảng sáng, chống eo ngồi dậy, toàn thân tựa như đều bị tan rã vậy, ai oán liếc mắt nhìn Lục Vân Khai một cái, đâu phải là con mọt sách nhu nhược gì a? Rõ ràng tức khắc chính là trâu bò dã man.

Lục Vân Khai nhìn ánh mắt Tống Tân Đồng hay thay đổi, không khỏi buồn cười: “Tối hôm qua nương tử làm việc vất vả, lại nghỉ ngơi một chút.”

Tống Tân Đồng nghĩ đến đêm qua, đỏ mặt lên, không thoải mái khép mí mắt, khí hư nói: “Lại trễ liền không kịp làm cơm sáng.”

Hôm qua Tạ thẩm nói, tân nương mới gả ngày hôm sau phải dậy sớm là cơm sáng cho bà bà với tướng công, lấy danh hiền lành.

Lục Vân Khai nhìn Tống Tân Đồng trần truồng trong cái chăn màu đỏ, ẩn ẩn còn có thể thấy cái cổ trắng nõn, mắt u ám: “Không cần, nhà của chúng ta không có quy củ này.”

“Hơn nữa nương đã làm xong cơm sáng rồi.”

“A?” Tống Tân Đồng có chút lo lắng, “Vậy nương có thể giận ta hay không?”

“Sẽ không.” Lục Vân Khai đưa quần áo sạch cho nàng: “Có muốn vi phu thay cho nương tử không?”

“…” Tống Tân Đồng vươn tay đoạt lấy quần áo qua, hổn hển nói: “Chàng ra.”

Lục Vân Khai có chút thất vọng liếc mắt nhìn cái chăn một cái, nhưng vẫn thẳng thắn đáp: “Được.”

Chờ sau khi người đi rồi, Tống Tân Đồng mới bò từ trong chăn ra, đem quần lót, áo lót, áo chẽn, ngoại sam từng cái từng cái một mặc vào, sau đó chân mềm mà xuống giường.

Sau khi chỉnh lý xong, Tống Tân Đồng mới chậm rì rì ra hỏi phòng, hôm qua lúc tới cửa là đội khăn voan, cái gì cũng không thấy rõ lắm, hiện tại trái lại có thể nhìn thấy rõ ràng cái sân này.

Sân này không lớn, liền mấy gian phòng, giữa sân trồng vài bụi hoa hải đường, cành lá sum suê, nụ hoa chờ nở.

Lúc Vân Khai đang bưng một chậu nước nóng đi đến, nhìn thấy nàng đi ra: “Sao lại đi ra.”

“Ta chuẩn cho tốt liền đi ra ngoài tìm chàng.” Tống Tân Đồng nói xong lại cảm giác lời này của mình quá ngấy đi, cúi đầu loay hoay vặn tay.

Lục Vân Khai đem chậu nước đặt trên giá gỗ ngoài phòng, “Vậy đến phòng bếp bưng nước đi.” Ngay sau đó lại đem một tấm vải mới mềm mịn đưa cho nàng, “Đây là  khăn tay sạch nương chuẩn bị cho nàng.”

Tống Tân Đồng nhận lấy khăn tay, “Cảm ơn.”

“Không cần khách khí với ta.” Lục Vân Khai cười khan nói.

Tống Tân Đồng sờ sờ nước: “Nóng quá.”

Lục Vân Khai cầm lấy khăn tay, giặt trong nước, sau đó vắt khô khăn tay đưa cho Tống Tân Đồng: “Xoa một chút đi.”

Tống Tân Đồng cười nhận lấy khăn tay, lau lau mặt: “Chàng rửa chưa?”

“Rửa rồi.” Lục Vân Khai cầm lại khăn tay: “Nương ở tiền thính chờ chúng ta, chúng ta qua đó đi.”

“Được.” Tống Tân Đồng theo Lục Vân Khai đi ra ngoại viện, ra cửa viện đi vài bước liền đến đại viện tử trước đây đã tới, hai người trực tiếp đi đến chính sảnh.

Tống Tân Đồng rất xa đã nhìn thấy Lục mẫu mặc áo màu lam đậm trong sảnh, không biết vì sao, mỗi lần thấy Lục mẫu đều có chút khẩn trương.

Lục Vân Khai nhìn ra khẩn trương của nàng, vươn tay dắt lấy tay nàng: “Đừng sợ.”

Nói xong kéo tay nàng vào trong sảnh: “Nương.”

Lục mẫu cười híp mắt nhìn hai người dắt nhau vào.

Hai người quỳ gối trước mặt Lục mẫu, Tống Tân Đồng dâng trà cho Lục mẫu: “Nương, người uống trà.”

Lục mẫu nhận lấy trà, uống một ngụm rồi liền đặt bên cạnh sau đó thêm một cái vòng tay phỉ thúy bao trong khăn tay đưa cho Tống Tân Đồng.

Tống Tân Đồng nhìn vòng tay chất lượng thượng tầng, lại nhìn Lục Vân Khai một chút.

Lục Vân Khai nhàn nhạt nói: “Nương cho nàng nàng cứ cầm.”

Tống Tân Đồng đành phải nhận lấy vòng tay, ngọt ngào nói: “Cảm ơn nương.”

Lục mẫu cười híp mắt để cho bọn họ mau đứng lên, sau đó khoa tay múa chân nói: “Các con chờ một chút, cơm sáng sắp xong rồi. “Nói xong rồi bước nhanh ra nội sảnh.

Tống Tân Đồng nghi hoặc nhìn bóng lưng Lục mẫu vội vã đi xa: “Nương nói cái gì?”

“Nương nói chờ một chút là có thể dùng cơm sáng.” Lục Vân Khai nhìn vòng tay phỉ thúy trong tay Tống Tân Đồng: “Nàng mang vào đi.”

“A? Hiện tại?” Tống Tân Đồng nháy nháy mắt: “Qúy trọng như vậy vẫn là cất trong tráp đi.” Nếu như đụng hỏng rồi làm sao?

“Mang vào.” Lục Vân Khai cầm lấy vòng tay phỉ thúy: “Ta mang cho nàng.”

Tống Tân Đồng nhìn vòng tay xanh biếc trên cổ tay, xanh mượt rất đẹp, rất tôn lên cổ tay trắng nõn của nàng: “Thật là đẹp mắt.”

Nói xong lại ngước mắt nhìn Lục Vân Khai: “Đa tạ tướng công.”