TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương
Chương 122: Nữ tử cao lớn như tráng hán

“Cô nương xác định?” Lão Mã còn cho là mình nghe lầm.

Tống Tân Đồng gật đầu: “Đúng, cùng nhau.”

Lão Mã cười cười, “Cô nương đã quyết định, nhưng chớ trách lão già đây không nói qua với ngươi.”

“Sẽ không, người yên tâm.” Tống Tân Đồng sờ sờ đầu chiến mã, “Có xe ngựa hay không?”

“Có, là mới làm, cô nương tới cũng đúng dịp.” Lão Mã mang hai con từ trong vòng kéo ra ngoài, “Hai ngươi đúng là vận khí tốt, sau này phải hầu hạ chủ nhân nhà ngươi thật tốt.”

Nói xong lại nói cùng Tống Tân Đồng: “Một con ngựa này ba mươi lượng, cộng thêm xe ngựa này tổng cộng bảy mươi lượng.”

“Được, làm phiền làm cho ta một bộ.” Tống Tân Đồng sảng khoái thanh toán tiền bạc.

Tống chưởng quỹ: “Tống cô nương, trái lại ta biết một người chữa bệnh cho gia súc, có cần dẫn hai con ngựa này đi xem một cái?”

Tống Tân Đồng đang có ý này, lập tức cảm ơn nói: “Tốt, đa tạ Tống chưởng quỹ.”

Hai người một lần nữa đi trở lại trong viện, lại đến chỗ giam người bên ngoài.

“Tống cô nương bây giờ nhà lớn nghiệp lớn, sao không mua vài người trở về hầu hạ?” Tống chưởng quỹ hỏi.

Tống Tân Đồng nhìn mấy người bị nhốt trong phòng kia gầy trơ xương, cảm thấy có chút không thoải mái: “Nông hộ, mua những người này về nhà hầu hạ, thật sự quá kỳ quái.”

“Tống cô nương nói thế sai rồi.” Tống chưởng quỹ nói: “Nhà Tống cô nương lớn, nhưng nam đinh trong nhà vẫn chưa tới sáu tuổi, nếu như gặp phải kẻ xấu thì sao bây giờ?”

Tống Tân Đồng sững sờ một chút, lời này trái lại nói chạm đến đáy lòng nàng. Trước kia là Lại Tam, tối qua là Vạn Lục, bọn họ dám leo tường vào nhà, không phải là ỷ vào trong nhà không có người sao? Nếu như không có tiểu hắc cùng tiểu hoàng, tối hôm qua sợ sẽ là một quang cảnh khác.

Nhưng để cho nàng mua người, hình như đáy lòng nàng không qua được cái điểm mấu chốt kia.

Tống chưởng quỹ là một nhân tinh, nhìn ra đáy lòng Tống Tân Đồng với chuyện buôn bán hạ nhân này có chút bài xích, bèn nhằm vào một bước này mà nói: “Tống cô nương không cần cảm thấy áy náy, những người này vốn là cho làm nô tài nhà giàu, bọn họ cam nguyện bán mình làm nô, lại không phải Tống cô nương bức bách, bọn họ hầu hạ cô nương, đây là chức trách của bọn hắn.”

Tống Tân Đồng nhấp môi, nàng hiểu rõ ý tứ Tống chưởng quỹ cũng biết ở thời đại này, hầu hạ chủ nhân hoặc là làm hạ nhân cũng là một loại nghề nghiệp, có vài người còn lấy hầu hạ nhà giàu là vinh quang.

Chính là nàng cảm thấy loại người này không có tự do, mà mấy người môi giới này chính là bọn buôn người có giấy phép, cái này làm lương tâm nàng tổng cảm thấy áy náy.

Có điều dù sao thời đại bất đồng, hơn nữa trong nhà cũng cần, vậy nhìn đi.

Tống Tân Đồng cắn răng, “Tống chưởng quỹ, ngươi biết nhìn người, ngươi giúp ta chọn mấy người đi.”

Trên miệng thì nói như vậy nhưng đáy lòng đang suy nghĩ, ‘ngàn vạn đừng chọn được thích hợp, không chọn được nàng liền về nhà, không mua.’

Tống chưởng quỹ gật gật đầu, “Tống cô nương muốn người thế nào?”

Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, “Có thể đánh nhau bắt tặc? Có thể nấu cơm?”

Tống chưởng quỹ vừa nghe liền biết Tống Tân Đồng đích thực không có cái khái niệm gì với chuyện mua người này, sau khi suy nghĩ một chút, hắn nói: “Vậy ta thay Tống cô nương chọn mấy người đáng tin cậy nhé?”

Tống Tân Đồng gật gật đầu, sau đó lại hỏi một vấn đề cực kỳ ngốc: “Nếu như các nàng phản bội ta thì sao bây giờ?”

“Trong tay cô nương có khế bán thân, nếu bọn họ dám cả gan làm trái ý chủ thì đánh cho tàn phế phát mại là xong. Chẳng qua hạ nhân trong quan nha này cũng không phải là kẻ làm ác, cho nên Tống cô nương yên tâm.” Tống chưởng quỹ dừng một chút lại nói: “Tống cô nương nhân từ hiền lành, nhưng ở trước mặt hạ nhân phải lập uy mới được.”

Tống Tân Đồng gật gật đầu, hít một hơi thật sâu, nàng không phải kẻ bán người, xem như nàng chỉ là mời mấy người làm công thôi là được rồi.

“Làm phiền Tống chưởng quỹ.”

Tống chưởng quỹ gật gật đầu, nói mấy tiếng cùng người trông coi bên cạnh, rất nhanh liền đem kéo toàn bộ mấy trong phòng ra ngoài.

Nam nữ, già trẻ, rất nhanh cái sân đã chật ních.

Những người này đều đã lâu rồi không tắm rửa, Tống Tân Đồng che mũi lui về phía sau mấy bước, cách những người này thật xa, rất nhiều trên mặt đều chỉ có tê dại, có chút còn thậm chí là nhát gan, còn có khóc lóc ồn ào hô: “Cô nương mua ta đi, ta cái gì đều sẽ làm.”

Tống chưởng quỹ nhàn nhạt lướt nhìn qua những người này, “Tống cô nương chọn người hợp mắt một chút đi.”

Tống Tân Đồng gật gật đầu, tầm mắt đảo qua trên những người này, sau đó nói: “Ai biết công phu?”

“Ta biết.”

“Ta cũng biết.”

Mấy nam nhân nhìn thập phần thon gầy giơ tay nói.

Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó trực tiếp lược qua, lại hỏi: “Ai biết chữ?”

“Ta biết.”

“Ta cũng biết.”

“Ta là tú tài…”

Tống Tân Đồng bĩu môi, tú tài còn bán mình làm nô? ‘Xuy’ nhẹ một tiếng rồi trực tiếp chỉ vào một vị phụ nhân y phục trên người mặc dù cũ nát nhưng tóc vẫn được búi khá ngăn nắp sạch sẽ, “Ngươi biết nấu ăn sao?”

Phụ nhân gật đầu: “Biết, trước đây chính là chuyên nấu nướng.”

“Đã biết làm thức ăn gì?” Tống Tân Đồng hỏi.

“Sở trường làm thức ăn kinh thành bên kia, thức ăn Lĩnh Nam ở đây cũng biết làm.” Phụ nhân thành thật đáp lời.

“Tốt, liền ngươi.” Tống Tân Đồng nói.

Phụ nhân nghe xong an tĩnh không có bao nhiêu cảm kích mà là lập tức quỳ xuống, “Cô nương, ta còn có nam nhân, còn có ba đứa nhỏ, ta không muốn tách ra khỏi bọn họ, cầu cô nương tác thành.”

Nha dịch trông coi bên cạnh mắng: “Người ta nguyện ý chọn ngươi là phúc khí của ngươi, ngươi còn muốn cầu nhiều hơn, xem ta liền bán con gái ngươi đi kỹ viện, hai nhi tử chia ra bán.”

“Đừng mà, cầu xin cô nương người đại nhân đại lượng, tha thứ cho nô tỳ.” Phụ nhân nằm sấp trên mặt đất khóc nói.

“Nương, nương đừng khóc, ta đi đi, chúng ta quay lại tìm ngươi.” Hai tiểu hài tử chừng tám tuổi vây quanh phụ nhân, thay phụ nhân lau nước mắt, cạnh đó một nam nhân cùng một cô nương mười hai, mười ba tuổi cũng nức nở lên.

Tống Tân Đồng không thích nhất chính là thấy loại cảnh tượng sinh ly tử biệt này, chẳng sợ biết rằng có lẽ là diễn kịch cũng không thích, ánh mắt nàng rơi vào trên người hai tiểu hài tử tám tuổi, hai người đều ăn mặc sạch sẽ, hơn nữa giống như đều rất khôn khéo.

Đáy lòng nảy lên một cỗ không đành, quay người nhìn Tống chưởng quỹ.

Tống chưởng quỹ không nêu lên đề nghị của mình, chỉ nói: “Cô nương tự quyết định là được.”

Tống Tân Đồng quay đầu lại, nhanh chóng thu liễm do dự cùng không đành, lạnh giọng nói: “Toàn gia năm người các ngươi, ra.”

Đáy lòng phụ nhân vui vẻ, ôm đứa nhỏ vội vàng nói: “Đa tạ cô nương, đa tạ cô nương.”

“Cô nương, van cầu ngươi cứu toàn gia lớn nhỏ chúng ta đi, chúng ta cũng không muốn tách ra, van cầu ngươi…” Không ngừng có người quỳ xuống, toàn bộ đều hướng về phía Tống Tân Đồng nói, “Cầu cô nương mua chúng ta đi, chúng ta nhất định tận tâm tận lực…”

Tống Tân Đồng nhấp môi, nhìn nhìn một nhà năm miệng nàng chọn ra này, hai vợ chồng đều cúi đầu không dám nhìn nàng, hai tiểu tử trái lại có chút hiếu kỳ, lại có một chút nhát gan nhìn nàng.

Tống Tân Đồng quay đầu nhìn lại trong đám người, chợt phát hiện phía sau đoàn người còn có một tráng hán đang ngồi nhìn vừa cao vừa khỏe mạnh, tóc rối bù, không thấy rõ mặt, “Tráng hán kia có phải khí lực rất lớn hay không? Công phu đánh nhau thế nào?”

Tráng hán yên lặng ngẩng đầu nhìn Tống Tân Đồng, “Ta là nữ tử.”

“Ta biết công phu.”