TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương
Chương 58: Khai thông với lừa

Không đến hai khắc chung, tất cả món mang đến đều bán sạch.

Tống Tân Đồng ôm một túi tiền đồng vô cùng cao hứng đi vào trong nhàm về tới trong viện, sau khi đem dọn hàng xuống, nàng đưa cho Hà nhị thẩm năm văn tiền thuê xe: “Thẩm, đây là tiền thuê xe lừa của người.”

“Không cần không cần, ta đây cũng là tiện đường đi sao? Buổi trưa còn có mấy chục văn tiền ăn đâu.” Hà nhị thẩm không muốn tiền của nàng.

“Thẩm, kỳ thực ta còn muốn mượn xe lừa nhà người đến thị trấn một chuyến.” Tống Tân Đồng có chút ngượng ngùng nói.

Hà nhị thẩm kịp phản ứng, “Ngươi là muốn đi mua gạo? Ngày mai thêm món cơm?”

“Không phải, nấu cơm cũng quá phiền toái, hơn nữa giá không bán được.” Tống Tân Đồng giải thích, “Ta là phải chạy đến thị trấn xem xem có thể mua được đồ ăn này đó đem đi xử lí sớm hay không, ngày mai cũng nhàn nhã một chút.”

Hà nhị thẩm gật gật đầu, “Cũng phải, những thứ rau củ ấy đâu? Ngươi cũng muốn mua?”

“Không mua bởi trong nhà cũng không trồng.” Tống Tân Đồng giải thích.

“Những thức ăn này đâu cần phải đi mua bên ngoài a? Nhà thẩm liền trông không ít, ngươi muốn cái gì để thẩm đi nhổ cho.” Hà nhị thẩm thập phần lanh lẹ nói.

“Nhà thẩm có trồng loại rau gì?” Tống Tân Đồng hỏi.

“Cải trắng, khoai tây, cải bắp, dưa chuột, măng tây, ngươi nếu cần giá, chúng ta cũng có thể ủ.” Hà nhị thẩm nói.

Tống Tân Đồng gật gật đầu, “Ta hôm qua còn gọi Tạ thẩm giúp ta tìm một ít, chẳng qua nhà bọn họ không nhiều.”

“Nhà bọn họ trồng khoai lang nhiều, đâu còn đất trồng rau a.” Hà nhị thẩm nghĩ nghĩ, “Ngày mai ngươi khẳng định cần phải làm nhiều hơn so với hôm nay đi? Ít nhất phải chuẩn bị nhiều năm sáu chục cân rau.”

Tống Tân Đồng gật gật đầu, “Vậy phiền thẩm, đến lúc đó ta ấn giá trong thị trấn tính cho thẩm.”

“Đi, thẩm cũng không chối từ với ngươi, nếu không ta về nhà báo cáo kết quả cũng không tốt.” Hà nhị thẩm kéo con lừa liền đi ra ngoài, “Ta đi về trước cho lừa ăn, đợi một lúc ngươi trực tiếp tới nhà của ta dắt đi.”

“Dạ thẩm.” Hà nhị thẩm cất bước, Tống Tân Đồng quay người lại đã nhìn thấy cặp song sinh ngồi xổm cạnh ổ gà sờ trứng gà, tiểu hắc cũng không vui vẻ không ngừng sấn tới.

Tống Tân Đồng trực tiếp về phòng, đem túi tiền lấy ra đếm cẩn thận, có một lượng một trăm văn tiền, có tiền thưởng của vị tiểu ca cuối cùng kia.

Nếu không tính tiền thùng sắt cùng dao phay, bỏ tiền vốn mua thức ăn, ước chừng buôn bán lời tám trăm văn.

Nếu như cộng thêm thùng sắt này nọ, đoán chừng ít nhất còn phải hơn mười ngày mới có thể hồi vốn.

Chẳng qua có lợi nhuận thì có hy vọng, nửa tháng sau hẳn lợi nhuận.

Ăn xong bữa trưa, Tống Tân Đồng mang theo mũ rơm vác gùi liền đi đến nhà Hà nhị thẩm, mượn xe lừa xong liền chậm rì rì đi về hướng nội thành.

Ngay giữa trưa, nhiệt độ nóng bức bao phủ Tống Tân Đồng và con lừa này.

Trong tay Tống Tân Đông cầm một cây trúc, treo một cái củ cải ở trước con lừa, dụ nó không ngừng đi về phía trước, có thể đi đi, mà biện pháp này cũng không dùng được.

Tống Tân Đồng bất đắc dĩ nhìn con lừa, ăn nói khép nép với cái con lừa đánh chết cũng không nguyện nhấc chân, “Lừa đại ca, ta biết hôm nay ta đã nghiền ép ngươi lâu rồi, nhưng ta đã đáp ứng vào thành liền hầu hạ ngươi ăn uống thật tốt, tại sao ngươi có thể lật lọng đây?”

Con lừa kêu ‘a ách a ách’ hai tiếng, phun hai lần hơi nóng rồi không phản ứng nàng.

“Ngươi có thể cho ta mặt mũi không a.” Tống Tân Đồng dùng sức lôi dây thừng, muốn kéo nó về phía trước, nhưng cái tình tình con lừa của nó ở đâu ra, chính là không muốn động.

Tống Tân Đồng lau lau mồ hôi trên trán, liếc mắt nhìn chung quanh một cái, ở đây trước không thôn sau không điếm, nàng lại không để ném nó, nhưng nên làm gì bấy giờ a?”

Nếu như vẫn tiêu hao dần, kế hoạch lớn nàng muốn hùng tráng mở ra chẳng phải là sẽ ngâm nước nóng?

Tống Tân Đồng cau mày nhìn con lừa, “Có phải ngươi khát hay không?”

Nói rồi rót một chút nước sạch vào trên lá cây đút cho nó uống.

Nhưng con lừa này vẫn là rất ngạo kiều, đánh chết cũng không uống.

“Vậy ngươi rốt cục muốn làm cái gì a.” Tống Tân Đồng bất đắc dĩ đem củ cải nhét vào trong miệng nó, “Hôm nay ngươi có đi theo ta hay không, nói câu chắc chắn đi.”

Con lừa hắt hơi một cái, vẫn là không phản ứng nàng.

Tống Tân Đồng mất mặt, ngửa đầu nhìn trời xanh, thở một hơi thật dài, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày nàng sẽ cùng một con lừa lôi kéo.

Phút chốc, một trận tiếng vó ngựa từ hướng thị trấn phi nước đại đến, từ xa đến gần, người điều khiển xe ngựa còn là một người quen.

Ánh mắt Tống Tân Đồng sáng lên, vội đứng ở giữa đường phất phất tay về phía hắn.

Lục Vân Khai dừng xuống xe ngựa, nhìn Tống Tân Đồng phủ đầy bụi đất, khóe miệng không khỏi nhếch nhếch: “Tống cô nương ngăn xe ngựa của ta có chuyện gì?”

Tống Tân Đồng vỗ vỗ mặt, sau đó bức thiết hỏi: “Lục phu tử có biết làm thế nào để làm con lừa bước đi không? Nó ăn củ cải của ta lại không làm việc cho ta này. Ngươi có thể nói với nó một chút để nó ngoan ngoãn nghe lời hay không?”

Mặt mày Lục Vân Khai giật nhẹ, “Ta không phải thú y, không hiểu khai thông với lừa.”

“Nhưng ngươi là phu tử, có lẽ nó sẽ nghe lời ngươi.” Tống Tân Đồng nói.

“…” Biên độ co rút của mặt Lục Vân Khai lớn hơn, hắn nhìn Tống Tân Đồng vẻ mặt ngơ ngác, dáng vóc tiều tụy, thế nào lại cảm thấy cô nương này ngờ nghệch, một chút cũng không thấy bộ dáng khôn khéo mấy ngày trước.

“Thử một lần đi, thực sự không được Lục phu tử liền thay ta dắt trở lại trả Hà gia.” Tống Tân Đồng thở dài.

Lục Vân Khai nhìn lưng của nàng hồi lâu, “Tống cô nương vào thành làm gì?”

“Hôm qua không phải ta đã nói với Lục phu tử ta muốn đi làm ăn sao, sinh ý rất tốt, phải đi nội thành sớm một chút mua thịt cho ngày mai.” Tống Tân Đồng nói.

“Ngươi đi đi, lại trễ liền muốn thu hàng.”

“Vậy Lục phu tử thay ta đem con lừa dắt về đi.” Tống Tân Đồng đem dây thừng đưa cho Lục Vân Khai, “Đã làm phiền ngươi, ngày khác sẽ tới cửa cảm tạ.”

Nói xong chạy chậm về hướng thị trấn.

Chờ chạy đến cửa huyện thành, vẫn chưa tới giờ thân, chẳng qua làm Tống Tân Đồng có chút choáng váng, ở dưới bóng cây mua một bát trà lạnh giải nhiệt uống cạn sau đó mới tốt hơn.

Không trì hoãn nữa, trực tiếp đi đến sạp của lão bản nương bán thịt kia.

“Lão bản nương, có còn thịt không?” Tống Tân Đồng thở không ra hơi hỏi.

“Không còn lại cái gì, chỉ còn chút thịt nạc.” Lão bản nương vội cầm cây quạt quạt cho Tống Tân Đồng, “Cô nương sinh ý hôm nay thế nào?”

“Cũng được.” Tống Tân Đồng có chút thất vọng nhìn cái giá treo mấy khối thịt không thế nào mới mẻ, “Lão bản nương mỗi ngày đều bán thịt?”

“Đúng, tổ tông nhà chúng ta đều bán thịt, đều là sạp này, ngày ngày đều ở đây.” Lão bản nương

Tống Tân Đồng hướng phía thị trường bên kia nhìn lại.

“Cô nương hiện tại muốn mua thịt sợ là mua không được, không bằng ngươi định cái số, để buổi sáng mai nam nhân nhà ta đưa đi?” Lão bản nương nói.

Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, “Cái này thuận tiện sao?”

“Thế nào không tiện? Nam nhân của ta bình thường cũng giúp người ta giao hàng.” Lão bản nương cười cười, “Ngươi muốn bao nhiêu, sáng ngày mai ta cùng nhau đưa qua cho ngươi, sáng sớm mới kéo từ lò mổ về, được chặt mới mẻ, có thể so với ngươi mua về để một ngày dùng tốt hơn nhiều.”

“Các ngươi là phải giết vài con lợn đâu?” Tống Tân Đồng hỏi: “Nhưng ta lo lắng không kịp thời gian.”