TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rỉ Sắt
Chương 63: 63

“Xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành sao tự nhiên lại ngộ độc?”

Đinh Hoa vội cầm điện thoại ra đứng kế giàn nho trong sân, điện thoại vừa thông kết nối, gã đã vội vàng hỏi.

Sau khi đọc tin nhắn, gã chào những người nhà họ Mã ngồi trên bàn ăn rồi vội đi vòng ra cửa sau của phòng khách ngay bên cạnh phòng ăn, đẩy mở cửa chuồn ra ngoài rồi gọi gấp cho Trần Gia Lâu ngay.

“Mày khá quá ha Trần Gia Lâu. Lão Đại đã dặn dò cẩn thận để mày chăm sóc Tiểu Lâm lúc ở Cống Nam mà sao mới được mấy ngày đã thấy người được mày chăm phải vào viện rồi? Đại ca mà biết ổng lột da mày nha!”

Trần Gia Lâu đã phải chạy đôn chạy đáo ở bệnh viện suốt cả một buổi chiều vì Lâm An đột nhiên xảy ra chuyện, mệt bở hơi tai mới thu xếp được đâu vào đấy. Vừa ngồi nghỉ được một lát mới quyết định nhắn cho Đinh Hoa một tin để thông báo, lát nửa còn phải xuống hiệu thuốc bệnh viện lấy thuốc, việc gì cũng đến tay phiền chết đi được, tự nhiên bị Đinh Hoa không biết điều quở trách một tràng thế là nổi giận đùng đùng.

“Tao biết thế đếch nào được!” Trần Gia Lâu bực mình quạu lại, nói rồi lại bảo, “Nó lớn rồi chứ bé bỏng gì, cái gì ăn được cái gì không ăn được mà không biết à? Lại còn dở dói ra đòi thay bóng đèn cho học sinh cái mẹ gì ấy. Cái bóng đèn rách đấy treo mãi có thấy trường đổi quái đâu, vẫn dùng được đấy thôi, chả hiểu trúng cái gió mẹ gì, đổi với chả không đổi.

Trần Gia Lâu vừa nói vừa cầm điện thoại đứng lên khỏi ghế, rút bao thuốc ra. Chưa kịp châm lửa đã bị y tá đi ngang qua ngăn lại, “Thưa anh, ở đây cấm hút thuốc.”

Trần Gia Lâu ngẩng lên lừ mắt nhìn đối phương một cái, lại cất bao thuốc đi.

Nghe người ở đầu dây bên kia nói xong, Đinh Hoa chờ người kia im lặng mới khó hiểu hỏi lại, “Không đúng, là sao? Không phải bảo là bị ngộ độc thức ăn à, liên quan gì đến thay bóng đèn?”

Trần Gia Lâu thoáng im lặng. Một lúc sau mới vừa tức vừa sốt ruột giải thích, “Lúc triệu chứng ngộ độc phát tác thì nó đang đứng trên thang, cái tự nhiên trước mắt tối sầm, không cẩn thận ngã xuống, gãy ngón tay út.”

“Cái gì?!”

Trần Gia Lâu chỉ nói mấy câu qua loa, lại nghe thấy được Đinh Hoa ở C thị xa xôi mặt cắt không còn giọt máu.

“** má! Chuyện quan trọng như thế sao mày không nói sớm?!”

“Vội cái gì?” Trần Gia Lâu có vẻ chẳng quan tâm lắm, chỉ nhíu mày, liếc nhìn cửa phòng bệnh đối diện, “Nói chung hiện giờ bụng dạ ổn lại rồi, chỉ là thương tích nhỏ thôi, nghỉ ngơi là được. Tao nhắn tin cũng chỉ để báo một tiếng thôi. Nói xong còn cười cười chẳng rõ có ý gì, sặc mùi châm chọc, “Với lại cũng muốn chờ xem bên phía mày khi nào mới chịu liên lạc lại cho tao nữa ấy chứ.”

Đinh Hoa im lặng một lúc mới lại vừa càm ràm vừa hỏi han cho rõ tình hình của Lâm An hiện tại, xong xuôi mới cúp máy, mang một lòng phiền lo quay lại bàn ăn.

Từ Tân vẫn ngồi ở vị trí cũ cùng gương mặt tươi cười vui vẻ của hắn. Bàn tay thon dài đang được mẹ Từ nắm lấy, đặt lên tay của Mã Giai Kỳ ngồi ở phía còn lại của bà. Hắn đang im lặng nghe mẹ dặn dò gì đó. Thấy Đinh Hoa đi rồi quay lại, hắn kín đáo liếc nhìn về phía này một lúc rồi lại nhanh chóng dời mắt nhìn về phía trước.

Đinh Hoa không phát hiện ra. Gã vẫn còn đnag cúi đầu, thi thoảng lại gửi tin nhắn qua lại với Trần Gia Lâu, nội dung trò chuyện vẫn là chuyện ban nãy. Trông gã rất yên tĩnh nghiêm túc, khác hẳn với dáng vẻ nhiệt tình hồ hởi mới vừa cách đây chục phút.

Những người khác cũng chẳng thấy có gì lạ, nhưng người hiểu rõ Đinh Hoa đến chân tơ kẽ tóc như Từ Tân đương nhiên lập tức cảm nhận được sự khác thường của gã. Hơn mười phút sau, khi thấy gã lấy cớ đi vào phòng vệ sinh để rời đi, Từ Tân cũng xin phép mẹ Từ một tiếng rồi đứng lên ra ngoài.

Hai người đụng mặt nhau ở lối đi nhỏ cạnh cầu thang, ngay kế bên buồng vệ sinh.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Từ Tân thấy Đinh Hoa vừa chạm mặt mình đã lộ ra vẻ hốt hoảng, nhíu mày trầm giọng hỏi.

Đinh Hoa bị người có thân hình cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt làm cho hết hồn, gã chột dạ giấu điện thoại ra sau lưng, sau đó chỉ im lặng.

Thấy vẻ mặt gã hết sức kì quái, Từ Tân im lặng chờ một lát mới hỏi tiếp.

“…Chuyện làm ăn à?”

Đinh Hoa trố mắt nhìn hắn, sau đó dời tầm mắt đi, lắc đầu.

Cùng lúc đó gã khẽ cười một cái.

“…Ừm, thì vậy đó.”

Hành lang không lớn lắm trở nên im lặng.

Từ Tân không cố hỏi nữa, im lặng, linh cảm mơ hồ trong lòng như được xác nhận trong sự tĩnh lặng này, ánh mắt nhìn người trước mặt cũng dần thay đổi.

Qua một hồi, tầm mắt hắn mới rơi trên màn hình điện thoại của người kia.

“Khụ, kia là…?”

Đinh Hoa dường như hơi do dự, im lặng nhìn điện thoại trong tay rồi lại nhìn Từ Tân, đoạn mới nhìn dãy tin nhắn hiển thị trên màn hình, ngập ngừng nói, “.. Trần Gia Lâu bảo là… Ờm… Người đó… Vừa tới chưa quen với môi trường mới… Với cả… Điều kiện khá là khắc khổ… Lại nhất định không chịu nghỉ ngơi, cố sống cố chết làm việc, sức khỏe suy nhược lắm.”

Từ Tân im lặng lắng nghe. Đinh Hoa quan sát sắc mặt hắn, một khắc cũng không dám rời mắt. Thấy hắn không còn vẻ lạnh lùng cứng ngắc, cũng không có ý ngăn mình lại không cho nói nữa, gã liếm mỗi, dè dặt nói tiếp, “Cứ thế, đến sáng nay, một phụ huynh của học sinh trong lớp muốn cảm ơn vì đã giúp con bả hết sức nên mới làm mấy món địa phương, bảo là để mang đi ăn cơm trưa. Anh nói xem, tính của Tiểu Lâm mà lại từ chối à? Vốn bụng dạ nó mới đến đây đã chưa quen rồi, còn đánh liều ăn hết chỗ thức ăn đó. Kết quả thì hay rồi, chưa tới trưa đã phát tác triệu chứng, trùng hợp thế nào lúc đó lại đang đứng trên thang, trượt chân nên ngã thang.”

Đinh Hoa nói một hồi thì lại mắc cái tính dông dài mọi khi. Miệng đã mở ra là không thu lại được. Mãi tới khi chợt nhớ ra Từ Tân đứng bên cạnh nãy giờ im lặng mới im miệng, len lén liếc nhìn hắn.

Gã chỉ thấy Từ Tân đứng cúi đầu, ánh mắt như tụ lại một điểm, chính là trên chiếc điện thoại gã cầm trong tay.

Nhưng ngoại trừ như vậy thì không làm gì khác, cũng không có phản ứng dư thừa nào.

Tình huống này, khiến cho Đinh Hoa vốn đã đang thây hơi trống rỗng càng thêm bế tắc, không biết có phải vừa rồi lỡ mồm nói sai cái gì rồi không. Dù sao thì sau mấy tháng trắc trở vừa qua, gã đã chẳng còn quá chắc chắn về mối quan hệ giữa hai người này như trước nữa.

Hiện giờ lại là bầu không khí im lặng bao trùm. Một lát, Đinh Hoa mới bất đắc dĩ lên tiếng để phá vỡ sự im lặng.

“… Lão Đại, ” Đinh Hoa gọi hắn.

Từ Tân mới chớp mắt.

“…Cái đó, em biết là… Bây giờ nói cho anh nghe những chuyện này, có hơi hơi, quả thật là…không thích hợp cho lắm. Dù sao thì anh và Mã…” Đinh Hoa nói đến đây lại ngừng, nghĩ một hồi cuối cùng vẫn không nói thẳng ra ba chữ Mã Giai Kỳ.

“Nhưng thằng Tiểu Lâm nó…nói sao đây,” Vậy là gã cũng chỉ đành rẽ lái sang chuyện khác, ưu tư thở dài, thở hắt ra phiền muộn trong lòng, “Hầy, thằng nhỏ cũng vất vả.”

Nói rồi, gã lại nhìn người trước mặt dfo xét, chần chừ một lát mới nhỏ giọng hỏi, “Hay là thế này… để hôm nào đó em thay anh…” Thấy chân mày đối phương sắp sửa nhíu lại, gã lập tức sửa lời, “À không phải, không phải là thay anh, là tự em, tự em… về Cống Nam thăm một chuyến.”   

Kèm theo một tiếng cười gượng gạo, “Nhân tiện thăm bạn cũ luôn.”

Từ Tân vãn im lặng không đáp.

Đinh Hoa chờ đợi, vẫn thấy ánh mắt hắn chẳng thay đổi gì, hệt như một bức tượng điêu khắc, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đã tắt ngóm từ lâu. Gã sốt ruột tiến lên một bước, gọi hắn một tiếng, “Lão Đại?”

Gọi xong, gã lại gãi đầu gãi tai, lúng túng hỏi, “Rốt cuộc là như vậy có được không? Anh khẳng định một lời coi…”

Đáp lại gã vẫn là sự yên lặng.

Sau đó, không biết qua bao lâu, giọng nói khàn khàn mới phá vỡ sự yên lặng, “… Không cần.”

Nhưng không hiểu sao lại trầm và khàn đến mức khó mà nghe rõ được.

“Hả?” Đinh Hoa ngạc nhiên, hỏi ngược lại ngay, “Anh bảo sao cơ Lão Đại?”

“…Tao bảo là không cần.”

Từ Tân nhắm chặt mắt lại, qua vài giây mới lại mở ra, gợn sóng nơi đáy mắt đã tĩnh lặng trở lại.

Đinh Hoa lại ngây người, thoáng thất vọng gật đầu, “…Vâng.”

Ngừng một lát lại dùng ánh mắt phức tạp bổ sung thêm một câu, “Chỉ cần tới lúc anh đừng lại…”

Mấy chữ “lo lắng là được rồi” còn chưa kịp ra khỏi miệng dã bị giọng nói bất thình lình vang lên ở khúc quanh của hành lang nhỏ cắt ngang.

Mã Dật Phù đứng từ cách đó không xa nhìn hai người đứng bên tay vịn cầu thang, vẻ mặt nghiêm túc, bèn mỉm cười:

“Chà, cứ bảo sao trên bàn ăn tự nhiên lại thấy thiếu thiếu cái gì, hóa ra hai người rủ nhau chạy ra chỗ yên tĩnh này để trốn à?” Nói xong đã đi tới phía sau lưng Từ Tân, thân thiết khoác vai hắn. “Nói chuyện gì thế, sao không rủ tôi với?” Đoạn lại cười vẻ rất thân, “Ôi Từ Tam thân yêu à, sao lại chẳng tử tế gì thế? Để em gái tôi ở đó một mình nói chuyện với cả nhà lớn nhỏ của anh, có còn tính tự giác của chồng tương lai không đó? Hửm?”

Bầu không khí trong thoáng chốc im lặng đến khó xử.

Đinh Hoa vốn luôn khinh thường cái mặt đạo đức giả của tên kia, hiện tại không có người lớn trong nhà ở đây, gã quay thẳng mặt đi không thèm nhìn nữa.

Mã Dật Phù cũng chả quan tâm, chỉ liếc nhìn gã một cái rồi nắm lấy cánh tay Từ Tân một cách chuẩn xác, cố tình hỏi mãi một câu không chịu thôi.

“Nào, nói nghe chút coi, mới vừa rồi đang lén lút nói gì với nhau thế?”

Sắc mặt Từ Tân vẫn như thường, phong ba sóng gió vì Lâm An mà nổi lên cách đây không lâu đều đã biến mất dạng.

Hắn cười nhạt, giọng bình tĩnh trả lời, “Không có gì, công ty gặp chút vấn đề.”

“Vậy à…” Mã Dật Phù cũng cười theo, đảo mắt qua lại giữa hai người, song cũng không nài thêm nữa. Buông tay Từ Tân ra mới nói thẳng mục đích của mình, “Mà, nhắc đến công việc, Từ Tân à, tôi có chuyện này muốn nói với anh đây.”

Rõ là tâm trạng Mã Dật Phù không tệ lắm, mày mắt hấp háy, hiếm có một lần không thấy mặt mũi tối sầm.

Hiển nhiên là bởi vì bữa cơm hôm nay nhà họ Từ đã mua chuộc được lòng của Mã Dật Phù rồi.

Mã Dật Phù lại mỉm cười, gửi lời mời tới Từ Tân, “Chắc anh trai anh cũng nói rồi nhỉ, phòng thí nghiệm Chúng Thảo sẽ chính thức cắt băng khai trương tháng sau, tới lúc đó xin được mời Tam thiếu gia tới góp vui chứ nhỉ?”

Từ Tân cười, chỉ nói chúc mừng chứ không từ chối.

Mã Dật Phù khá hài lowfng, lại nói thêm đôi câu về chuyện phòng thí nghiệm, sau đó nghiêng đầu về phía phòng ăn để ra hiệu, “Được rồi, không nói nữa, có dịp chúng ta lại nói chuyện chi tiết sau. Giờ quay lại trước đã nhỉ?” Nói xong lại cười đầy ẩn ý, “Giai Kỳ còn đang chờ đấy.”

Vậy là ba người lại cùng nhau quay lại đường cũ.

Trong phòng mọi người vẫn đang trò chuyện vui vẻ.

Từ Tân quay trở lại bàn ăn, chào hỏi người lớn tuổi trong nhà xong đi thẳng tới chỗ của mình, ngồi xuống bên cạnh Mã Giai Kỳ.

Những người đang ngồi cũng nhận ra sự thay đổi này, đều ngầm hiểu cùng nhau cười. Mẹ Từ lại càng mừng rỡ khôn xiết, cố tình giả vờ giận dỗi trách móc một câu, “Nhìn xem kìa, mới ngồi cạnh mẹ có bao lâu đâu đã không đợi được nữa rồi.”

Nói xong lại vui vẻ liếc nhìn sang bên Mã Giai Kỳ, đùa bảo, “Cái ghế bên cạnh Giai Kỳ chắc là thoải mái hơn chỗ cạnh mẹ nhỉ?”

Tất cả mọi người đều cười vang.

Từ Tân không đáp, chỉ nhỏ giọng cảm ơn Mã Giai Kỳ khi cô gắp đồ ăn cho.

Dáng vẻ ngọt ngào thân mật lúc này càng làm nổi bật thêm vẻ hờ hững cách đây không lâu khi nghe tin về Lâm An.

Đinh Hoa ngồi ở phía đối diện, im lặng không nói gì, trong lòng lại không kìm được tiếng thở dài, dập tắt hoàn toàn chút mơ hồ còn sót lại trogn lòng.

Tụ tập thêm khoảng hơn một tiếng nữa, tới gần chín giờ, cuộc vui mới có dấu hiệu sắp tàn.

Mã Huy và Mã Trung Bình ngồi trò chuyện cùng Từ Quang ở phòng khách một lát, những người còn lại thì tụ tập nói chuyện sôi nổi trước cửa. Cứ thế thêm khoảng hai mươi phút, mọi người mới chậm chạp rời khỏi cổng lớn nhà họ Từ.

Từ Tân đích thân lái xe đưa Mã Giai Kỳ và Mã Trung Bình về, từ phía nam thành phố chạy xe về phía tây, rồi lại đi ngược từ phía tây tới khu mới phía đông.

Thời gian này trong ngày, trừ trung tâm thành phố C, các nơi khác đều đã dần rơi vào sự yên tĩnh.

Trên đường không có nhiều người qua lại, xe cộ cũng thưa thớt. Thi thoảng chỉ có tiếng gầm rú vang rền của một hai chiếc xe phân khối lớn vẫn còn đang đấu tranh với màn đêm yên tĩnh.

Từ Tân nhìn thẳng phía trước. Đèn đường xếp hàng ngay ngắn ở hai bên đường, lần lượt trôi tuột ra phía sau kéo theo một vệt sáng dài thẳng tắp. Hắn lái xe qua vườn Hoàng Mai hương hoa thoang thoảng, rồi qua con đường Hoài Đức trang nghiêm, cuối cùng chậm rãi dừng lại ngoài cổng Trúc Viên.

Cây ngọc lan cao lớn vẫn đứng hiên ngang, lặng lẽ đứng phủ rợi bóng trên đại lộ ít người qua lại.

Từ Tân ngồi trong xe, hạ cửa kính xuống. Trong bầu không khí tĩnh lặng, tầm mắt lặng lẽ rơi ở một vị trí dưới bóng cây.

Gió nhẹ không ngừng len lỏi vào xe qua cửa sổ, đột nhiên, dường như mang theo cả đêm đông lạnh giá cách đây không lâu.

“Từ lúc tới Cống Nam nó đã không quen đất quen nước ở đó rồi, lúc nghiêm trọng có khi uống cháo còn nôn ói ra.”

Nội dung của tin tức Trần Gia Lâu gửi tới đúng lúc này lại đột ngột tràn vào trong suy nghĩ.

“Thật tình không hiểu nổi, đang ở C thị yên lành bỏ mẹ ra, không dưng chạy tới đây tìm tội làm gì?”

Từ Tân cứ nhìn mãi cây ngọc lan tán lá xanh biếc, hồi lâu mới chớp mắt, dời tầm nhìn đi.

Sau đó, hắn lặng lẽ ngồi im nhìn vô lăng một lúc mới khởi động xe, một lần nữa lái xe về Trúc Viên trong bóng đêm phủ dày đặc.

Ngày tháng trôi qua như thoi đưa, không chịu ảnh hưởng bởi bất kì điều gì, cũng không gì có thể cản trở được.

Vậy nên mọi chuyện xảy ra trong đêm xuân lặng lẽ đó chẳng khác gì một viên đá nhỏ vô tình rơi vào giữa những bánh răng, bị vòng quay đè bẹp không thương tiếc.

Cuối cùng biến thành cát bụi, biến mất trong dòng thời gian vô tận.

Đầu tháng ba, Phòng thí nghiệm thuốc Chúng Hủy của nhà họ Mã khai trương vào đúng thời gian dự kiến. Từ Quang và Từ Tân có việc gấp cá nhân nên đều không thể tới dự. Tuy Mã Dật Phù không vui vẻ gì về chuyện đó nhưng cũng không tiện nói, lại thêm quan hệ đặc biệt của nhà bên đó với em họ Mã Giai Kỳ của gã, thành ra cũng chỉ đành dằn sự khó chịu trong lòng xuống.

Giữa tháng năm, dưới sự gợi ý và cả thúc giục của mẹ mình, Từ Tân cũng đã thực hiện xong một lễ đính hôn đơn giản nhưng không kém phần long trọng cùng Mã Giai Kỳ tại nhà riêng của Mã Trung Bình. Hai nhà cũng đã bàn bạc, ngày cười cũng đã chọn xong.

Một chuyện lớn đã hoàn thành, không cần phải nghi ngờ, việc này khiến cả nhà họ Mã an tâm hơn bất cứ loại thuốc thần thuốc tiên nào. Lúc đi xã giao bên ngoài, Mã Dật Phù cũng càng trở nên phách lối hơn trước.

Mối quan hệ giữa hai nhà Từ – Mã ngày càng thân thiết hơn, tin tức về Lâm An mà Đinh Hoa nhận được từ Trần Gia Lâu cũng ngày càng ít đi.

Sau một thời gian dài gián đoạn, người kia dường như đã hoàn toàn thích nghi với điều kiện và môi trường ở Cống Nam, dạ dày và các chức năng khác trên cơ thể cũng trở lại hoàn toàn bình thường cũng là điều đương nhiên.

—— mọi sự đều ổn cả.

Đinh Hoa nhìn tin nhắn ngắn gọn cuối cùng nhận được từ Trần Gia Lâu trong điện thoại mình, vừa yên tâm lại vừa không khỏi cảm thấy có chút bất an.

Theo như những gì gã thấy, mấy tháng nay Từ Tân chắc chắn đang sống rất hạnh phúc. Sự nghiệp thành công, lại sắp có chuyện hỉ. Tuy rằng nhà họ Mã mấy năm qua cũng thăng trầm, của cải và thực lực không thể so với nhà họ Từ được nhưng nhìn chung ở C thị cũng là một gia tộc có tiếng tăm. Cho dù lên voi rồi xuống chó thì cũng chỉ là kém hơn xưa một chút chứ không thể nào trở thành một gia tộc nhỏ bé nghèo kém được. Bởi thế nên nói Mã đại tiểu thư và cậu ba họ Từ là môn đăng hộ đối, duyên trời tác hợp cũng không hề nói quá.

Thế nhưng Đinh Hoa vẫn loáng thoáng cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, chỉ là không nói gì. Dù sao thì cuộc hôn nhân đầy quyền lợi đan xen này dù có khổng ổn đến đâu cũng chẳng đến lượt một giám đốc kinh doanh nhỏ bé như gã lên tiếng.

Với lại hiện tại, từ lúc thay đổi thân phận từ bạn trai thành hôn phu của Mã Giai Kì xong, Từ Tân liền biến thành một kẻ cuồng công việc. Hắn không ngừng bay qua bay lại các nước dù chỉ một khắc, khối lượng công việc của nhân viên trong công ty cũng tăng theo số lượng chuyến bay của hắn. Nhiều lần Đinh Hoa đã nghe thấy mọi người bàn tán ở phòng trà trong giờ nghỉ, bảo nhau có phải hiệu suất công việc của công ty họ bây giờ điên lắm không? Ngày xưa có ngày còn phải đi kiếm việc để làm, giờ ngày nào cũng không xong việc nổi. Cũng may ông chủ còn rộng lượng, thêm việc nhưng lương cũng tăng vọt, chứ không thì bỏ việc kiếm chỗ khác cho rồi.

Rồi còn nghe cả mấy nhân viên nữ tám chuyện với nhau, nói cái gì mà ông chủ vừa đính hôn xong mà ngày nào cũng đã không thấy có mặt ở C thị. Rõ ràng mấy tháng trước vẫn còn dính bạn gái như keo như sơn, ngọt ngào chết đi được, chẳng lẽ lại có mâu thuẫn gì với vị hôn thê kia nên gần đây mới dồn hết vào công việc?

Mỗi lần Đinh Hoa nghe mấy câu bàn tán kiểu đó đều vừa thấy dở khóc dở cười lại vừa thấy nghi ngờ, nhưng mãi cũng vẫn chưa tìm được cơ hội để tìm hiểu đến cũng. Cũng vì kể từ sau khi Lâm An rời khỏi C thị, ngoài việc Từ Tân ôn hòa hơn với nhà họ Mã thì trong công việc và thường ngày lại trở nên lạnh lùng cứng rắn hơn trước nhiều. Đến cả người anh em son sắt với hắn như gã cũng chẳng nể mặt bao giờ, chứ đừng nói tới việc đối xử như trước, thi thoảng còn chén chú chén anh cùng nhau ngồi tâm sự.

Cũng cảm nhận được sự xa lạ khó hiểu ấy còn có một người nữa, chính là nhân vật chính còn lại trong lời bàn tán, Mã Giai Kỳ.

Nhưng nói sao thì hai người vẫn còn một cuộc hôn nhân đã được sắp xếp trước mắt, thái độ Từ Tân tuy không còn nhiệt tình tích cực như trước thì nhà họ Mã cũng không quá để ý.

Cho đến một ngày giữa hè, buổi sáng tháng Tám, Mã Dật Phù lúc đó vừa cùng gia đình dùng xong bữa sáng, đang chỉnh trang y phục chuẩn bị xuất phát. Cửa lớn vừa mở ra, bọn họ lại phát hiện người đang chờ mình lại không phải là tài xế chuyên dụng mà là một giấy thông báo hầu tòa gửi tới công ty JIAN CHA.