TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rỉ Sắt
Chương 18: 18

Khoảnh vườn bỏ hoang này Từ Tân đã quen thuộc lắm. Trước đây mấy anh em tụ tập ăn thịt uống rượu thường thích ra con hẻm cũ. Thế nhưng, để cho bọn họ thật sự vui vẻ thoải mái thì không phải con hẻm nhỏ người chen người chúc thở cũng không thở được kia. Nơi mà bọn họ có thể thật sự lớn giọng nói cười, chửi nhau đùa cợt ồn ã thoải mái thật ra chính là khoảnh vườn hoang này.

Khu này thực ra vốn là một công trường đang thi công dở, sau ngừng hoạt động thì trông như một khu rừng ma quỷ bỏ hoang, ngoại trừ mấy cây cỏ dại và hai cái cây non mới mọc lên thì cái gì cũng không có. Nhưng khu này lại khá rộng rãi, trống trải, thế nên mỗi khi rảnh rỗi, Từ Tân, Đinh Hoa và Trần Gia Lâu cùng với mấy anh em nữa lại rủ nhau mang rượu ra đây nhắm. Có điều vì hôm sau vẫn phải đi làm nên mọi người thường uống bia là nhiều. Uống nhiều quá nên tè luôn trong vườn, về phòng cả người thư thái chỉ cần nằm vật ra giường ngủ là xong. Có bao nhiêu là vui vẻ thoải mái.

Vậy mà hiện tại dù chỉ một chút xíu cảm giác vui vẻ Từ Tân cũng không cảm nhận được.

Lão Lưu chỉ về hướng này, chỉ có độc một lối vào khoảnh đất, không có ngã rẽ nào khác. Nếu vậy thì chỉ cần hai người kia không đột ngột đổi hướng, tám chín phần là ở đây rồi. Chỉ phiền phức một chỗ là khu đất này diện tích thật sự rất rộng. Lúc trước hắn và đám Trần Gia Lâu tới đây đều chọn đúng một góc nhìn cũng được ngồi chơi, còn phía kia có một nhà xưởng mới xây xong thì chưa từng ngó vào nhìn.

Đinh Hoa năm ngoái có nói chỗ này là trọng điểm xây dựng nhận vốn Chính phủ. Sau này nếu xây lên thì quy mô cả khu chắc chắn cái xưởng rách của bọn họ không thể so lại được. Nhìn quanh một vòng thì có khoảng hai mươi xưởng lớn nhỏ, đều đứng tách biệt độc lập. Tuy phần lớn đều đang bỏ trống nhưng nhìn qua cũng thấy hoành tráng lắm, không biết Lâm An đang ở chỗ nào.

Mà phiền hơn nữa chính là hắn cũng không dám chắc hai người kia chắc chắn sẽ đi vào đây. Nếu như không tới, vậy hắn có tìm bao nhiêu lâu cũng công cốc. Từ Tân nhăn nhó mặt mày, hiểu rằng hiện tại suy tính qua nhiều chỉ tổ tốn thời gian, không bằng cứ tìm trước rồi tính, không chừng lại có ích hơn.

Chuyện hắn lo ngại nữa chính là thằng nhóc họ Mã này chọn thời gian cũng hay quá, con mẹ nó lại chọn đúng lúc mình cùng Văn Vĩ ăn một bữa cơm, chẳng nhẽ là trùng hợp ghé qua chơi? Lại còn đem người đi mất. Tính tình của Lâm An hắn còn lạ chắc? Đụng phải người hung dữ chút đầu liền nhét luôn xuống đế giày, giờ còn quay đầu cười với lão Lưu ấy hả? Có mà mặt trời mọc ở đằng Tây.

Thế nhưng hắn cũng không nghĩ Văn Vĩ dùng kế điệu hổ ly sơn, anh ta không có cái gan đó. Huống hồ, nói chuyện một lúc cũng nghe ra được cậu em vợ tuy tạm thời rớt đài nhưng Văn Vĩ là người hiểu nội tình, còn trước sau như một cung kính với nhà họ Từ. Tuy là hắn đã đi khỏi nhà họ Từ nhiều năm, nhưng mà tin tức không phải không muốn nghe là không nghe thấy được. Gió nhìn hướng mình mà thổi thì cũng khó mà chạy thoát. Mẹ hắn mỗi tháng cũng kiên trì gửi con dấu, cũng đâu phải vô ích?

Lý Bình bị xuống chức, ở ngoài đang chờ để chế giễu. Lời của ông chủ họ Từ mấy năm nay đã bớt trọng lượng. Từ Quang khiêm tốn, chỗ tốt cũng đều để cậu em vợ vớt đi. Con thứ Từ Trung tuy là chuyên về buôn bán, làm ăn cũng phát đạt nhưng cũng không tách xa khỏi con đường chính trị. Từ lúc Từ Bá Đát phải nằm một chỗ, bây giờ tới Lý Bình, thật không dễ dàng mở cửa phát triển. Còn chú ba Từ Tân thì, thôi, hỏi đến đúng là nực cười!

Tóm lại, bản thân Từ Tân hiểu rằng trong mắt người ngoài, nhà họ Từ lần này tám chín phần là 'đứt' rồi. Thế nên có vài kẻ bắt đầu không kiêng kỵ, cũng dễ hiểu.

Bằng không, hắn đã lang bạt bên ngoài lâu như thế, trừ mấy tên danh chính ngôn thuận hẹn hắn ra tẩn nhau một trận thì cũng không ai chơi ngầm sau lưng hắn. Thế quái nào tin tức Lý Bình vừa ngã ngựa vừa truyền đi không bao lâu, đã có kẻ cầm dao tới đâm mình rồi? Vừa nghĩ tới Trần Gia Lâu thay hắn nhận một dao, sắc mặt Từ Tân lại sầm xuống.

Đúng lúc này, phía sau một cánh cửa gần đó đột nhiên truyền đến một âm thanh ồn ã, giống như đồ vật bị lật tung rơi xuống đất. Từ Tân run lên, men theo âm thanh để tìm đến. Càng tới gần, âm thanh càng rõ ràng hơn. Đầu tiên là hai âm thanh thở dốc bất thường. Hai hàng lông mày của Từ Tân cau lại.

"Con mẹ nó mày thật sự nghĩ là thằng bụi đời họ Từ kia có thể bảo vệ được mày đấy à?"

"Nếu không phải bọn ngu kia nhận sai người thì người nằm trên giường bệnh viện bây là nó đấy, mày có tin không?"

"Có bản lĩnh thì bò đi tìm lão già nó mà cầu xin đi! Thằng con thì không có bản lĩnh gì, lão già thì nằm bệnh liệt giường, mày giỏi thì đi cầu cứu đi!"

"Đi đi chứ!"

Vừa nói vừa đá vào người đối phương, cúi đầu oán hận kéo quần người nọ ra.

Lâm An nằm sõng xoài, tay bị trói miệng lại bị chặn. Trên mặt cậu bám đầy bụi đất, liều mạng giãy người muốn tránh khỏi đôi bàn tay dơ bẩn kia. Khung cảnh mờ tối trong phòng kho ở trường đại học năm đó giờ phút này lại tái diễn. Khuất nhục và sợ hãi khi ấy dường như là sự thống khổ không cách nào xóa nhòa được, khiến cậu không tự chủ được mà thay đổi. Hận kẻ mạnh lại không thể không dựa vào kẻ mạnh, hận kẻ yếu ớt lại không thể không giả làm kẻ yếu.

Méo mó đến lúc này đã không còn phân rõ là chân tình hay tư lợi, là khát vọng hay dã tâm nữa rồi.

Đầu óc đã trở nên hỗn loạn từ lâu, vì sốt cao mà trán nóng như lửa. Cả người lại không để ý mà ma sát trên mặt đất, hai chữ kẹt ở cửa miệng lại mãi không gọi ra. Tên kia ác độc ghé bên tai cậu mắng chửi, "Tên Từ Tân kia đã không hầu hạ mày nên thân bao lâu rồi hả? Có muốn ông đây bồi bổ chăm sóc mày tốt một chút không? Hửm?"

Lâm An chẳng còn hơi sức đâu, chấp nhận ngưng giãy dụa.

Rầm một tiếng, cửa bị đạp bay ra không hề báo trước. Mã Dật Phù mới vừa cởϊ qυầи được một nửa, còn chưa kịp nhìn rõ người tới đã hét thảm một tiếng ngã ra đất. Từ Tân nhìn Lâm An, cậu vừa lập tức chật vật bò đến góc tường. Hắn một câu cũng không nói, vòng ngược lại, tóm cổ áo tên kia lôi về phía bức tường gần đó. Mã Dật Phù vừa hoảng vừa xấu hổ vừa giận, há mồm chửi thề một câu. Ai ngờ còn chưa chửi dứt câu đã thấy đầu bị dập đến choáng váng. Người phía sau im lặng không nói, chỉ nắm đầu nó như cầm viên gạch, cứ thế phang vào tường như đóng cọc.

Động tác nhanh gọn, dùng lực tàn nhẫn, vị trí chính xác.

Suy nghĩ của Mã Dật Phù đều rơi rụng hết cả, chỉ biết gào thét xen giữa tiếng đầu dập vào tường, vài cái đã thấy tường nhuốm màu máu.

Đến lúc này nó mới thực sự thấy sợ hãi. Bàn tay kìm chặt sau cổ vẫn rất có lực, chưa nói tới động tác không hề đứt đoạn. Đau đớn kịch liệt làm nó chỉ biết gào lên, cả người run rẩy chỉ biết giơ tay ngăn được tới đâu thì ngăn.

Chừng mười lần thì Từ Tân giơ tay trái lên, túi đồ ăn rơi thẳng vào đỉnh đầu nó. Khuôn mặt Mã Dật Phù như miếng đậu hũ nát nằm bẹp trên mặt đất, bị đánh liên tục đến tiếng kêu nó cũng không thở ra được nữa.

Từ Tân nhìn chỗ thức ăn đem về cho Lâm An giờ nằm vung vãi trên người thằng kia, rút tay về, xoay người tới bên cạnh Lâm An. Hắn cởi dây trói, khom lưng lau mặt cho cậu, lại nhìn hốc mắt ướt hồng hồng, dứt khoát kéo quần mặc lại cho cậu, "Đi được không?"

Đôi mắt hồng tơ máu nhìn thẳng tắp phía trước, không hề phản ứng.

Từ Tân quyết định không nói nhảm, ôm người lên đi ra ngoài. Mới được hai bước, Mã Dật Phù vốn đang nửa sống nửa chết không hiểu lấy đâu ra sức, đột nhiên lại nhảy tới, cầm theo một khối đá.

Từ Tân vẫn luôn đề phòng động tĩnh phía sau, lúc này nhanh lẹ xoay người sang một bên né. Tên kia không cân bằng được, chỉ có thể vồ hụt trên đất. Mã Dật Phù thở hồng hộc ngã sấp, sau đó không nhúc nhích nổi nữa. Thật ra thì từ lúc có kẻ bước vào, nó đã luôn bị đánh đến suýt hôn mê, đến cổ cũng chẳng kịp xoay nên cũng không biết là ai đánh mình. Mãi cho tới lúc này, nó mới nhìn thấy mặt Từ Tân.

Đột nhiên một cảm giác vui sướng ác ý từ trong lòng dâng lên, giống như một cú đá lọt lướt khung thành đối thủ, khiến nó hưng phấn đến run rẩy cả người.

Bị cơn vui sướng thúc giục, Mã Dật Phù nằm trên mặt đất cười khặc khặc quái dị. Trong tiếng cười đứt quãng, mơ hồ có thể nghe thấy được lời đe dọa của kẻ thua trận.

"Mày đừng có hối hận."

Từ Tân mày con mẹ nó đừng hối hận.

Từ Tân ôm Lâm An, yên lặng nghe trong chốc lát, nghe hết từng câu từng chữ, sau đó lại mang bộ mặt không cảm xúc cứ thế bước qua khỏi cánh cửa sơn xanh biếc, rời đi.