TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 2055: Lo lắng.

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Tác giả: Khuyết danh

Chương 2062: Lo lắng.

Nhóm dịch Huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Trong một tòa biệt thự tĩnh mịch tại công viên Long Sơn, một chiếc Audi đen bóng lặng lẽ chạy vào sân.

Chiếc Audi này không phải chịu thông qua bất cứ sự kiểm tra nào. Trước khi lên núi, nhân viên cảnh vệ ven đường đã nhận được thông báo, Ủy viên dự khuyết Cục chính trị Trung ương, bí thư Tỉnh ủy tỉnh D đồng chí Liễu Tuấn đến đây thăm hỏi Biện lão.

Chủ nhân của tòa biệt thự này chính là nơi ở của Biện lão, nguyên lão thâm niên thuộc đại tập đoàn chính trị Nghiêm Liễu hệ.

Biện lão vốn là một Tứ Hợp viện ở tại kinh thành, sau đó vì tuổi tác cao, bác sĩ riêng kiến nghị ông dọn tới khu biệt thự ở công viên Long Sơn. Ở tại Tứ Hợp viện cổ kính, trình độ thoải mái vô pháp đánh đồng với các biệt thự có phương tiện hiện đại hoá. Không khí tại công viên Long Sơn cũng càng trong lành hơn nội thành, đối với các lão nhân tuổi tác đã cao, thường xuyên hít thở không khí trong lành, đây đều tốt hơn so với bất cứ phương tiện bảo vệ sức khoẻ nào.

Đối với đề nghị này, bản thân Biện lão thì lại thế nào cũng được. Tuy nhiên phu nhân của ông và con cháu đều tán thành Biện lão dọn đến ở công viên Long Sơn, Biện lão cũng chỉ biết lắng nghe.

Trước đây, số lần gặp gỡ cá nhân giữa Liễu Tuấn và Biện lão không phải là rất nhiều, nhưng sau khi y bộc lộ tài năng tại giới chính trị, nhiều lần biểu hiện đều rất chói mắt, thu được sự quan tâm cao độ của Biện lão, và Biện lão cố ý hẹn gặp y một lần, hai bên nói chuyện thật lâu. Một lần đó đã khiến Biện lão càng thêm lý giải toàn diện về Liễu Tuấn. Cũng ngay sau đó, Biện lão chính mồm đề cử Liễu Tuấn, ủng hộ y tiến vào Cục chính trị, nắm giữ tỉnh D.

Từ đó số lần lui tới giữa Liễu Tuấn và Biện lão cũng từ từ tăng lên. Biện lão rất thích nói chuyện với Liễu Tuấn, có lúc thậm chí chủ động mời Liễu Tuấn, cũng không phải hoàn toàn do Liễu Tuấn chủ động đến thăm.

Tuy nhiên, lần này không phải là Biện lão mời, mà là Liễu Tuấn muốn đến thăm Biện lão.

Nhân viên thư ký bên người Biện lão đã từng nhận được phân phó, phàm là Liễu Tuấn muốn đến thăm, chỉ cần tình huống sức khỏe của Biện lão cho phép, vậy sẽ không thể cự tuyệt.

Lễ ngộ này là rất cao, khi nhân viên thư ký nghe được chính mồm Biện lão phân phó như vậy, hắn cũng thầm giật mình. Có thể ở trước mặt Biện lão nhận được loại lễ ngộ này, chỉ có rất ít người mà thôi, không ai không là đại nhân vật có thâm niên tại Đảng nội, trong đó bao gồm cả chủ tịch Lý Trị Quốc. Hôm nay Biện lão không ngờ cũng tặng loại lễ ngộ này cho một người thanh niên như Liễu Tuấn.

Bởi vậy có thể thấy được, phân lượng của Liễu Tuấn ở trong cảm nhận của Biện lão là nặng thế nào.

Khi nhân viên thư ký báo cáo với Biện lão rằng Liễu Tuấn muốn đến thăm, Biện lão mỉm cười, nói với giọng ý vị sâu xa: "Thanh niên này lúc nào cũng nhạy bén như vậy!"

Thư ký không khỏi ngạc nhiên.

Đây là Biện lão hoàn toàn đối đãi với Liễu Tuấn như một con cháu trong nhà, vẻ yêu thích trong ngôn từ không hề che giấu. Mấy năm gần đây, Biện lão dù đối với con cháu trực hệ của mình, cũng chưa từng biểu lộ ra loại cảm tình này.

Mà Liễu Tuấn hình như cũng biết Biện lão nhất định sẽ gặp y, điện thoại vừa gọi qua không bao lâu, chiếc Audi đã chạy thẳng vào sân nhà Biện lão

Thời tiết đang vào tháng ba, khí trời đầu xuân tại miền Bắc cũng đã có hơi ấm nhè nhẹ. Biện lão cũng không phải ngồi trong phòng khách, mà đang đứng ở trong sân, chậm rãi đi qua đi lại, bộ dạng rất nhàn nhã.

Biện lão đã 90 tuổi, đầu đầy tóc bạc, mặc một bộ đồ Tôn Trung Sơn màu xám, bên ngoài choàng thêm chiếc áo khoác màu đen, tay cầm quải trượng. Tuy nhiên cây trượng này trên cơ bản cũng chỉ trang điểm thêm, Biện lão rất ít khi dùng đến nó.

Liễu Tuấn xuống xe, bước nhanh tới trước mặt Biện lão, mỉm cười nói: "Chào ngài Biện lão!"

Mặc dù Biện lão đã qua cửu tuần, nhưng tinh thần vẫn quắc thước, tai thính mắt tinh, giao lưu bình thường không có vấn đề, thậm chí không cần các loại như máy trợ thính.

Biện lão nghe vậy quay đầu nhìn Liễu Tuấn, thản nhiên nói: "Tới rồi à?"

"Vâng."

Liễu Tuấn gật đầu.

Biện lão mỉm cười: "Nếu tới rồi thì theo lão già này đi ra ngoài một chút đi, suốt ngày ở trong nhà cũng buồn bực lắm."

Hiếm khi Biện lão hăng hái như vậy, Liễu Tuấn đương nhiên theo hầu. Kỳ thực nếu Biện lão ở mãi trong nhà thấy buồn chán, bất cứ lúc nào có thể đi ra ngoài mà. Chỉ là những hoạt động bên ngoài này, người già coi trọng là tâm tình. Không có người thích hợp làm bạn, hứng thú cũng không có bao nhiêu.

Một già một trẻ cùng đi ngoài, mấy nhân viên thì chậm rãi theo sau, Liễu Tuấn hiển nhiên đưa tay nâng đỡ Biện lão. Biện lão nhẹ nhàng khoát tay nói: "Không cần, tôi còn chưa già đến nông nỗi đó."

Liễu Tuấn cười nói: "Biện lão, trong số những người bạn cùng lứa tuổi, ông là mạnh khỏe nhất đó."

Trên mặt Biện lão liền lộ ra vẻ ngạo nghễ: "Đúng vậy, Hà tư lệnh, Cao bí thư, sức khỏe cũng phải kém hơn tôi."

Lại nói tiếp, Biện lão còn trẻ hơn vài tuổi so với Hà lão, Cao lão, chỉ là đã đến tuổi tác này, chênh lệch vài tuổi cũng không phải rất lớn. Liễu Tuấn vừa rồi nói vậy, cũng không xem như là vuốt mông ngựa.

"Liễu Tuấn này, có áp lực chứ hả?"

Hai người chậm rãi chậm rãi đi trên con đường cái giữa công viên Long Sơn, ai cũng không nói gì, khoảng chừng vài phút sau, Biện lão mới mở miệng nói.

Liễu Tuấn thản nhiên thừa nhận: "Vâng, Biện lão, quả thực tồn tại áp lực nhất định."

Những ý kiến khác nhau phát sinh trên hội nghị Cục chính trị ngày hôm qua, không thể nghi ngờ Biện lão đã biết cả. Trên hội nghị đó, có bộ phận đồng chí đã đưa ra nghi vấn về sách lược ứng đối với cơn khủng hoảng tài chính của chúng ta. Cùng hướng về phía trước, tất cả mọi người không phản đối, thế nhưng tại những phương sách cụ thể thì lại không cùng ý kiến. Một vị Ủy viên Cục chính trị thâm niên nào đó đã đề xuất, biện pháp mà chúng ta áp dụng hiện nay mạnh mẽ quá, ý đồ "đánh võ đài" tương đối rõ ràng. Như vậy rất không có lợi đối với việc chúng ta đang tìm kiếm một không gian yên ổn để phát triển.

Thao quang dưỡng hối, tăng tốc phát triển, tích góp lực lượng, đợi thời cơ, đó là sách lược đã định nhiều năm. Thậm chí Biện lão chính là một trong những người chế định sách lược này. Đây là bước đầu trong việc cải cách mở cửa, nhận thức chung của các lãnh tụ cao tầng trong Đảng nội.

Nếu ngay lúc đó, sách lược này không thể nghi ngờ là cực kỳ chính xác. Khi đó chúng ta vừa mới trải qua 10 năm*, nền kinh tế quốc dân đang vô cùng yếu đuối, và đã đến sát biên giới tan vỡ. Quốc gia rất cần thời gian để nghỉ ngơi dưỡng sức, tích góp lực lượng. Hơn nữa công tác nội bộ yên ổn, nhiệm vụ lập lại trật tự đều vô cùng nặng nề, nếu như không có một hoàn cảnh bề ngoài tương đối bình ổn, quốc gia nếu muốn sải bước phát triển, thì độ khó là rất lớn. Cả thế giới, các quốc gia cảnh giác thậm chí là cừu thị chúng ta không hề ít. Chúng ta muốn phát triển, đầu tiên phải đánh vỡ sự bao vây của người khác, để cho quốc tế từng bước tiếp nhận chúng ta.

Sách lược này đã được thực thi nhiều năm, đã thâm nhập vào trong đầu rất nhiều cán bộ cao tầng, hầu như trở thành một loại tư duy hình thái. Vừa gặp phải vấn đề bên ngoài, phản ứng đầu tiên của những cán bộ này đó là "nhẫn nhịn chờ thời".

Bởi vì biện pháp cường ngạnh của chúng ta, đã khiến Mỹ và toàn bộ xã hội phương tây đều vô cùng bất an, cũng vô cùng bất mãn. Ngay từ đầu, chỉ có một bộ phận giới truyền thông cực đoan kêu la, nói chúng ta "nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của", lợi dụng tai hoạ toàn thế giới mà "kiếm tiền của phi nghĩa". Bộ phận cái gọi là "đấu sĩ" này ngang nhiên chỉ trích chúng ta bất chấp đạo nghĩa, lòng có dụng ý xấu!

Phải nói, thời gian đó, đại bộ phận chính trị gia vẫn bảo trì bình tĩnh, vẫn chưa công khai ủng hộ hoặc là đáp lại những lời kêu gào của giới truyền thông cực đoan này. Dù sao mọi người cũng chưa lý giải sâu đối với cơn khủng hoảng tài chính vừa mới bắt đầu, không rõ cơn khủng hoảng tài chính này đã tạo thành ảnh hưởng và đả kích với mức độ nào cho nền kinh tế của Mỹ thậm chí toàn bộ thế giới phương tây. Đa số mọi người đều ôm thái độ tương đối lạc quan. Thế nhưng theo khủng hoảng ngày càng thâm nhập, kinh tế Mỹ đã chịu tổn hại nghiêm trọng, đã khiến rất nhiều chính khách bắt đầu lo lắng, dần dà có người bắt đầu ủng hộ ngôn luận của giới truyền thông cực đoan, chỉ trích nước cộng hoà không có trách nhiệm, không gánh chịu nghĩa vụ của một quốc gia lớn cần phải gánh chịu.

Đồng thời, loại chỉ trích này đã biến thành xu thế có tiếng nói chủ lưu.

Phối hợp với những ngôn luận này, tổng thống Jack tăng cường đưa quân sự vào khu vực Châu Á Thái Bình Dương. Các chính khách Mỹ và tướng lĩnh cao cấp của quân đội liên tiếp đi đến mấy quốc gia chung quanh Trung Quốc. Mấy quốc gia này đều tồn tại tranh chấp về lãnh thổ nhất định với Trung Quốc. Một quốc gia tại Nam Á, nằm phía tây biên cảnh Trung Quốc, không ngừng tăng thêm binh lực, bày ra điệu bộ muốn gây sự.

Khi các chính khách quân sự và chính trị Mỹ hội đàm cùng với lãnh đạo của các quốc gia này, đã nói chuyện tương đối rõ ràng. Tỏ rõ đề xuất cấp cho những quốc gia này nhiều hơn viện trợ về kinh tế và quân sự, đi sâu triển khai hợp tác về quân sự hơn.

Quốc gia Nam Á nào đó, vẫn luôn mưu cầu sự hùng mạnh về quân sự, đã biểu thị rất có hứng thú đối với vài loại vũ khí kiểu mới của Mỹ. Kỳ thực đối với quốc gia này, Mỹ cũng nhất quán tương đối cảnh giác, chưa bao giờ dự định thật lòng thật dạ mà hỗ trợ cho họ trở nên lớn mạnh. Đối với việc buôn bán vũ khí với họ, vẫn quản chế rất nghiêm ngặt. Thế nhưng tháng trước, tham mưu trưởng Mỹ khi viếng thăm thủ đô nước đó đã chủ động đề xuất muốn tiến hành hợp tác nghiên cứu với nước đó, biểu thị bằng lòng bán ra một bộ phận vũ khí tiên tiến cho quốc gia Nam Á này, đồng thời hứa hẹn sẽ chuyển nhượng một bộ phận vũ khí kỹ thuật cho nước đó.

Ý đồ này đã cực kỳ rõ ràng rồi.

Điểm mấu chốt xúi giục những quốc gia này không ngừng mà khiêu chiến nước cộng hoà chính là tạo thành uy hiếp đối với chúng ta, một khi chúng ta làm ra phản ứng quá kích, sẽ bị người ta mượn cớ.

Một vị Ủy viên Cục chính trị nào đó đã biểu thị sự lo lắng đối với chiến tranh. Cho rằng "chiến tranh tài chính" nên có chừng có mực, tốt quá hoá lốp. Vạn nhất từ chiến tranh tài chính dẫn phát ra chiến tranh hiện thực, đó chính là sai lầm cực lớn.

Các cán bộ cao cấp giữ loại quan điểm này không thuộc số ít, ngày hôm qua trên hội nghị Cục chính trị còn có vài vị vị lãnh đạo đã phát biểu ý kiến tương tự, chủ trương bảo trì cẩn trọng, tiếp tục thao quang dưỡng hối, tích góp lực lượng, nếu thời gian cần thiết có thể phải làm ra nhượng bộ nhất định.

Đương nhiên, cũng có một bộ phận lãnh đạo ủng hộ biện pháp ứng đối hiện nay, cho rằng còn xa mới chạm đến điểm mấu chốt của Mỹ và thế giới phương tây, "chiến tranh tài chính" với mức độ như hiện tại, căn bản là không có khả năng dẫn phát ra chiến tranh hiện thực, không cần phải quá lo lắng.

Hội nghị ngày hôm qua diễn ra thời gian tương đối dài, thảo luận thậm chí có thể nói tranh luận tương đối kịch liệt. Hội nghị Cục chính trị cuối cùng vẫn chưa đưa ra được nghị quyết minh xác. Từ sau nhiệm kỳ mới, trên hội nghị Cục chính trị vẫn rất ít khi xuất hiện tình hình loại này.

Đây cũng là nguyên nhân ngày hôm nay Liễu Tuấn chủ động cầu kiến Biện lão. Y tin tưởng, Biện lão khẳng định cũng sẽ nói chuyện với y.

Quả nhiên vừa gặp mặt, Biện lão liền gọn gàng dứt khoát đưa ra vấn đề