Trùng Sinh Chi Nha NộiTác Giả: Khuyết Danh
Chương 277: Gặp được là về.
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: vipvandan
Những người quản lý bắt đầu trở về chỗ của mình, nhấc điện thoại, truyền đi mệnh lệnh.
Những người này vừa nhìn tôi với ánh mắt như nhìn một “thằng điên”, nhưng vào trạng thái làm việc, bèn toàn tâm toàn trí làm, không quay ngang ngó dọc nữa, thể hiện ra một phong cách làm việc rất tốt.
“Tiểu Tuấn, giờ tình hình thế nào?”
Tiểu Thanh trước mặt mọi người, mặc dù ủng hộ quyết định của tôi vô điều kiện, nhưng đến khi mọi người rời đi rồi, ngay lập tức đến cạnh tôi, lo lắng nhìn vào màn hình máy tính.
“Đang tăng!”
Tôi cười nói.
“Đang tăng? Tăng bao nhiêu rồi?”
“5,6 điểm!”
“5, 6 điểm, vậy, vậy thì là 5, 6 mươi vạn USD rồi!”
Liễu tổng lúc nào cũng xuất hiện trước mặt mọi người với dáng vẻ trầm tính, giờ đây bỗng nhiên cũng lo lắng, chỉ mấy phút mà đã có 5,6 vạn USD mất đi, dù là ai cũng không chịu nổi.
Tôi cười. Không nói gì cả.
Chị Tiểu Thanh đặt tay lên vai tôi, vẫn dính mắt vào màn hình máy tính. Hai quả núi cũng áp vào vai trái của tôi. Có chút cảm giác mềm mềm.
“Tiểu Tuấn. Sẽ không có chuyện gì chứ?”
Tôi vỗ vỗ vai cô ấy, cười lắc đầu: “Yên tâm đi!”
Nhưng hình như nước Mỹ muốn đấu với tôi đến cùng. Chỉ số đã lên liên tục, không lâu sau đã đạt đến khoảng 2330. Hơn 200 vạn USD thoáng chốc đã biến mất.
Tiểu Thanh thấy tôi nói chắc như đinh đóng cột, vốn đã yên tâm, nhưng thấy tình hình thế này cũng có chút lo lắng.
“Tiểu Tuấn, giờ phải làm thế nào?”
Tôi lạnh lùng nói: “Đợi!”
“Đợi?”
“Đúng!”
Tôi vừa nói vừa đứng dậy.
“Đi nào, đến bên cạnh xem thế nào.”
Thực ra cách một lớp thủy tinh cũng có thể nhìn thấy tình hình bên cạnh. Mười mấy người quản lý kinh hoàng nhìn vào màn hình, ai cũng há to miệng, mấy người còn căng thẳng đến độ rút khăn tay ra lau mồ hôi trên trán và mặt.
Trên trán của Tiểu Thanh cũng bắt đầu lấm tấm mấy giọt mồ hôi, dường như không đứng vững được nữa rồi.
Tôi mỉm cười ôm lấy cô ấy, rồi nhẹ nhàng hôn vào gương mặt nhỏ của cô.
“Đừng lo. Không có chuyện gì đâu.”
Mặc dù tôi ngoài mặt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng đang đập thình thịch.
19/10/1987, ngày thứ hai đen tối, cổ phiếu toàn cầu đồng loạt hạ, dẫn đến xuất hiện nguy cơ về tài chính trên toàn thế giới. Đây là một điều bất cứ người nào hơi có chút hiểu biết về cổ phiếu đều biết cả.
Còn về nguyên nhân của nó, chính là do ngày 16/10, thị trường cổ phiếu ở Newyork hạ xuống trước, hai ngày nghỉ kết thúc, ngày 19 mở cửa, thị trường cổ phiếu Hồng Kông đã phản ứng lại, đầu tiên kinh hoàng hạ xuống, sau đó dẫn đến cổ phiếu toàn cầu cũng hạ xuống theo.
Đây là điều mà tôi đã biết rõ.
Nhưng dù sao đó cũng là việc của kiếp trước, sau khi xuyên thời gian, quỹ đạo lịch sử của kiếp này có giống với kiếp trước hay không, trong lòng tôi cũng không chắc chắn.
Còn về cuộc đời và thế giới của tôi, đã hoàn toàn thay đổi so với kiếp trước.
Ai mà biết lịch sử của đất nước bên bờ bên kia liệu nó có thay đổi hay không?
Nếu như ông trời lại chơi đùa tôi lần nữa, thì thật là tim nhỏ máu, bỏ bao nhiêu công sức.
Thấy dáng điệu của thị trường cổ phiếu Newyork thế này, nói không chừng việc nghịch chuyển là việc không thể. Nếu như vậy thật, thì ông trời thật là quá đáng với tôi.
Tôi lắc đầu, cố gắng trấn tĩnh mình.
Không sao!
Dù là ông trời có đùa lần này với tôi, cũng chẳng sao, ít nhất thực nghiệp của tôi vẫn còn, tổn thất đó chỉ là tiền lưu động. Nếu như vậy, nhất định tôi có thể đứng lên một lần nữa.
Trong lòng tôi thầm an ủi bản than.
Hơn nữa, giao dịch kỳ hóa có nguyên tắc của nó, nếu như lỗ đến một độ nhất định, hệ thống sẽ tạo thế cân bằng, không để cho tôi lỗ sạch sành sanh. Giao dịch kỳ hoá, cuối cùng vẫn khác với cổ phiếu. Người thất bại thảm hại trên thị trường chứng khoán, đều là những người kiên cố ngồi đến phút cuối cùng, đến khi các công ty phá sản đóng cửa, tất cả cổ phiếu trở thành một đống giấy lộn.
Còn thứ này, có một nguyên tắc của nó, lấy nhỏ đánh lớn, chỉ cần dựa vào số tiền 5% đến 10% để đầu tư, về mặt lý luận mạo hiểm hơn. Chỉ cần hợp đồng mua vào hoặc bán hết hạ xuống hoặc tăng vượt qua 5%, sẽ tuyên bố phá sản. Tất nhiên, người có nguồn tiền chuẩn bị đầy đủ, sẽ có thể đứng vững.
Đã biết cái gì gọi là thị trường tiền tệ quốc tế rồi chứ?
Một tên tiểu tử không biết gì, làm sao có thể tạo chỗ đứng trên thị trường tiền tệ?
Tôi đến bên cạnh phòng thao tác, những người này nhìn thấy thái độ của tôi, đã hơi không bằng lòng.
Thương trường thực tế thế này, “tiếng tăm” tôi khó khăn lắm mới tạo dựng được mấy tháng trước giờ đã dần tụt xuống.
“Liễu tổng, có cần phải dừng lại không?”
Một người quản lý hỏi.
Tiểu Thanh lườm anh ta, rồi thấp giọng nói: “Tiểu Tuấn...”
Tôi mỉm cười: “Mọi người đều đói rồi phải không? Tiểu Thanh, gọi người đi mua ít đồ ăn đến đây!”
Lại một đám kính nữa rơi xuống dưới.
Tiểu tử này, đúng là quá ngạo mạn rồi? Giờ đây đã lỗ đến hơn 200 vạn USD rồi, nếu như còn tăng lên 2 điểm nữa, thì sẽ chạm đến mức cảnh cáo rồi, mà hắn ta vẫn còn muốn ăn đêm!
Bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Thanh vuốt qua trán, rồi cao giọng nói: “A Lương, đi mua ít đồ ăn đêm về!”
Dù đã cố gắng khống chế, nhưng âm thanh của cô vẫn hơi run run.
Một người trẻ tuôi vâng một tiếng, rồi chạy như bay ra ngoài.
Chỉ số vẫn đang tăng lên chầm chậm.
Không khí căng thẳng của phòng thao tác dần tăng lên.
Động tác của A Lương rất nhanh, một ít sau đã mua đến mười mấy cái bánh.
Loại thực phẩm này mặc dù đơn giản, kiếp trước khi tôi còn làm ở miền duyên hải, thường ăn nó, mùi vị cũng rất vui.
A Lương đưa cho tôi và Tiểu Thanh hai hộp.
Tôi mở ra, trước mặt mọi người, ăn nhồm nhoàm, vừa ăn vừa khen: “Ừm, không tồi không tồi, mùi vị ngon lắm.”
Tiểu Thanh cũng bưng lên, nhưng không hề muốn ăn chút nào hết.
Không chỉ cô ấy, mà tất cả mọi người đều như không nhìn thấy đám đồ ăn đêm.
“Ý, mọi người ăn đi chứ, mọi người định đói cả buổi tối sao?”
Tôi vẫn gọi mọi người.
“Tiểu Thanh, chị ăn đi chứ, mùi vị cũng ngon lắm đó!”
Tiểu Thanh cười đau khổ lắc lắc đầu, cơ thể cô có hơi nhũn ra, dựa vào người tôi.
Đột nhiên...
“Hạ rồi!”
Hoàng Diệu Kỳ “Oa!” lên một tiếng.
Ngay sau đó giống như một làn sóng, tiếng “hạ rồi” truyền khắp phòng thao tác.
Thị trường chứng khoán ở Newyork, cùng với tiếng hét “hạ rồi”, chưa đến một tiếng, đã hạ xuống vượt qua giá của chúng tôi, và còn tiếp tục hạ tiếp.
Tiểu Thanh đột nhiên kêu lên một tiếng, rồi hôn “chụt” vào cổ tôi, không hề lo lắng ánh mắt của mọi người, bản mặt “lạnh như băng” của bổn thiếu gia tôi ngay lập tức có một vết son.
Thực ra lúc này, người muốn hôn tôi, không chỉ có một mình cô ấy.
Mọi người đều đứng dậy, vỗ tay nhiệt liệt.
Tôi mỉm cười, xua xua tay, ngồi xuống vào một chiếc ghế bên cạnh, móc ra một điếu Trung Hoa, hít vào một hơi dài, rồi thả khói.
Bà nó chứ, thật là thoải mái!
Tiểu Thanh vui vẻ, gắp miếng bánh đã nguội, ăn ngon lành.
Mọi người lúc này mới như tỉnh cơn mơ, cảm thấy đói, ngay lập tức, phòng thao tác cũng rộn ràng tiếng ăn uống.
Chính lúc mọi người ăn đêm, chỉ số DOWN JONES cũng lao nhanh xuống như ngồi tàu điện, không hề có cơ hội ngóc đầu lên được nữa.
Tiểu Thanh vui vẻ, một nhiên nhìn thấy vết son trên cổ tôi, rất xấu hổ, móc ra một tờ giấy ăn định lau.
Tôi giơ tay ngăn lại, cười nói: “Đây là tượng trưng của thắng lợi, cứ để nó ở đó là được rồi...”
Trong phòng lại được một trận cười vang dội.
Sáng sớm, thị trường chứng khoán Newyork đóng của, chỉ số DOWN JONES đã hạ xuống 2246 điểm, hạ rất lớn!
Một đám người quản lý đi về phía tôi, thò tay ra bắt.
“Tuấn thiếu, chúc mừng cậu!”
Hoàng Diệu Kỳ càng vui vẻ hơn, nói: “Tuấn thiếu, cậu thật lợi hại, nếu giao nhận xong xuôi trong sáng thứ 2, ít nhất chúng ta phải kiếm được trên 400 vạn USD...”
“400 vạn? Đừng có tủn mủn như thế...”
Tôi mỉm cười lắc đầu, điềm đạm nói.
“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi!”
......
Ngày 19 tháng 10, khi chú Sam còn đang ngủ, thị trường chứng khoán Hồng Kông bắt đầu mở cửa, Tiểu Thanh và một đám người quản lý lo lắng đứng ở phòng thao tác, mắt nhìn vào màn hình không chớp.
Tôi vẫn lười nhác dựa vào chiếc ghế làm việc của Tiểu Thanh, đôi chân gác lên trên thành bàn, mũi giầy da nâu thỉnh thoảng lại lắc qua lắc lại.
Nơi thò tay ra chạm vào ngay là một bình rượu vang đỏ.
Tôi không thích uống loại rượu này chút nào, hoặc là nói rằng, tôi không thích uống một loại rượu nào hết, li rượu này là do Tiểu Thanh để ở đó, nói rằng giả bộ một chút.
Ở một nơi mạnh hiếp yếu như Hồng Kông, thỉnh thoảng giả bộ cũng hù dọa được không ít người.
“Cậu sắp trở thành cổ thần rồi, dù sao cũng phải ra dáng chút chứ?”
Đây là nguyên văn của chị Tiểu Thanh.
Hà hà, “cổ thần”!
Sao nghe cái tên này lại làm người ta nghĩ đến cái tên “thần bài” ở kiếp sau thế nhỉ?
Ba ngày trước, chỉ số sụt giảm, sự thật đã chứng minh, khi không có sự việc bên ngoài tác động vào, quỹ đạo phát triển lớn của lịch sử vẫn không thay đổi, mà giống với những gì ở kiếp trước!
Cổ phiếu Hồng Kông vốn vẫn bám chặt lấy cổ phiếu Mỹ, giờ nó không có lý do gì để lép vế!
Vì thế giờ đây tôi nhắm mắt dưỡng thần, chẳng thèm nhìn màn hình chút nào, loại màn hình hiển thị mười bốn đen trắng này, nhìn lâu rồi sẽ làm cho người ta hoa mắt chóng mặt.
Đột nhiên, trong phòng thao tác rộn lên tiếng vỗ tay.
Tôi mỉm cười, cổ phiếu Hồng Kông đuổi theo rồi!
“Hạ rồi, hạ rồi, vừa mở cửa đã hạ đến 120 điểm, chúng ta kiếm được 60 vạn rồi!”
Tiểu Thanh hộc tốc chạy vào phòng làm việc, vui vẻ nói với tôi.
Cũng khó ngăn được cô ấy mừng vui, vì trong chớp mắt đã kiếm được số tiền nhiều thế.
Tôi mỉm cười, cầm ly rượu lên nhấm một hớp...phì phì, đây là loại vị gì cơ chứ?
Tôi ngay lập tức chau mày lại.
Không ngờ Tiểu Thanh giật lấy ly rượu, ngẩng cổ lên, uống một hơi hết sạch. Sau đó ôm lấy cổ tôi, làn môi đỏ hạ xuống như mưa, để lại vô số “dấu vết chiến thắng” trên cổ tôi!
Tôi cười đau khổ, đứng dậy, đến chiếc ghế sô pha đối diện bàn làm việc, nằm hẳn xuống!
Tiểu Thanh đã vui mừng đến độ không thể khống chế được bản thân mình, đi sát theo sau tôi, ngồi xổm xuống bên cạnh, rồi nói: “Tiểu Tuấn, cậu thật là thần kỳ, sao cậu biết nhất định nó sẽ hạ? Trời ạ, bán hết 1vạn đó....”
Tôi cười nói: “Chỉ là may mắn thôi!”
Tiểu Thanh vẫn cười hỉ hả: “Số cậu cũng thật là may đó...”
“Tuấn thiếu, Tuấn thiếu, Liễu tổng....có cần phải dừng lại không?”
Hoàng Diệu Kỳ vội vàng chạy vào, vui đến độ tiếng cô đã trở nên run rẩy.
Tôi mỉm cười nói: “Cô có thể dừng lại được không?”
Hoàng Diệu Kỳ vỗ đầu, mỉm cười, ra điệu mình thật ngốc.
Lúc này không thể nào dừng lại được.
“Vậy phải làm sao?”
“Đừng vội, vẫn là câu nói đó, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Cả một ngày, không ai rời khỏi công ty. Cơm trưa và cơm tối đều gọi người đưa đến. Cả công ty Thịnh Nghiệp hừng hực khí thế. Chỉ số của cổ phiếu Hang Seng đã rớt xuống 420 điểm. Về mặt lý luận, doanh lợi của 1 vạn cổ đã vượt qua 2 ức tệ Hồng Kông!
Khi ăn cơm tối, tất cả nhân viên của công ty đều tụ tập ở phòng làm việc của tổng giám đốc, đứng thành hình vòng cung, tôi và Tiểu Thanh ở giữa, dùng một tràng vỗ tay rất dài để chúc mừng và bày tỏ lòng kính phục với “cổ thần”.
Tôi xua xua tay nói: “Mọi người đều mệt rồi phải không? Nghỉ ngơi một chút đi, buổi tối chiến đấu tiếp!”
Tiểu Thanh ngay lập tức tuyên bố: “Lương của tất cả mọi người trong tháng này đều được gấp đôi. Tiền hoa hồng tính riêng!”
Phòng làm việc của tổng giám đốc lại rộn lên từng tràng pháo tay, mười mấy người quản lý không phân biệt già trẻ trai gái, đều ôm nhau, và nhảy lên vui vẻ!
Buổi tối khi thị trường Newyork mở cửa, lúc này, toàn cầu đã rộ lên phản ứng “lở tuyết”, sau khi thị trường Hồng Kông nhảy xuống nước, từ đông sang tây, một đoạn đường dài, tất cả các thị trường chứng khoán đều rớt giá, những người đầu tư mặt ai nấy đều như màu tro, một màn sương đau buồn bao trùm lấy thị trường tài chính thế giới.
Hi vọng cuối cùng đều gửi gắm vào Newyork. Tất cả những người đầu tưa và đầu cơ trên toàn thế giới, đều nhìn chằm chằm vào chú Sam.
Nhưng việc cứu người trong nước và lửa, từ trước đến giờ nước Mỹ đều không thích làm.
Nước lớn vừa được thành lập hai trăm năm trước này, vì trẻ trung và đầy sức sống, đồng thời, cũng vì trẻ tuổi và không thâm trầm, nên vô cùng nông cạn.
Thị trường chứng khoán Newyork không thể trở thành người cứu mạng kẻ yếu, mà ngược lại, nó đã diễn ra một màn “điên cuồng cuối cùng”.
Cùng ngày, chỉ số DOWN JONES đã đạt đến 500.8 điểm, thu báo 1738 điểm.
Lật đổ rồi!
Buổi sáng ngày 20 tháng 10, sở giao dịch Hồng Kông đã đưa ra một quyết định trong lịch sử, từ ngày 20.10 đến ngày 23, dừng giao dịch trong vòng bốn ngày. Thế là Tiểu Thanh đã điều động thời gian nghỉ ngơi và làm việc của toàn bộ công ty, ngày thì nghỉ, buổi tối lại đi làm, tiếp tục theo sát cổ phiếu Mỹ.
Ngày 20 tháng 10 thời gian của miền đông nước Mỹ, thị trường cổ phiếu của Newyork lại tiếp tục hạ, và vô cùng điên cuồng.
“Tiểu Tuấn, chúng ta đã kiếm được vượt qua 5000 vạn USD rồi.”
Đêm khuya, Tiểu Thanh vẫn vui vẻ, dựa vào vai tôi cười khanh khách nói.
“Đóng cửa đi!”
Tôi đột nhiên bình tĩnh nói.
“Đóng cửa? Chẳng phải nó vẫn đang hạ hay sao?”
Tiểu Thanh chỉ màn hình ngạc nhiên nói.
“Chị có thể coi thường thị trường chứng khoán của Hồng Kông, nhưng không thể coi thường thực lực kinh tế của Mỹ, ăn được là về, đóng cửa!”
Tôi bình tĩnh nhưng nói rất kiên quyêt.s
“Ừm!”
Giờ đây Tiểu Thanh đã nghe lời tôi vô điều kiện, đồng ý một tiếng, rồi ngay lập tức đi đến phòng thao tác bên cạnh để ra chỉ thị.