TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 212: Chương 213

Trùng Sinh Chi Nha NộiTác Giả: Khuyết Danh

Chương 213

Điều Chỉnh Công Tác Cơ Quan Hành Chính

Nhóm dịch: Huntercd

Nguồn: vipvandan

Tiết Bình Sơn và Châu Bồi Minh ngồi nói chuyện với nhau tại văn phòng bí thư ủy ban Bảo Châu. Trong khi ChâuBồi Minh thì u ám lạnh lẽo, còn Tiết Bình Sơn thì lại mỉm cười có lẽ trong đầu ông ta đang thăm dò ý kiến của ChâuBồi Minh.

“Đồng chí Bình Sơn, đã nhậm chức được gần 1 tháng rồi, đồng chí cảm thấy thế nào?”

ChâuBồi Minh lãnh đạm hỏi, trong ngữ khí có chút ôn tồn. Nhưng phong thái của vị quan này thật sự có chút miễn cưỡng. Ông ta vừa mở lời thì tim của Tiết Bình Sơn đã đập lên “Thình Thịch” rồi.

Hôm nay ông ta thật là lạ, coi như khi đối diện với Lạc Tử Vinh và Bì Trị Bình , Tiết Bình Sơn cũng chưa từng cảm thấy căng thẳng như thế này. Con người này từ lúc sinh ra thì đã có bản tính tự tại rồi, có lẽ chỉ có Long Thiết Quân con người hô phong hoán vũ, một hảo hán thì mới có thể mới có thể làm cho ông ta cảm thấy căng thẳng như vậy.

“Cũng tốt, mọi người rất hợp tác, cảm ơn bí thư Châuđã quan tâm”

Không biết ChâuBồi Minh gọi mình đến đây là vì lý do gì cho nên, Tiết Bình Sơn trả lời rất thận trọng.

“Ừm, rất phối hợp? thế thì tốt, thế thì tốt”

ChâuBồi Minh lập tức mỉm cười, cũng không thể làm cho người ta cảm thấy có bao nhiêu ý ôn hòa gì trong đó. Hàm ý trong lời nói của ChâuBồi Minh, lập tức bị Tiết Bình Sơn nắm bắt được, nhìn ChâuBồi Minh, định nói điều gì những vẫn không biết có nên nói hay không.

“Đồng chí Bình Sơn, ở đây chỉ có hay chúng ta, có điều gì muốn nói thì cứ nói ra đi”

ChâuBồi Minh nói những lời khuyến khích cũng đem theo chút thần thái của trưởng bối.

Tiết Bình Sơn suy nghĩ một lát, rồi quyết định thử xem sao.

“Bí thư Châu, thế thì tôi xin nói vậy… tôi nghĩ, phân công công tác của cơ quan hành chính, có nên thay đổi một chút không?”

Phân công công tác của cơ quan hành chính, thông thường là phải thông qua nghiên cứu quyết định của ủy ban cấp đảng, hơn nữa chưa từng có ngoại lệ, cho nên không thể tùy tiện điều chỉnh được. Đây là điều đầu tiên phải nghĩ tới chính là đoàn kết nội bộ. Thứ hai cũng là tính liên tục của công tác. Thử nghĩ xem một cơ quan, mà cấp lãnh đạo cứ đổi đi đổi lại, các lãnh đạo có cách nhìn, tính cách khác nhau, như vậy cấp dưới không thể nào phục tùng theo kịp.

Tiết Bình Sơn cũng mới nhậm chức được 1 tháng, vốn không nên có ý kiến tham gia vào vấn đề thay đổi công tác trong cơ quan, chẳng qua theo lời khuyến khích của ChâuBồi Minh mà thử thế nào thôi.

“Ha ha, đồng chí Bình Sơn, hãy thử nói cách của đồng chí đi”

ChâuBồi Minh gượng cười.

Cũng có thể coi đây là một cách khuyến khích của ông ta chăng?

“Tôi thấy thế này, chủ yếu chức trách của đồng chí Nghiêm Ngọc Thành quá nặng, đồng chí thấy có nên giảm chút gánh nặng này không?”

Nói như vậy, cục tài chính trực thuộc khu vực quan trọng như thế này, chủ yếu là do chuyên viên trực tiếp quản lý, cục tài chính không phải là thân tín cuả bí thư ủy ban khu vực, thì chính là tâm phúc của chuyên viên của cơ quan hành chính.

Nghiêm Ngọc Thành với tư cách là phó chuyên viên thường vụ của cơ quan hành chính, phân công quản lý tài chính thực sự là đã được thơm lây cái chức chuyên viên “ Khó thành lập” này,ủy ban tỉnh từ từ cũng sẽ thuộc về quyền của các chuyên viên này, ChâuBồi Minh thực sự cũng đã tiếp nhận công tác ủy ủy ban khu vực, công việc hàng ngày của cơ quan hành chính, đương nhiên sẽ là trách nhiệm của Nghiêm Ngọc Thành. Cục tài chính vốn là thuộc quyền quản lý của các chuyên viên nhưng nay nó lại thuộc về Nghiêm Ngọc Thành, thật sự điều này cũng có chút hiềm nghi là “ Nhân lửa cháy mà động thủ”, Tiết Bình Sơn nói ra đề xuất này cũng rất hợp lý.

ChâuBồi Minh suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu.

“Đồng chí Nghiêm Ngọc Thành thực sự rất có năng lực. Nhưng với những cán bộ có năng lực như thế này chúng ta cũng nên có chút ưu ái và quan tâm. Không thể bất cứ công việc nào cũng để cho họ gánh vác, như vậy là không công bằng…đồng chí Bình Sơn tôi thấy ý kiến này của đồng chí cũng có lý”

Tiết Bình Sơn mỉm cười : “Cảm ơn sự quan tâm của bí thư Châuvới chúng tôi, tôi đại diện cho đồng chí Nghiêm Ngọc Thành cảm ơn bí thư châu…”

ChâuBồi Minh khua tay : “Đều là đồng chí của nhau, không cần nói những lời khách sáo như vậy. đồng chí Bình Sơn có ý kiến gì với việc điều chỉnh này không?”

Như thế này là đủ rồi, một lần kiến nghị không nên quá nhiều hơn mặt khác lần đầu nói chuyện với ChâuBồi Minh cũng nên thật trọng là hơn. Hơn nữa, lần này cướp đi cái quyền quyết định tài chính của Nghiêm Ngọc Thành cũng coi như là lời “Cảnh cáo”. Việc gì thì cũng cần từ từ, không nên vội vàng quá, dễ hỏng việc.

Nghiêm Ngọc Thành quyền cao chức trọng như vậy tại khu vực Bảo Châu. Nếu không phải là bên của bí thư Lạc, e rằng cái ghế của mình cũng đã phải chuyển cho người khác rồi.

Vừa mới đến đã gây mất đoàn kết, quyết không phải người dễ đối phó !

Nhưng cái thai độ của Nghiêm Ngọc Thành ngày hôm nay, trước đây mọi người cũng đã có những dị nghị ông ta và Nghiêm Ngọc Thành có xích mích với nhau, quả thật không có lửa làm sao có khói.

Bị người khác cướp mất quyền quyết định về vấn đề tài chính, nhưng Nghiêm Ngọc Thành lại tỏ ra như thường, không chút tức giân nào cả. bổn nha nội liền thăm dò bác ta biết đâu có thể phát hiện ra điều gì, nhưng cuối cùng đành thất vọng, dường như bác ta chẳng để ý chút nào tới điều đó cả.

“Tiểu tử, sao cứ nhìn ta mãi vậy, có rắm thì cứ đánh đi”

Đúng thật là đáng buồn. Bổn nha nội cũng đã 15 tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa, vị quan này lại nói ra những câu tục tĩu này cơ chứ, thật không coi trưởng thôn là cán bộ nữa rồi.

Xin nói cho các vị được biết, đến bây giờ khu vực Bảo Châukhông còn đại đội trưởng sản xuất nữa, mà cái “Chức vụ hiển hách” này vẫn thuộc về chủ nhiệm hội viên ủy ban thôn xã, cũng chính là trưởng thôn. Còn về công xã, đương nhiên đã đổi thành thị trấn, chủ nhiệm quản lý hội ủy ban quản lý công xã, cũng đã đổi thành trưởng thị trấn.

Tục ngữ nói: Làm quan không làm trưởng, đánh rắm không có tiếng vang!

Như bây giờ, cuối cùng đã làm trưởng, việc tốt mà. Chức chủ nhiệm này tha hồ mà vẫy vùng.

Nhưng Nghiêm Ngọc Thành còn mắng tôi, bổn nha nội cũng chẳng có cách nào.

“Bác, chuyên viên tiết có lẽ rất lợi hại, ngay cả bí thư Châu cũng đã đồng ý”

Nghiêm Ngọc Thành lãnh đạm nói : “Cái gì của chính phủ thì vẫn cứ là của chính phủ, thời gian qua ta chỉ là thay họ quản lý mà thôi”

“Được! ngài đã nói như vậy, tiểu tử xin bái phục!”

Tôi giơ ngón tay cái về phía bác ta, cũng không quay đầu lại nhìn.

Cha mắng :” “Tiểu tuấn, có còn chút quy củ nào không hả?”

Tôi nói “Cái của chính phủ thì trả về cho chính phủ thôi, cũng chẳng phải việc gì cẩn để ý. Nhưng chây bồi minh và Tiết Bình Sơn cùng hợp sức lại như thế, rõ ràng là muốn gây khó khăn cho người ta’

Nghiêm Ngọc Thành và cha lặng đi 1 lúc, nhìn nhau.

“Tiểu tử, bọn họ ức hiếp người như thế nào? Nói thử nào!”

Nghiêm Ngọc Thành vừa mỉm cười vừa hút thuốc, nhả khói bay ra ngoài.

Thứ nhất về việc quyền quản lý tài chính, ChâuBồi Minh có thể nói chuyện trước với bác, sau đó tự bác sẽ trao đổi với Tiết Bình Sơn thì là được rồi, như vậy là có thể ngang nhiên làm cho bác mất thể diện trước hội nghị của phòng bí thư rồi ?”

Tôi quay đầu lại, mùi thuốc lá phả lại từ hai phía, đành uống một ngụm trà để ngăn lại sức uốn hút của chất nicotin này.

“Thế còn điều thứ hai là gì?”

Nghiêm Ngọc Thành hỏi.

“Thứ hai, coi như là bí thư của phòng ban, những phó bí thư khác cũng phải có thay đổic chút ít chứ, làm sao lại chẳng có chút động tĩnh nào, chỉ nhằm vào cáu cục tài chính chứ, thật sự cho dù có đạt được mục đích cũng có chút khó coi”

Căm giận vô cùng. Nghiêm Ngọc Thành và lại nhìn nhau, cười nói: “Tiểu tử, có thể nghĩ được những điều này, coi như cháu biết động não đó. Ta hỏi cháu, mỗi ngày cháu đều xem xét mọi việc như thế này, sau này có phải cũng có muốn tham gia công tác chính trị à?”

Thật không ngờ Nghiêm Ngọc Thành lại hỏi câu này.

Bổn nha nội vẫn chưa thực sự chuẩn bị. thực tế, tính đến bây giờ, tôi cũng chưa nghĩ tới việc tham gia vào cái “Chốn qaun trường” hỗn loạn, phức tạp thế này. Tôi cũng đã từng nghĩ rất nhiều rồi, theo cái tính cách này của tôi, thực sự không thích ứng được với chốn quan, chỉ muốn mở rộng con đường quan lại của hai vị quan này, rồi tận hưởng cuộc sống của “Bổn nha nội” này là được rồi.

Nhưng ……nhưng tại sao tôi luôn đem những sản nghiệp của mình mang tên của người khác chứ? Công nghiệp của Liễu Gia Sơn thì mang tên của anh cả, cửa hàng bánh mì thì mang tên của Xảo Nhi, ngay cả cái cửa hàng rượu tại giang khẩu sắp tới, chuận bị cũng mang tên của tiểu Thanh, chẳng nhẽ chỉ là vì cái chính sách “Cấm chỉ con cái của cán bộ lãnh đạo tham gia vào thương nghiêp” ? trên thực tế, thời kì mà tôi đã trải qua, bao nhiêu tài sản không phải nằm trong tay của “Con cái cán bộ lãnh đạo”, cũng chẳng thấy có việc gì cả, hoặc cũng có thể là, trong lòng tôi, thực sự chưa từng chuẩn bị cho tiền đồ tương lai?

Nghĩ tới đây, tôi có chút kinh ngạc, những suy nghĩ trong đầu của người khác, có khi tôi cũng không biết.

“Bác, nếu như cháu muốn tham gia chính trị, thế thì sao? Theo bác, có phù hợp không?”

Tôi hỏi lại. cũng là do đây là Nghiêm Ngọc Thành và cha, tôi mới hỏi thẳng như vậy, chứ ngay cả trước mặt của Châu tiên sinh tôi cũng chưa từng hỏi như vậy. Nghiêm Ngọc Thành và cha lại nhìn nhau lần nữa.

Đáng ghét!

Làm sao chỉ có hai người này mới thành một nhóm như vậy? còn tôi là con trai của Tấn Tài! Tình thân cha con chẳng nhẽ lại không bằng tình bằng hữu hay sao?

Ngay sau đó, Nghiêm Ngọc Thành liền lắc đầu.

Choáng!

Đây không còn là đáng ghét nữa, mà là đáng hận. đâu cần công kích người khác như vậy chứ!

“Hi hi, nếu như muốn tham gia chính trị, cháu vẫn còn non một chút”

“Cháu vốn còn nhỏ mà. Xin hai vị lãnh đạo chỉ điểm cho”

Tôi căm phẫn nói. Rất không phục.

“Cháu cho rằng Châu Bồi Minh đứng về phía Tiết Bình Sơn sao? Nói cho cháu biết, Tiết Bình Sơn cũng còn non nớt như cháu vậy, chỉ biết một không biết hai. Hai điều cháu vừa mới nói, có điều nào nghĩ cho ChâuBồi Minh không? Lại cứ cho rằng tại sao ông ta lại làm như vậy?”

Tôi lập tức ngạc nhiên.

Đúng vậy, ChâuBồi Minh là người tinh tế, đạo lý đơn giản như vậy, làm sao có thể không hiểu được? nếu như quả thật muốn giúp đỡ Tiết Bình Sơn, thì có thể tùy tiện làm cũng được. đâu cần giương cao cờ cổ vũ như vậy, rõ ràng hạ thấp thể diện của Nghiêm Ngọc Thành.

Đây chính là để cho Tiết Bình Sơn và Nghiêm Ngọc Thành lên một mặt trận, còn ông ta ngồi xem hai con hổ đánh nhau, coi như là trò “Ngư ông đắc lợi” dù sao, Nghiêm Ngọc Thành cũng không phải người tuyến trên của ông ta!

Nghiêm Ngọc Thành cũng đã hiểu vấn đề này, như thế mới tỏ ra chẳng để ý đến việc gì cả, cho ChâuBồi Minh biết rằng việc ông ta làm chẳng ảnh hưởng gì đến bác ta! Nghĩ kĩ tình tiết này, tôi đương nhiên càng thấy khâm phục Nghiêm Ngọc Thành. Lần này lại vì luận đến đại bí thư nghiêm mà cảm thấy buồn phiền : “Tiểu tử, lại mếu máo đấy, không phục đúng không?”

“Hi hi, phục thì vẫn phục, chỉ là không thoải mái thôi. Mấy người các bác, cũng đeo mặt nạ qua ngày, có mệt không?”

Nghiêm Ngọc Thành và cha nghe được câu châm chọc này thật sự là không nhịn được nữa, mặt đỏ tía tai. Nhưng bổn nha nội cũng không nói đến tùy tiện, hai vị quan này sau khi lấy lại tinh thần liền xoa xoa tay, đến lại gần tôi gõ cái lên đầu.

Nghiêm Ngọc Thành mắng nói : “Tiểu tử, mồm miệng thật ác khẩu, vẫn muốn tham gia chính trị à?”

Cha cũng giống bác ta, gõ cho tôi cái nữa.

Có lẽ với hai vị này việc lựa chọn tham gia “Chính trị” của tôi rất là tán đồng. bổn nha nội tuy nhỏ tuổi nhưng cũng hiểu được, quan trường và thương trường đều là những nơi “Nham hiểm ẩn nấp”, tôi có đi vào bất cứ chỗ nào cũng chỉ là “Nhân tài không được trọng dụng” mà thôi.

Nói chuyện một hồi, Giải Anh đã đứng bên ngoài gõ cửa. tôi liền vội chạy ra mở cửa, vốn là đem cà chua ngâm đường đến. thực ra theo quan điểm về dinh dưỡng những năm sau này, cà chua ăn chín mới có dinh dưỡng, không nên ăn sống. Nhưng Nghiêm Ngọc Thành và cha lại thích ăn theo kiểu này, chấm thêm chút đường rồi ăn, vừa ngọt vừa mềm, cảm giác rất tuyệt. Ngay cả bổn nha nội cũng rất thích ăn theo cách này.

Biết sở thích của hai vị này, Giải Anh đã mang tới một đĩa to cà chua. Nghiêm phi cũng đi theo cùng Giải Anh vào. Tiểu nha đầu này năm nay vừa tròn 16 tuổi, dáng cao đẹp. mỗi lần tôi đến nghiêm gia, đều cùng Nghiêm Ngọc Thành và cha ở trong phòng, nói này nói nọ, tính này tính kia, cho nên có chút tò mò.

Thực ra cô gái này đang “Ghen”, nếu như bổn nha nội dời hai vị kia, mà đến chơi cùng với cô ta, thì chắc chắn không có kiểu “Bình Luận” kia, tiểu tuấn lập tức sẽ trở thành người tốt nhất thế giới.

“Phi Phi, lại đây…”

Nghiêm Ngọc Thành cười vẫy tay với con gái. Nghiêm Phi đương nhiên vui không gì bằng, liền vui vẻ chạy vào, dựa vào Nghiêm Ngọc Thành còn ánh mắt đương nhiên là nhìn về bổn nha nội rồi.

Giải Anh không bằng lòng nói: “Còn phải ôn tập nữa đó”

Nghiêm Ngọc Thành khua tay nói : “Không sao, không sao, nghỉ ngơi giải trí đầu óc một chút”

Những việc chúng tôi bàn bạc, người khác nghe thù cũng đủ đau đầu chóng mặt, còn với Nghiêm Phi thì nó lại là giải trí----căn bản cô ấy chẳng quan tâm tới việc này!

Kề bên cha mình, mắt nhìn “Bạn trai” thế là đủ rồi.

“Tấn Tài à, Hải Thiên có gọi điện cho anh không, việc có liên quan tới việc đổi huyện Hướng Dương thành thành phố Hướng Dương đó?”

Cha gật đầu : “Có nói qua, tôi thấy có thể thử xem sao”

Tôi liền góp lời ngay: “ Ha, đổi huyện xây thành phố, bác Đường thật là nhiều tiền”

Bỏ huyện xây thành phố, tuy cấp bậc vẫn là cấp huyện, nhưng cái tốt của nó thì không ít. Thứ nhất sức ảnh hưởng đến bên ngoài không giống nhau, xây dựng thành phố vẫn là lấy công thương nghiệp làm nòng cốt của kinh tế, nhưng huyện thì vẫn phải chủ yếu lấy nông nghiệp là trọng, đương nhiên sức thu hút vốn đầu tư bên ngoài không giống nhau. Thứ hai, việc xây dựng thành phố có nhiều ưu đãi trên các mặt hơn là so với huyện.

Đường Hải Thiên muốn tiến hành xây dựng thành phố quả thật rất cao minh.

Nghiêm Ngọc Thành cười, nói : “Huyện Hướng Dương đổi thành thành phố, theo tôi thấy, không tốt bằng khu vực Bảo Châutrực tiếp xin đổi thành cấp thành phố, đã làm thì phải làm mạnh một chút!”

Tôi lại kinh ngạc lần nữa, vị này thật sự quá lợi hại!

Cha nói : Huyện Hướng Dương chuyển thành thành phố, điều kiện căn bản cũng đã tốt rồi. còn Bảo Châuthì…”

Cái lo lắng cũng có lý, khu vực Bảo Châuxét về phương diện thực lực kinh tế vẫn chưa thể đặt chuẩn để trở thành thành phố cấp khu vực.

“Cho nên nói chúng ta cần nắm lấy thời cơ, phương diện kiến thiết kinh tế phải nhanh chóng có thành tích, không những phát triển công nghiệp, thương nghiệp cũng phát phát triển hết sức….nếu như để huyện Hướng Dương vượt mặt thì thật mất thể diện!”