Trùng Sinh Chi Nha NộiTác Giả: Khuyết Danh
Chương 204: Ai Làm Chuyên Viên
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: vipvandan
Trong năm ngoái khi mà trong tỉnh có những thay đổi lớn như vậy. Khu vực Bảo Châu thì đã truyền đi tin Long Thiết Quân sẽ điều đi. Nơi đến đương nhiên là có thể đoán được—trong tỉnh. Không phải là đại biểu tỉnh thì là hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh, dù sao là dưỡng lão. Long Thiết Quân đã 57 tuổi, đương nhiên khu vực không thể tiếp tục điều nhiệm lãnh đạo của khu vực khác hoặc phòng ban của tỉnh. Nếu như thế thật, thì không bằng cứ để ông ta tiếp tục đảm nhiệm tại khu vực Bảo Châu thêm vài năm nữa rồi trực tiếp cho nghỉ hưu dưỡng lão, cũng có một cách nữa là đồng thời điều nhiệm Châu Bồi Minh. Châu Bồi Minh làm chức phó tại khu vực cũng khá lâu rồi.
Nhưng bây giờ, bí thư Long lại muốn lên 1 cấp, chuyển lên tỉnh không phải là chức phó tỉnh ủy, càng không phải là phó chủ nhiệm đại biểu nhân dân hay phó chủ tịch chính trị hiệp thương, mà là bí thư ủy ban chính trị pháp luật ủy ban thường vụ tỉnh. Một nhân viên quan trọng của tỉnh N.
Ha ha, cái này thật khó hiểu.
Có một cách giải thích khá hợp lý, là công tác của tỉnh N năm ngoái có thành tích nổi bật,nguyên bí thư ủy ban chính trị pháp luật tỉnh lại không may đổ bệnh đúng trong giai đoạn bước ngoặt quan trọng như thế này, tỉnh thành không lo lắng sao được. Thay thế Long Thiết Quân một người có tư cách vững chắc nhất, uy quyền cũng cao nhất trong số 15 cán bộ cấp cao của cả thành phố Bảo Châu này là hợp lý nhất, tiếp tục đảm nhiệm trong 3-5 năm nữa đến khoảng hơn 60 tuổi thì về hưu, cũng coi như tuân theo lẽ thường.
Sau khi điều Long Thiết Quân đi, Châu Bồi Minh cũng không thấy có chút thay đổi nào trong công tác, tỉnh ủy điều ông ta tạm thời chủ trì công tác của ủy ban khu vực Bảo Châu. Như thế này thì đã rõ ràng, Châu Bồi Minh không hề được điều đi, thì cái mũ bí thư dù sao cũng sẽ đội lên đầu của ông ta. Giả sử tỉnh ủy laị điều một bí thư khác về, Châu Bồi Minh vẫn tiếp tục là chuyên viên văn phòng, thì công tác của cả khu vực Bảo Châu sẽ không cần suy nghĩ nhiều. Không cần nói cần nói cán bộ của Châu Bồi Minh sẽ căm giận ngút trời, dù không thuộc người của Châu Bồi Minhh đi chăng nữa cũng sẽ có cảm giác“ Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”.
Vị trí của hai vị lãnh đạo này chính là mục tiêu tranh giành của đại đa số quần chúng. Thử nói xem tỉnh ủy này làm việc cũng thật là, chẳng sạch sẽ gọn gàng chút nào cả. Điều Long Thiết Quân đi, đồng thời Châu Bồi Minh lại tiến thêm một bước, thế thì cái vị trí thứ hai kia cũng phải sắp xếp cho ổn thỏa chứ, làm sao lại cứ treo mãi ở đó, làm mọi người đều cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, hay đây lại là một cách thức khống chế của mấy người bên tỉnh ủy? Để cho các vị tranh đấu với nhau nhảy ra ngoài, tranh đủ cãi đủ rồi thì trong tỉnh sẽ cho các vị thấy rõ ràng sự việc hơn.
Về việc cán bộ nhảy dù không nói tới nữa, người có hy vọng đảm nhiệm chức vụ chuyên viên của khu vực Bảo Châu cũng chỉ có vài người. Người đứng ở vị trí thứ 3 hiện là bí thư ủy ban kỉ luật khu vực, phó bí thư ủy ban tỉnh ủy Lưu Văn Cử. Lưu Văn Cử cũng mang tư cách cán bộ cấp phó phòng, năng lực cũng không tồi. Nhưng ông ta có 3 điểm không thích hợp. Một là quyền uy không phải quá cao, tuy với tư cách là bí thư ủy ban kỉ luật, nhưng về phương diện thi hành nó lại có thiếu xót, gây hiềm nghi cho mọi người. Lần trước cất nhắc Mạnh Vũ Hàn lên làm bí thư huyện Hướng Dương, đã gây oán thầm trong lòng người khác. Kết quả Mạnh Vũ Hàn phải cúi đầu mà xin chuyển công tác sang cục y tế khu vực, đã công kích không nhỏ vào cái quyền uy của Lưu Văn Cử.
Thứ hai, chuyên viên văn phòng chủ yếu là phụ trách công tác kiến thiết kinh tế của toàn khu vực, nhưng năng lực của ông ta về phương diện này cũng còn kém. Trước đây khi mà chính đảng không phân nhà cho, chuyên viên cũng chỉ là danh nghĩa, cấp bậc cũng chỉ lên đến cấp chính khoa mà thôi, chức trách của người có uy quyền thứ hai thì đều làm theo những lời nói của lãnh đạo cấp trên mà thôi. Nhưng bây giờ không giống như vậy nữa rồi, với vấn đề phân nhà trung ương càng ngày càng rõ ràng, ngay trong phần đầu của “Văn kiện số 1” đã nói rất rõ ràng “Chính xã phân nhà”. Tuy nói chủ yếu là nhằm vào kiến thiết kinh tế trên phương diện nông nghiệp, cũng không thể nói là một tín hiệu rõ ràng.
Thứ 3 lại là thời gian trong đại cách mạng của ông ta, biểu hiện chẳng ra sao, đến cái lập trường chính trị cũng không kiên định.
Ngoài Lưu Văn Cử ra, thì Khang Duệ cũng được liệt vào danh sách này. Khang Duệ trẻ tuổi, chưa tới 40 tuổi, phù hợp với yêu cầu đề bạt những cán bộ trẻ tuổi của trung ương. Hơn nữa anh ta cũng đã có kinh nghiệm công tác về bên chính trị huyện, đảm nhiệm chức bí thư ủy ban huyện công tác của huyện đó cũng có những bước phát triển lớn mạnh, mà đây lại là điều thiếu xót của Lưu Văn Cử.
Do đó anh ta tiếp nhận chức vụ chuyên viên hành chính văn phòng cũng là rất cao.
Người tiếp theo có hy vọng đảm nhiệm chức vụ này. Không còn nghi ngờ gì nữa chính là Nghiêm Ngọc Thành người hiện đang là phó chuyên viên thường vụ cơ quan hành chính. Bác ta năm nay 46 tuổi, năng lượng tràn đầy. Tuổi tác cũng tương đương với tuổi của Khang Duệ. Thứ hai, Nghiêm Ngọc Thành là đã được công nhân là cán bộ tài giỏi. Có kinh nghiệm phong phú về công tác đảng ủy khu vực, có cả một nguồn phong phú kiến thức về kiến thiết kinh tế. Khi làm bí thư ủy ban huyện Hướng Dương và bí thư ủy ban thành phố Bảo Châu đều có những biểu hiện rất xuất sắc. Còn nói về tư cách và sự từng trải tuy có chút hạn hẹp nhưng cũng đã có kinh nghiệm ba năm làm cấp phó khoa khu vực. Lên trên một cấp cũng rất bình thường.
Ủy ban tỉnh đột nhiên lại thả thêm “Miếng mồi” lớn như thế này, bảo người ta thản nhiên như không, yên tâm tĩnh tại là không thể làm được.
Ngày mà Long Thiết Quân được điều nhiệm lên đảm nhiệm chức vụ tại tỉnh thành, Lưu Văn Cử thì chạy tới Đại Ninh, ông ta làm chức phó bí thư tỉnh ủy, còn vị trí đứng đầu của tỉnh ủy thì đã có ý sắp xếp hết cả rồi. Then chốt là thời gian, đương nhiên là cần từ từ tiến hành.
Khang Duệ trẻ tuổi, hơi mất tự nhiên, tuy trong lòng có chút ngứa ngáy, biểu hiện không rõ như Lưu Văn Cử nhưng cũng không tốt hơn là mấy. Thời gian đến nhận chức cũng chậm hơn Lưu Văn Cử có 1 ngày mà thôi.
Còn về Nghiêm Ngọc Thành. Cho dù “Núi thái sơn có sụp đổ trước mắt cũng không thấy kinh ngạc”. khi Long Thiết Quân ra đi, thì Nghiêm Ngọc Thành đang bận rộn cùng “Tổ chuyên gia điều tra nghiên cứu” tiến hành khảo sát tại một vài huyện. Tiến hành điều tra nghiên cứu toàn huyện để “Phát triển kiến thiết kinh tế”. “Tổ chuyên viên này” là nghiên cứu viên và phó nghiên cứu viên do sở kinh tế học viện khoa học, sở nghiên cứu công trình hệ thống kinh tế xã hội, sở nghiên cứu doanh nghiệp nông nghiệp và thương nghiệp tỉnh N phái tới cùng với hai vị giáo sư khoa kinh tế học đại học nNinh Thanh và tổ trợ giúp nữa.
Tất cả có khoảng 11 người. Nghiêm Ngọc Thành cùng với toàn cơ quan hành chính tiến hành đón tiếp đoàn nghiên cứu, hai chiếc xe jeep đưa họ đến 7 huyện 1 thành phố.
Mùng bốn tết khi đến nhà Long Thiết Quân báo cáo kế hoạch này. Theo những gì ông ta nói, sau khi đi làm thì ngay lập tức báo cáo tình hình này với Châu Bồi Minh. Châu Bồi Minh cũng biết rằng trước đó Nghiêm Ngọc Thành cũng đã được Long Thiết Quân đồng ý rồi. Như vậy thì thuận buồm xuôi gió rồi, trong lòng nghĩ Châu Bồi Minh không xem kĩ vấn đề này, ông ta làm ở khu vực Bảo Châu rất nhiều năm rồi, mỗi công việc của huyện không phải đều chỉ năm bắt sơ sơ hay sao? Cái gì gọi là “Chỉ điểm của chuyên gia”? những cái gọi là “Tiên sinh giảng học” cũng chỉ là con mọt sách mà thôi. Những ý kiến đưa ra cũng quá sắc màu rực rỡ, lại không có chút thực tế. Nhưng Nghiêm Ngọc Thành cần phải sáng tạo, việc đó cũng do chính bác đi làm, đợi bác gặp khó khăn đến khi đó cháu xuất hiện cũng không muộn.
Có làm sao chứ, cơ quan hành chính cũng nên để Châu Bồi Minh tôi nói là được.
Nghiêm Ngọc Thành bận rộn làm điều tra nghiêm cứu, cha thì bận rộn làm phát triển thị trường tiêu thụ sản phẩm tiểu thương, còn bổn nha nội thì lại bận rộn triệu tập hội nghị tại Liễu Gia Sơn. Vấn đề bàn bạc quan trọng của hội nghị này chỉ là có 1 người ---- phải ra đi! Toàn thể nhân viên vẫn là “Hội nhân viên quản lý doanh nghiệp Liễu Gia Sơn”, thêm vào một vài người khác nữa. Hắc Tử tuy thường ở tại huyện thành nhưng chức vụ giám đốc của công ty vận chuyển Thông Đạtvẫn là anh ta đảm nhiệm, do đó việc tổ chức hội nghị này cũng do anh ta sắp xếp.
“Cạnh tranh mạnh” lần trước, bổn nha nội bố trí kịp thời, hơn nữa những người như Hắc Tử may mà kịp thời bơi vào bờ sớm, tránh xa chốn thị phi đó.
Những khó khăn lần trước thì đã qua rồi. Cục công an tìm hiểu tình hình cũng không có vấn đề gì rồi. lương quốc cường tuy đã đảm nhiệm lên đảm nhiệm chức vụ tại thành phố Bảo Châu, trình tân kiến không phải vẫn ở lại cục công an huyện hay sao? Đã được đề bạt lên chức phó cục trưởng nữa. Ông ta hiểu rất rõ tình hình của Hắc Tử.
Thấy cái uy thế hiển hách của “Nghiêm trọng” nhóm những phân tử lưu manh phạm tội bị bắt đều sẽ chịu hình phạt chấp hành phán quyết, lại có những nhóm sẽ phải chịu hình phạt án chung thân hoặc chịu án là mười mấy năm, làm cho mấy người Hắc Tử, đại hải và đại cương đều có phần dè chừng. biết như vậy thì từ nay về sau, cuộc đời này coi như hỏng cả.
Tuy nghĩ nếu như lần này tuấn thiếu gia thiếu sự đề phòng trước, chỉ sợ là nhóm người đó lại có phần của người bên mình.
“Tiểu Tuấn à, cháu nói rời đi, ta đồng ý, nhưng cách cho đi như thế nào, cháu phải có sự tính toán!”
Trong phòng họp rộng rãi thoáng đạt của đại đội Liễu Gia Sơn, tất cả mọi người đều ngồi vây quyanh một chiếc bàn họp phủ khăn màu đỏ, trên vị trí chủ tịch, bác Năm mặc bộ đồ tôn trung sơn màu xanh, chiếc kính lão gọng đen, trông rất oai vệ. Nếu như trước mặt không phải cái gạt tàn thuốc lá mà là quyển sổ ghi chép hay kẹp văn kiện, thì có lẽ cũng khá giống với hội nghi cấp cao của đại công ty của thời kì sau.
Bổn nha nội thật sự không khách khí, ngồi ngay phía bên trái của bác Năm. Năm nay tôi 15 tuổi, mặc chiếc áo jacke và áo sơ mi tối màu, đôi giày da đen, cũng mang dáng vẻ trưởng thành cẩn trọng, không nói tới vẻ bề ngoài thì căn bản cũng đã là một thanh niên rồi.
Kì thực tại Liễu Gia Sơn trừ ông bà ngoại ra, mọi người đều không để ý đến tuổi tác của tôi. Mỗi lần về lại đây dù công việc có bận tới đâu tôi cũng nhất định giành thời gian để đến thăm ông bà, cảm ơn ông trời họ vẫn còn rất khỏe mạnh, ông sắp 80 tuổi rồi, nhưng vẫn có thể làm việc được. Còn nhớ trước đây ông cũng phải 82 tuổi mới không làm nông nữa.
Lần này đã định, mấy ngày sau sẽ đón ông bà đến thành phố Bảo Châu chơi mấy ngày. Cũng hi vọng hai người có thể ở lại căn biệt thự nhỏ này lâu lâu, nhưng có lẽ cùng lắm cũng chỉ nửa tháng là nhiều nhất rồi.
Tôi nhấc tách trà uống rồi nói: “Bác Năm, con đường tư tưởng căn bản là như thế này. Con đường của Liễu Gia Sơn không được, danh tiếng cũng không phải là lớn, chỉ có thể với tư cách là nền tảng sản xuất, nền tảng thương nghiệp, nhất định phải đi được. Trạm thứ chính là thành phố Bảo Châu, cha cháu hiện nay đang chuẩn bị xây dựng một thị trường bán buôn hàng tiểu thương, quy mô không nhỏ, chúng ta phải chiếm lấy một vị trí tại đây.”
“Không thành vấn đề, chắc chắn rằng thị trường này sẽ do chúng ta xây dựng”
Với việc “12 đệ” cần làm, bác Năm thường rất ủng hộ, quyết không hề hồ đồ. Về vấn đề công thương nghiệp thì Liễu Gia Sơn đã tích trữ được số vốn hơn 6 trăm vạn, cần nhanh chóng tìm một hướng đầu tư tốt. Thị trường bán buôn hàng thương nghiệp được xây dựng tại thành phố Bảo Châu hơn nữa cha lại là người lãnh đạo tại đây, đầu tư vào đây chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích hay sao? Vừa có thể giúp cha giải quyết vấn đề về áp lực vốn lại rất chắc chắn, kiên cố nữa.
Tôi cười nói: “Đầu tư vào thị trường bán buôn vẫn cần tự mình thành phố Bảo Châu nghĩ cách, chúng ta chỉ là bán mặt tiền cửa hiệu, không tham dự vào đầu tư. Nhưng có thể dự chi 1 bộ phận tiền đặt cọc….hay toàn bộ cũng được.
Việc này, tôi đã suy nghĩ rất nhiều rồi. tôi là đại cổ đông trên phương diện công thương nghiệp trên thực tế của Liễu Gia Sơn, tuy trên giấy tờ thì không thể hiện ra chức quyền đó, người biết nội tình bên trong càng ngày lại càng nhiều. Hạng mục đầu tư xây dựng thành phố Bảo Châu vẫn cần cẩn thận một chút. Theo tính toán thì không lâu sau. Quốc gia sẽ đưa ra chính sách “cấm chỉ con cái cán bộ lãnh đạo tham gia thương nghiệp”.
Thị thường này làm ăn phát đạt, là có thể dự tính được, mua về những mặt bằng cửa hàng lớn. 1 bộ phận mình sẽ dùng một phần thì sẽ cho thuê, đây là nguồn thu nhập lâu dài. Đồng thời phương thức nộp tiền đặt cọc, cũng có thể giúp cho cha phần nào về vốn đầu tư.
Tôi nói: “Tạm thời cứ mua 100 mặt bằng đi”
Bác Năm gật đầu, việc này coi như quyết định xong. Những người khác không có ý kiến gì.
“Mua 100 cái cũng tiêu hết không ít tiền, trước mắt cũng chỉ có hơn 600 vạn, thêm khoản tiền hàng 4 tháng nữa thì cũng chỉ có vài trăm, như thế thì làm sao có thể sinh lợi được, tiểu Tuấn, cháu có tính đến chưa?”
Với “Hội ủy viên quản lý doanh nghiệp Liễu Gia Sơn”, bác Năm nắm phần lớn, vấn đề quản lý nội bộ không lớn, đối ngoại cũng dần dần có những kiến thức mới, kế sách và lực lượng cũng phát huy không tồi. Ví dụ nghiên cứu chế tạo sản xuất máy giặt và tủ lạnh, căn bản là tự mình bọn họ làm, tôi chỉ đưa cho 1 con đường tư tưởng mà thôi. Thực tế, tác dụng của tôi đến bây giờ chỉ là cung cấp cho họ “Con đường tư tưởng”, những việc cụ thể, đã rất ít thò tay vào rồi.
“Bác Năm, cháu chuẩn bị cuối năm ngoái, sẽ tập trung vốn lại, tập trung đầu tư vào thành phố Giang Khẩu. Ừm, trước kì này cũng cần tập trung điều động được 5 trăm vạn đến 1 nghìn vạn tiền vốn.”
“Thành phố Giang Khẩu?”
Việc này không chỉ bác Năm mà ngay cả những người khác cũng cảm thấy ngạc nhiên. Dân cư của thành phố Giang Khẩu này nghe nói không nhiều, nhưng sau này lại rất nổi tiếng.
“Thành phố Giang Khẩu chính là đặc khu kinh tế của tỉnh D, năm 1980 thì quốc vụ viện đã phê chuẩn điều này”
Năm 1980 , quốc vụ viện đã công bố thành lập 4 đặc khu kinh tế, trong đó có hai nơi nằm trong tỉnh D, một trái một phải, thêm dòng song ở giữa chúng lập lên, đối diện chính là thành phố lớn có tính quốc tế nổi tiếng, trung tâm tài chính của đông nam á, mệnh danh lag “Hòn ngọc Viễn Đông” của “Bốn con rồng châu á”
Nhưng thành phố Giang Khẩu trong thời gian này, danh tiếng chưa thực sự nổi bật.
“Đến thành phố Giang Khẩu làm gì?”
Bác Năm không hiểu mọi người cũng nhìn chằm chằm vào tôi, hi vọng có sự giải thích.
“ Mở công xưởng………….ngoài ra trồng chút hoa cỏ cái gì cũng được”
Tôi lại nhấp môi chút nước trà, cười mỉm nói.
Xây dựng công xưởng thì cũng tạm, còn trồng hoa cỏ thì thật quá lắm, đơn thuần chỉ là nói dóc, vớ vẩn. có tiền thì có tiền, cũng có thể ném đi ném lại như vậy sao.
“Tiểu Tuấn…”
Bác Năm nói 1 tiếng không vui.
“Bác Năm, nguyên nhân cụ thể rất nhiều, cháu bây giờ cũng không tiện giải thích. Cháu chỉ có thể nói với bác, đồng thời cũng nói với các vị đang ngồi đây, thành phố gianh khẩu với tư cách là một trong bốn đặc khu kinh tế thành lập sớm nhất, tiền đồ phát triển của nó là không thể lường trước hết được. Thời gian này đất xây dựng sẽ rất rẻ, chúng ta mua nhiều đất, xây dựng nhiều công xưởng và cưa hàng thương nghiệp, không lâu sau thì có thể thu lợi rất nhiều đó.”
“Cái gì?”
Bác Năm có choáng đôi chút.
Theo những con số về tiền vốn tôi vừa biết, coi như 5 trăm vạn đi, thu lợi của 2 trăm là bao nhiêu? 5 trăm triệu!
“Đúng, lợi thu được ít nhất trên trăm lần, có thể còn dừng lại đó!”
Tôi xác nhận lại rồi gật đầu.
Lúc này, có người thập thò ở bên ngoài. Bác Năm nghiêm mặt nói : “Kế toán Trương, có việc gì?”
Kế toán trương là vợ của từ quốc vĩ, bà ta bây giờ đã thâm nhập vào Liễu Gia Sơn rồi, ngay cả con cái cũng chuyển tới đây để học.
“Bí thư chi bộ, bí thư Liễu gọi điện đến tìm tiểu Tuấn…”