TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 181: Nghiêm gia có con gái mới lớn

Trùng Sinh Chi Nha NộiTác Giả: Khuyết Danh

Chương 182: Nghiêm gia có con gái mới lớn

Nhóm dịch: Huntercd

Nguồn: vipvandan

trước mặt Giải Anh. Nghĩ lại thì cũng đúng, có thể làm việc ở một đơn vị nhàn hạ thế này, cơ bản không làm gì mà vẫn có tiền, chẳng lẽ lại có thể là “quần chúng cách mạng” ư?

Ừm, thực ra đây mới là cuộc sống của “vợ quan” mà tôi vẫn hằng tưởng tượng, như mẹ tôi thân là phó chỉ đạo cục công an huyện, trong tay chỉ huy người và súng ống, uy phong thì uy phong đấy, nhưng cũng thật mệt. May mà chị cả đã đi học đại học ở Đại Ninh, chị hai và chị ba cũng có thể chăm sóc bản thân mình, còn về bổn thiếu gia, càng không phải để bà lo lắng, nên bà mới được rảnh rang chút ít. Xem ra nếu cha cứ tiếp tục thăng quan thế này, nếu không phải là mẹ đổi đơn vị khác làm việc, thì là nhà phải mời bảo mẫu mất rồi.

Với điều kiện nhà chúng tôi, thuê một người bảo mẫu đắt tiền không phải là việc gì khó khăn, chỉ sợ miệng thế gian như làn sóng biển, rồi người ta lại đồn ra đồn vào.

Có tiền mà không thể tiêu theo ý thích, thật là đáng ghét!

“Dì Giải!”

Tôi đứng ở cửa phòng làm việc, cười hì hì gọi một tiếng. Nghiêm Phi nghịch ngợm, trốn vào đằng sau lưng tôi không chịu lộ mặt.

“Ôi chà, Tiểu Tuấn đó à....”

Thấy tình hình thế này, mức độ vui mừng của Giải Anh khi gặp tôi không hề kém Nghiêm Phi , vội vàng đứng dậy vẫy tay với tôi.

“Phi Phi đâu? Sao vẫn chưa tan học à?”

Cô ấy chắc chắn không biết rằng tôi đã tìm đến phòng học “nghịch ngợm” cô con gái của mình một chập rồi.

“Con ở đây này!”

Nghiêm Phi không chịu được nữa, ngay lập tức nhảy ra.

“Con bé này, học thói nghịch ngợm rồi, làm mẹ giật cả mình”

Nhìn đứa con gái xinh đẹp mĩ miều của mình, Giải Anh mặt tươi như hoa.

“Nào đến đây đến đây, tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là con của đồng chí Liễu Tấn Tài bí thư huyện ủy huyện Hướng Dương, tên là Tiểu Tuấn, là bạn học của Phi Phi .”

Giải Anh mặt cười tươi, giới thiệu tôi với hai vị đồng nghiệp của cô như đang hiến một món đồ quý.

Bổn thiếu gia là thanh nhiên thời đại mới rất biết phép tắc lịch sự, tất nhiên là khom lưng, rồi chào hỏi đàng hoàng, làm cho hai bà “vợ quan” vui đến độ cười không khép được mắt, luôn miệng khen ngợi không thôi. Giải Anh được dịp nở mũi. Một trong hai vị đó, càng lắm chuyện hơn nữa, nhìn ngó tôi một lúc, rồi cười hỏi: “Chủ tịch Giải, Tiểu Tuấn đây là con rể tương lai của nhà chị phải không?”

Vị khác cũng bắt đầu lắm chuyện theo: “Đúng rồi còn gì nữa, cao ráo đẹp trai thế này, đúng là xứng đôi vừa lứa với Phi Phi ....”

May mà da mặt thiếu gia tôi dày cộp, nghe đã quen những lời nói đùa thế này rồi, nên cũng chẳng để ý là mấy. Còn Nghiêm Phi trước mặt người khác vẫn còn chút trẻ con, nghe thấy vậy đỏ mặt vội núp sau lưng Giải Anh.

Tan ta, tôi và Nghiêm Phi cùng đi sau Giải Anh xuống lầu.

“Tiểu Tuấn à, cha mẹ cháu có đến không?”

“Không ạ, chỉ có cháu đến thăm bác Nghiêm và cô thôi...”

Giải Anh cười nói: “Câu này có vẻ không thật lòng nhỉ, cháu đến đây là để thăm Phi Phi phải không? Đến trường rồi mà lại không đi tìm ta trước, chạy một mạch đến phòng học.”

Ôi, cái cô Giải này, cứ như đứa con gái bảo bói nhà cô còn nhỏ lắm, thực ra đã vội quấn lấy người tôi rồi.

Tôi lắc đầu, cười đáp: “Cháu cũng đến thăm Phi Phi nữa, chúng cháu là bạn tốt của nhau mà.”

Nghiêm Phi che miệng cười suốt không thôi.

“Tiểu Tuấn à, tối nay ăn cơm ở nhà cô nhé, cô đi mua ít đồ ăn ở cửa hàng thực phẩm.”

“Không cần đâu ạ, cô Giải, giờ đã là mấy giờ rồi, cửa hàng thực phẩm làm gì còn đồ ăn tươi vào giờ này nữa? Cô yên tâm, cháu đã mang đến cả rồi.”

“Cháu mang đến rồi?”

Giải Anh có chút hiếu kỳ.

“Đúng thế, kìa, ở trước mặt chiếc xe Jeep đó cô.”

Tôi vừa nói vừa vẫy tay với Tô Kiến Trung, Tô Kiến Trung liền chầm chậm lái xe đến.

“A, Tiểu Tuấn à, cháu dúng xe công cho việc tư, cha cháu không nói gì cháu sao?”

Giải Anh hiểu rõ tính khí của cha, giống như Nghiêm Ngọc Thành, là người rất ghét lợi dụng của công.

Tôi cười nói: “Cô Giải à, đây không phải là xe công đâu, là xe của công ty vận chuyển hàng hóa Liễu Gia Sơn đó, cháu chỉ mượn dùng một chút thôi. Chỉ là quan hệ bạn bè, không chiếm chút nào của nhà nước.”

Tính Giải Anh rất phóng khoáng, lại không phải là cán bộ lãnh đạo quản lý việc gì lớn lao, nên chỉ hỏi như vậy, không nói thêm gì nữa.

“Thời tiết bắt đầu nóng rồi, những đồ mang đến đều là đồ khô...Phi Phi , tối nay chúng ta ăn gà có được không?”

“Được chứ được chứ, tôi thích nhất là ăn gà rồi.”

Nghiêm Phi vỗ tay cười nói.

Cô ấy thích ăn gì, là hàng xóm bao năm, chẳng lẽ tôi lại không biết. Nói như vậy là đã đi đúng vào điểm ngứa rồi. Kiếp trước đã từng đọc một cuốn tiểu thuyết trên mạng, trong đó có một câu, nói là “đàn bà là phải dỗ dành”, xem ra câu đó không sai chút nào.

Một con gà, một câu nói đã làm Nghiêm Phi vui đến thế, chẳng phải rất tốt sao?

Thực ra lần này tôi mang đến đâu phải chỉ có một con gà? Giống như năm ngoái đi chúc tết Chu tiên sinh vậy, phàm là cá, thịt, nấm, tôi đều nhét đầy vào một giỏ. Nhà Nghiêm Ngọc Thành có ba người, chỉ đủ để ăn một hai tháng thôi. Tôi đoán có lẽ lúc đó Nghiêm Ngọc Thành cũng sắp về rồi. Quả nhiên, chưa kịp bày biện xong đồ đạc, lái xe đã đưa Nghiêm Ngọc Thành đến rồi.

Đi làm và ra về đúng giờ, xem ra thói quen tốt này của Nghiêm Ngọc Thành vẫn y nguyên như thế.

Tôi đang ngồi trên chiếc ghế đá phía bên ngoài biệt thự kể cho Phi Phi câu truyện trong “Liêu Trai”, nghe thấy tiếng còi vội vàng đứng dậy, ra đón “nhạc phụ đại nhân”.

Nghiêm Ngọc Thành thấy tôi, việc đầu tiên là nở một nụ cười, sau đó nghiêm mặt, “Hừ” một tiếng. Nụ cười trước đó là biểu lộ ra ý nghĩ thật sự trong lòng, còn tiếng “Hừ” này là tỏ vẻ bí thư đây mà. Tất nhiên không thể trước đó không lâu dạy dỗ tôi một trận trong điện thoại, giờ đây vừa gặp đã mặt tươi roi rói, nếu vậy chẳng có chút “quan uy” gì hết.

Tôi ngầm bật cười, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ sợ hãi, rất cẩn thận.

Ai mà biết Nghiêm Phi không nghe nữa, ngay lập tức chạy ra đánh vào người ông.

“Cha, cha sao thế? Tiểu Tuấn làm gì cha rồi?”

Nếu nói trên thế gian này có một người làm cho Nghiêm Ngọc Thành không đối phó lại được, thì đó chính là Nghiêm Phi . Cô con gái nhỏ này mà tức giận lên, thì Nghiêm Ngọc Thành ngay lập tức biến thành vẻ mặt cười, hà hà nói: “Phi Phi , hôm nay con thật xinh xắn đó.”

Nghiêm Phi chẳng để ý đến lời đó, lườm ông già rồi quay đầu đi.

Nghiêm Ngọc Thành chỉ còn nước cười đau khổ.

Tôi đang đắc ý, không đề phòng bí thư Nghiêm mắng: “Tiểu tử thối, cậu cười gì? Còn không vào đây nói chuyện với ta!”

Chán thật!

Cười thầm trong lòng mà ông ấy cũng nhìn ra được sao? Chẳng lẽ Nghiêm Ngọc Thành đọc được ý nghĩ của người khác à? Tôi không dám nói gì khác, kéo tay Nghiêm Phi rồi đi vào.

“Tiểu tử thối, nói cho ta biết về vụ xử lý sau đó của cậu.”

Nghiêm Ngọc Thành chễm chệ ngồi lên ghế sô pha, cất giọng hỏi.

Tôi ngồi xuống vào chiếc ghế sô pha trước mặt ông, cũng làm ra vẻ rất hách dịch, rồi báo cáo rõ tình hình. Giải Anh đang bận việc trong bếp, còn Nghiêm Phi ngoan ngoãn bê nước chè lên.

Hiếm khi được con gái quan tâm chăm sóc thế này, Nghiêm Ngọc Thành xoa đầu cô bé, vẻ mặt nghiêm nghị đó không thể kéo dài được nữa. Nghiêm Phi cười hì hì, sau đó ngồi vào bên cạnh tôi.

“Ừm, việc này đã coi là xong, về sau không được làm liều như vậy nữa.”

Tôi gật đầu.

Lại nói đến một vài chuyện phiếm, Giải Anh bê cơm canh lên, một con gà, một đĩa thịt bò xào ớt, làm cho hai cha con Nghiêm Ngọc Thành ăn vui vẻ. Nghiêm Phi trước giờ chỉ ăn một bát cơm, mà hôm đó cũng ăn thêm được nửa bát.

“Tiểu Tuấn à, cháu đến đây có chuyện gì thế?”

Sau khi ăn cơm xong, Giải Anh dọn dẹp bát đũa, bê điểm tâm lên, rồi mới hỏi chuyện tôi.

“Cô Giải à, đúng là có chuyện cần cô giúp.”

“Cần cô giúp?”

Giải Anh có chút kỳ lạ. Hai cha con chúng tôi tìm đến, hầu như là để tìm Nghiêm Ngọc Thành bàn chuyện đại sự, có bao giờ nhờ cô ấy giúp đâu?

“Đúng thế. Bác bảy cháu, ừm, họ hàng ở Liễu Gia Sơn, có một đứa con gái là Tiểu Thanh, 18 tuổi rồi, sau khi tốt nghiệp cấp hai đã làm việc mấy năm, giờ muốn đi học lại, học kế toán. Chẳng phải Bảo Châu có một trường trung cấp tài chính sao, cô xem có thể giúp cho chị ấy vào học kế toán trong đó được không...Đương nhiên, tự bỏ tiền cũng được, tiền không phải là vấn đề.”

Mặc dù Giải Anh làm việc ở Nhất Trung, nhưng dù sao cũng là nằm trong hệ thống giáo dục, hơn nữa cô đã đội chiếc mũ “đệ nhất phu nhất”, trường trung cấp tài chính đó, chẳng lẽ lại không nể mặt cô hay sao?

“Đây là việc tốt mà!”

Giải Anh chưa kịp trả lời, Nghiêm Ngọc Thành đã nói tiếp lời của tôi. Điểm này cũng giống như cha, thích người học hành.

“Việc này, không cần phải phiền đến cô Giải của cậu đâu, tôi đi hỏi giúp cậu là được rồi. Hai ngày nữa, cậu gọi điện thoại đến hỏi tình hình.”

Ha ha, có Nghiêm Ngọc Thành đích thân xuất mã, việc của chị Tiểu Thanh nhất định thành công rồi.