Trùng Sinh Chi Nha NộiTác Giả: Khuyết Danh
Chương 136: Hành quân lặng lẽ (ngừng công kích)
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: vipvandan
Tào Sinh Minh vừa nhìn thấy tôi liền ngẩn ra, sau đó lại lộ ra một chút sợ hãi, tiếp theo đó là làm mặt cười bồi.
Tôi chẳng muốn để ý đến vẻ mặt của hắn, một tay đẩy hắn ra, bước vào cửa.
Tào Sinh Minh hoảng sợ bất an. Tuy nói bây giờ chỉ có một mình tôi, nhưng nghĩ đến sau tôi còn có một nhân vật đáng sợ thì hắn hoàn toàn không dám làm gì.
"Khoá cửa vào, bên ngoài toàn là người của cục công an!"
Tôi thấp giọng, rất nhiêm túc nói.
Tào Sinh Minh lập tức mặt vàng như đất, run rẩy đi đóng cửa.
"Mấy người Nghiêm Minh đâu?"
"Đây...trong đây..."
Tào Sinh Minh sợ hãi, bước bước lớn vào bên trong lầu tiểu dương, một bước đá văng cánh cửa, bên trong tầng một trống không, chỉ có một người thanh niên trông giữ, tôi thấy rất thân thiết, chính là thỏ tử
Trong lầu phảng phất âm thanh nam nữ đang giao hoan. Khi ở bên ngoài không nhìn thấy tình hình, có lẽ là vì rèm cửa quá dầy, chỉ lộ ra một chút ánh sáng yếu ớt.
"Ai...làm gì vậy..."
Thỏ tử kêu lên, muốn đứng dậy.
Tôi thuận tay văng một cái tát ra. Bây giờ bổn thiếu gia đã cao xấp xỉ bằng một đứa trẻ 12, 13 tuổi rồi, tay chân rất linh hoạt, Thỏ Tử lại đang ngồi, hoàn toàn không có phòng bị, dính đúng một cái tát. "Bộp" một tiếng lại ngã xuống ghế.
"Mẹ mày chứ, câm mồm lại. Nhìn cho rõ đi. Lão tử là Tuấn thiếu gia đấy!"
"Tuấn...Tuấn thiếu gia..."
Cái tên này thỏ tử đã khắc cốt ghi tâm, bố mẹ có chết cũng không thể quên được cái tên Tuấn thiếu gia! Vốn đang định nổi giận phản kích nhưng vừa nghe tôi tự nói tên thì lập tức tan cơn giận, ôm mặt lầm bầm.
"Trông kĩ phía dưới, bên ngoài đều là cảnh sát đấy!"
"Sao cơ?"
Tôi chẳng thèm để ý đến hắn, bước lạch cạch lên chiếc cầu thang gỗ để đến tầng hai. Đẩy cửa ra nhìn vào bên trong. Đúng là không phải một nơi dơ bẩn bình thường. Ít nhất cũng có tới mười mấy nam nữ đang trần chuồng quấn lấy nhau cùng một chỗ, có lẽ là đang lúc lửa bốc cao trào.
Lão tử ở phía dưới đang làm một số việc gây động tĩnh không nhỏ mà chúng lại không hề phát giác ra gì.
Có lẽ tim đang chạy đi đâu mất rồi.
Cần phải nói rằng bổn thiếu gia đã vượt thời gian trở về ba năm, gần đây lại luôn kề bên với Lương Xảo, chuyện ướt át như sờ tai vuốt tóc cũng có mấy lần, nhưng nhìn thấy đám này hơn nữa lại nhìn thấy rất nhiều cảnh tục tữu cùng một lúc thì là lần đầu tiên.
Trong chốc lát đã có chút mê muội. Chỗ bụng nhỏ nóng lên, lại có chút phản ứng, tuyệt đối không phải giống những gì Lương Quốc Cường nói. Nội công tập luyện đã thành, đan điền cũng hình thành nội khí, rất rõ ràng, đó là muốn động*dục!
Bổn thiếu gia thật sự là không chịu được như thế!
May mà suy nghĩ linh tinh cũng chỉ trong chốc lát. Bổn thiếu gia quát lớn lên, định thần lại, thu cái tính khí thất thường lại.
Tiếng hét này đầy sung khí, lập tức làm cho cái đám không biết liêm sỉ kia đều tỉnh lại.
"Cái lũ ngu xuẩn này, mau mặc quần áo vào. Mau lên. Cảnh sát đang ở ngoài đó lập tức sẽ xông vào..."
"Oắt con này, mày là ai?"
Một tên ngẩn ra hỏi. Hắn có lẽ là không biết tôi, nhưng tôi lại biết hắn. Cái tên khốn này đầu to tai to hay đi cùng với Nguỵ Ngọc Hoa Trường.
"Nguỵ Hồng Kì. Mẹ mày, muốn hại lão tử à? Để cảnh sát tóm được hiện trường rồi tao xem mày sẽ chết như thế nào!"
Tôi phẫn nộ quát lên.
Nghiêm Minh là người đầu tiên tỉnh lại, nhảy dựng lên, lu cuống tìm quần áo, vừa tìm vừa kêu: "Mau lên mau lên. Nó là con trai của Liễu chủ nhiệm đấy..."
Nghiêm Minh tuy không phải là thủ lĩnh của đám khốn này nhưng cha của hắn lại là bí thư huyện uỷ, chức quan lớn nhất, hắn lo lắng vội vàng như vậy cũng không có gì là ngạc nhiên? Huống hồ hắn đã nói ra thân phận của tôi. Con trai Liễu chủ nhiệm, nửa đêm lại chạy đến đây để đùa sao?
Tôi lướt mắt nhìn một lượt. Đường Thắng Châu và Mã Văn Tài tôi không quen lắm, nhưng cái tên ở phía góc thì tôi lại nhận ra rõ đó là Khang Tiểu Cương, một cô gái khác cũng coi như là biết, chính là Đường Bình với biệt danh đường da bò (kẹo da bò, từ hai từ đường đồng âm khác nghĩa).
Trong trường hợp này nếu như không có bóng của kẹo da bò thì thật là kì lạ. Từ lần trước sau khi có chuỵên với Phương Khuê, đã hoàn toàn sa đoạ, có xu thế phát triền ngầm.
Bạn nghĩ xem, đã thừa nhận thân phận của mình ở cục công an thì nhất định sẽ "đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng"! Nếu không cũng sẽ quá không thoả đáng.
Liếc mắt nhìn 6, 7 cô gái đang chạy bò tìm quần áo của mình, tư thế mê hoặc v cùng. Tuy nói là cơ thể tầm thường nhưng với một "đứa trẻ" hơn 40 tuổi bị kiềm chế như tôi đúng là có chút không kiềm chế được.
"Các người nhanh lên. Ai biết được khi nào cảnh sát sẽ vào chứ?"
Lần này tôi lại không lớn tiếng hét lên mà áp giọng xuống.
"Bộp" một tiếng, cũng không biết là tên khốn nào đã lẹ tay, mở chiếc đèn lớn của lầu hai.
Trong chiếc phòng lớn lập tức có tiếng the thé hoảng sợ vang lên.
"Câm mồm!"
Tôi lại giận dữ quát lên, áp những tiếng réo rắt của mấy tên khốn kiếp không biết sống chết này xuống. Nhưng cái đám vô sỉ này đã đến cực điểm, đối với tình hình quần giao loạn giao này cũng đã trải qua nhiều, bật đèn lớn cũng chỉ có ngẩn ra một chút thôi, rồi lập tức tiếp tục mặc quần áo vào.
Lúc này, tay chân Nghiêm Minh đã nhanh nhẹn hơn, áo đã mặc xong, các nút cũng đã thắt.
"Đều ở đây cả à? Còn có ai không ở đây không?"
Tôi hỏi Nghiêm Minh.
"Ờ...Đường...Đường Thắng Châu đang ở bên trong gian kia. Hắn...hắn nói không quen ở cùng nhiều người như thế này..."
Nghiêm Minh chỉ vào căn phòng bên cạnh, lắp bắp nói.
Không ngờ tên khốn kiếp này lại còn biết xấu hổ nữa.
"Mau đi bảo hắn mặc quần áo rồi cút ra khỏi đấy. Mẹ nó chứ, đều muốn tìm cái chết à!"
Tôi vừa nói vừa dựng tai lên nghe động tĩnh bên ngoài cửa. Hình như không có tiếng gì khác thường.
"Ai..."
Nghiêm Minh vội vàng đồng ý.
Thực ra Đường Thắng Châu nghe thấy động tĩnh bên ngoài nên sớm đã nhận thức được tình hình không ổn, đang mặc quần áo rồi, may mà quần áo của hắn không bị lẫn với quần áo người khác, không tốn nhiều thời gian.
"Mẹ nó. Động tác nhanh lên một chút, nhặt hết những gì đang bầy loạn xạ phía dưới lên..."
Tôi tiếp tục mắng chửi, với cái loại người này nếu dùng văn vẻ thì chúng sẽ chẳng coi bạn ra cái gì. Tôi làm giọng ngang ngược nói rõ ở bên ngoài có cảnh sát, doạ chúng tè cả ra quần, hơn nữa Nghiêm Minh còn chứng thực thân phận của tôi nên chúng đều nhanh chóng làm theo
Thiếu gia trong cái đám này rất chú ý đến sự cao thấp của chức vụ cha mình, nếu luận đến chữ "hỗn" (hỗn tạp) thì Nghiêm Minh vẫn còn non, so với Tào Sinh Minh và Đồ Tứ Quân thì tư cách vẫn tốt hơn nhiều. Chỉ vì cha hắn là bí thư huyện uỷ, cho nên mọi người đều tâng bốc hắn lên, cũng không ngoại trừ ý muốn lợi dụng hắn, còn cha tôi là người đứng thứ hai huyện uỷ, cho dù tuổi tôi còn nhỏ nhưng đám khốn này ai cũng không dám coi thường.
Lúc này mọi người đều đã mặc xong đồ. Tay chân loạn lên nhặt những thứ như giấy vệ sinh, dụng cụ tránh thai...
"Ai kia. Khang Tiểu Cương. Mẹ mày, khoanh tay định làm lão gia à? Còn không mau nhặt đồ lên vứt vào nhà vệ sinh cho lão tử. Nhanh tay lên, muốn chết à!"
Khang Tiểu cương lập tức nhăn mặt.
Thực ra tôi cũng có thể kêu đường da bò đi lau sạch những chỗ bẩn đó, nhưng bổn thiếu gia nếu đã nhìn không thuận mắt thì sẽ cố ý làm khó hắn! Cha hắn là một cục trưởng của cục tiểu công thương. Trong cái đám thiếu gia này thì hắn chẳng qua chỉ là ngồi bồi góp vui mà thôi. Tên tiểu tử này còn từng làm cái vẻ xấu xí trước mặt bổn thiếu gia.
Tuấn thiếu gia đã mở lời, Khang Tiểu Cương không dám không nghe, lại nhân lúc tôi không để ý mà đem một đống đồ bẩn nhét vào tay Đường Bình.
Tôi tiện tay cầm một bình rượu lên rồi đáp tới.
"Mẹ nó, bổn thiếu gia kêu mày làm mấy việc, mày còn không tự nguyện làm sao? Có tin là lão tử sẽ lột một lớp da của mày ra không!"
Bình rượu tuy chưa đập vào người, nhưng cũng đủ làm Khang Tiểu Cương hết hồn, nào dám chậm trễ nữa. Vội vàng lấy những thứ bẩn trong tay Đường Bình chạy như bay vào nhà vệ sinh.
Đường Thắng Châu mới từ trong phòng đi ra, còn có chút không hiểu rõ tình hình, thấy tôi kiêu ngạo như vậy thì không khỏi bất mãn, nói thầm với Nguỵ Hồng Kì: "Đứa nhóc này là ai? Sao lại..."
Nguỵ Hồng Kì vội vàng nháy mắt với hắn, làm cho lời đang muốn nói của hắn ứ lại trong cổ.
Bây giờ mà đắc tội với toi thì quả thật là quá ngu ngốc.
Thấy Đường Thắng Châu không lên tiếng, Nguỵ Hồng Kì mới trầm giọng xuống nói: "Con trai của Liễu chủ nhiệm đặc biệt tới cứu chúng ta... Bên ngoài kia đều là cảnh sát..."
Đường Thắng Châu kinh ngạc, ánh mắt nhìn tôi đã thay đổi hoàn toàn, chứa đầy sự hoảng sợ và cảm kích.
Cho dù tất cả chúng đều bị bắt vào vào trong cục thì chắc vấn đề cũng không phải là đặc biệt nghiêm trọng. Trong một huyện, đảm bảo không có một cục trưởng cục công an nào dám thật sự xử lí đám con trai của tứ đại thường uỷ của huyện uỷ. Nhưng điều đáng sợ chính là hậu quả của những việc không hay sẽ theo đó mà liên hoàn xảy ra, không có cách nào đoán trước được. Đây mới thật sự là điều quan trọng nhất.
Đường Thắng Châu mới 20 tuổi, cũng đã đi làm một, hai năm rồi. Những điểu nguy hiểm chẳng nhẽ còn không hiểu sao?
"Nhớ kĩ. Nếu cảnh sát có hỏi thì phải nói là bạn bè đang tụ tập, nói chuyện, kẻ nào nói lộ mồm ra thì tự đi tìm chỗ chết cho mình đấy!"
Tôi đứng chống tay ở trước cửa phòng khách, mắt nhìn lướt qua khuôn mặt chúng. Mỗi người đều không khỏi gật gật đầu. Tôi bước vào đây đã lâu như vậy mà đám người Lương Quốc Cường vẫn chưa phát động, có lẽ sẽ không có hành động gì, nhưng vẫn phải dặn dò một câu, cẩn thận không thừa.
"Được rồi. Mọi người đừng hoang mang, lần lượt rời đi, hai người đi một, nam đi theo nam, nữ đi theo nữ. Nghiêm Minh, anh và Đường Thắng Châu phải đi ngay. Nhớ kĩ, khi ra cửa phải bình tĩnh, không được nhìn ngang ngó dọc...mau đi đi!"
Nghiêm Ngọc Thành và Đường Hải Thiên có quan hệ rất tốt với cha tôi, đương nhiên phải để ý đến hai người con của họ trước.
Bây giờ là lúc rất quan trọng, mọi người đều phải nghe lời. Nghiêm Minh lập tức cùng Đường Thắng Châu rời đi, khi đi qua người tôi còn gật gật đầu. Cho dù tôi có bảo họ phải bình tĩnh thì chân của họ vẫn có chút run rẩy.
Tôi kéo chiếc rèm cửa dày nặng ra, mắt liếc nhìn hai người họ ra khỏi cửa, biến mất vào trong bóng tối, như không có động tĩnh gì, lúc này mới yên tâm lại.
Người tiếp theo rời đi là Mã Văn Tài và Nguỵ Hồng Kì. Hai tên này quả thật là người có kinh nghiệm phong lưu, khi đi đến cửa phòng khách, Nguỵ Hồng Kì dừng bước lại, cong lưng kéo tay tôi, cảm kích nói: "Người anh em, mối ân tình này anh sẽ ghi nhớ, hôm nào đó cùng uống rượu nhé."
Cha của hắn là bí thư bộ thanh tra, tôi đương nhiên là phải để mặt rồi, nghĩ vậy liền mỉm cười, nói: "Đừng khách khí, ngày khác tôi sẽ mời các anh."
"Được. Vậy chúng tôi đi trước, cậu cũng cẩn thận nhé."
Tôi gật gật đầu, cười nói: "Yên tâm, tôi là trẻ con, họ có thể làm gì được tôi chứ?"
Mã Văn Tài cũng khoảng 20 tuổi. Hai con ngươi xoay loạn lên, vừa nhìn đã biết là một tên rất tinh ranh. Nghe vậy liền cười nói: "Nói đúng, ngày khác gặp lại."
Khi tất cả thiếu gia đều đã đi hết, tôi mới âm thầm rời đi dưới sự bảo vệ của Tào Sinh Minh và Đỗ Tứ Quân. Cả chặng đường vẫn cảm thấy bóng những người đó trong bóng tối vẫn đang ở đây.
Trở về đến nhà đã là khoảng 11 giờ, lại phát hiện khách quý đầy nhà, rõ ràng là trong hai tiếng đồng hồ này, bốn vị thường uỷ đã không ngừng hút thuốc.
Thấy tôi bước vào, Đường Hải Thiên, Mã Trí Khoan, Nguỵ Ngọc Hoa đều đứng dậy.
Cái lễ này quá lớn.
Tôi vội vàng xua tay, liên tục nói: "Ba bác, lễ này cháu không dám nhận đâu!"
Ba người họ nhìn nhau, đều bật cười.
Cha hỏi: "Đã giải quyết chưa?"
"Đều đã giải quyết rồi. Đồng chí ở cục công an không tiến vào. Anh Nghiêm Minh, anh Đường Thắng Châu, Mã Văn Tài và anh Nguỵ Hồng Kì đều đã đi trước con, chắc đã trở về nhà rồi."
Trước mặt mấy người Đường Hải Thiên, lễ nghĩa vẫn cần phải chú trọng, bổn thiếu gia đành phải liên tục thêm chữ "anh" vào trước tên của mấy kẻ khốn nạn đó, để tránh họ nghĩ mình đang kể công.
Con người lúc này thứ mà xem trọng nhất chính là thể diện của chính mình.
Nghe nói con đều đã trở về nhà, mấy người Đường Hải Thiên ngồi không yên.
"Chủ nhiệm Liễu, đã muộn lắm rồi, chúng tôi không làm phiền nữa, anh nghỉ ngơi sớm đi."
Cha tôi vội đứng dậy.
Khi bước đến cửa, ba người Đường Hải Thiên bất ngờ cùng đưa tay lên xoa đầu tôi. Đường Hải Thiên còn nói thêm một câu: "Tiểu Tuấn, cháu cũng nghỉ sớm đi!"
Tôi mỉm cười gật đầu, trên miệng còn nói "cháu chào bác", nhưng trong lòng thầm phì cười. Mấy tên khốn Đường Thắng Châu, cứ đợi bị xử tội đi nhé. Nếu như nói tôi có mấy phần đố kị với chúng thì tôi cũng không có gì để nói. Đều là thiếu gia, lão tử lại cao minh hơn các ngươi nhiều, chỉ vì nhỏ hơn các ngươi mấy tuổi mà lão tử phải đứng trơ mắt ra nhìn các ngươi làm loạn mà không có cách gì, lại còn phải thở hổn hển chạy đi cứu các ngươi.
Thế đạo gì thế này!
Sau khi tiễn mấy người Đường Hải Thiên đi, hai cha con tôi lại chẳng có ý định đi ngủ. Tôi bước tới nắm lấy cốc nước của cha, một hơi uống hết cốc trà, rồi mở bình nước ra rót đầy vào, lại ngâm thêm một cốc trà cho mình, rồi ngồi xuống phía đối diện.
Cha nhìn tôi. Tôi gật gật đầu. Cha lại dựa vào chiếc nghế, không nói gì cả.
Khoảng 12 giờ, mẹ tôi mới mệt mỏi trở về, đi cùng với mẹ còn có Lương Quốc Cường.
Tống ba tẩu thuốc lớn đi, khói trong phòng khách đã không còn nồng nặc như thế nữa, đầu mẩu thuốc lá ở dưới đất trông như hạt dưa vậy. Tôi cũng đã quét vứt vào thùng rác, trông cũng không phải là quá lộn xộn.
"Tiểu Tuấn. Con sao vậy..."
Mẹ vừa nhìn thấy tôi thì hỏi luôn.
Tôi hơi thở dài, đứng dậy nhường chỗ cho mẹ ngồi: "Mẹ, sư phụ. Hai người ngồi đi. Mệt mỏi cả một tối, cũng vất vả rồi."
"Chủ nhiệm Liễu!"
Lương Quốc Cường mặc đồng phục, hai nhân song song, làm thế nghiêm chỉnh với cha tôi.
"Tiểu Lương, ngồi đi."
Cha tôi lộ ra sự vui vẻ, chào Lương Quốc Cường.
"Mẹ, sư phụ, chuyện này mọi người đã bị người ta lợi dụng rồi."
Đợi họ ngồi xuốg tôi mới rót hai cốc trà và bê tới, từ từ nói.
"Trời ạ!"
Lương Quốc Cường vỗ đùi một cái
"Tình hình không rõ. Chúng ta lúc đầu cũng không biết mấy tên tụi Nghiêm Minh cũng đều ở..."
"Tin tình báo từ đâu tới?"
Lương Quốc Thành quay sang nhìn mẹ tôi.
Mẹ lắc đầu: "Tất cả những tin báo đều nhận được từ quần chúng, nói là có một bọn dâm ô đang tụ họp, người nhiều, lực lượng cảnh sát trong sở lại không đủ nên báo đến cục..."
"Xem ra cục công an và nội bộ sở phái ra, còn có tư tưởng của đồng chí khác không thống nhất."
Cha châm một điếu thuốc, từ từ nói.
Lương Quốc Cường có vẻ xấu hổ.
"Chuyện này mọi người không có làm sai. Tiểu Tuấn, con cũng không cần phải suy nghĩ nhiều để thành gánh nặng. Ngày mai bí thư Nghiêm sẽ từ địa khu trở về, cha sẽ báo cho bác ấy biết, con cũng vất vả rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Buổi tối làm đến 1 giờ hơn mới đi ngủ, sáng sớm 6 giờ ngày thứ hai đã dạy, Lương Quốc Thành cũng có một dáng vẻ đầy tinh thần, hai thầy trò đồng bệnh tương liên.
Có điều tôi vẫn tốt hơn nhiều so với Lương Quốc Thành. Ăn xong bữa sáng, sách cũng lười đọc, chạy một mạch tới cửa hàng bánh mì Xảo Xảo, chui vào bên trong phòng ngủ đầy hương thơm của Lương Xảo, ngủ ngon lành thêm một giấc.
Đúng là thơm thật, mũi đột nhiên ngửi thấy một làn hương thơm, thật ngọt ngào, hình như đó là mùi của canh gà, uống canh gà, chép chép miệng. Mở mắt ra thì nhìn thấy Lương Xảo tuyệt mĩ đang bê đến một chiếc bát nhỉ, cầm chiếc thìa đút cho tôi ăn. Trước khi đút còn thổi thổi cho nguội, rồi đặt lên miệng mình nếm thử, thấy không còn nóng mới đút cho tôi.
Ha ha ha. Tôi không phải là một đứa trẻ 3 tuổi nữa, nhưng nói thực tôi rất thích cảm giác này, nên đương nhiên sẽ không phản đối, nằm một cách dễ chịu trong chăn, ăn sạch bát canh gà đó.
Lương Xảo mỉm cười, đặt bát xuống, lấy khăn tay cho tôi lau mồm.
Tôi đưa hai tay ra, ôm cô ấy vào trong lòng, chu miệng ra định hôn. Lương Xảo mỉm cười, hơi nghiêng mặt đi để tôi thơm vào má. Tôi đã từng thử vào lần, nhưng lần nào cô ấy cũng tránh mất, cũng không biết là không thích ứng hay tạm thời không dám lỗ mãng, sợ không kiềm chế nổi mà gay ra sai lầm lớn.
Nghĩ lại tối hôm qua nhìn thấy cảnh nóng bỏng, bổn thiếu gia đã trào dâng một ngọn lửa, may mà đã là mùa đông, chăn đắp cũng dày, nên không sợ người ta phát giác.
Lương Xảo nhẹ nhàng đẩy ra, đặt đôi chân trần của tôi vào trong chăn, cười nói: "Đừng để cảm lạnh đấy."
"Ăn cơm chưa?"
"Đã ăn rồi. Sợ cậu tỉnh nên chúng tôi đã ăn cơm ở dưới tiệm rồi."
"Sao cơ? Đã ngủ lâu thế rồi cơ à?"
Giơ cổ tay lên nhìn, hoá ra đã 2 giờ chiều rồi. Khi là trẻ con thì quả thực không thể để lỡ giấc ngủ.
"Tôi sợ cậu đói nên mang canh gà đến đút cho cậu?"
"Uh."
Lương Xảo hơi nhăn mũi, đưa tay ra xoa mặt tôi, trong mắt đầy sự yêu thương.
"Đêm qua đi đâu làm gì vậy?"
Tôi thò cánh tay ra khỏi chăn, nắm lấy bàn tay bé nhỏ mềm mại của cô ấy, cười nói: "Đi cứu người."
"Cứu người? Ai vậy?"
Lương Xảo có chút kinh ngạc lại có chút hiếu kì, cũng có chút lo lắng. Xem ra thì những việc cứu người thường nguy hiểm mà.
"Sư phụ tôi, chú Quốc Cường; còn có mẹ tôi, còn có Nghiêm bí thư, còn có...thôi thôi, dù sao cũng là một đám người, chị cũng không quen đâu..."
"Vậy, chuyện đó đã làm ổn thoả chưa?"
Nghe đến Lương Quốc Cường còn có nhân vật lớn như Nghiêm bí thư, Lương Xảo càng kinh ngạc. Đó đều là những người rất tài ba. Trong mắt cô ấy họ là những nhân vật lớn có thể hô phong hoán vũ, vậy mà còn cần ôti đi cứu sao?
Tôi cười hì hì, nói: "Còn cần phải hỏi sao? Có tôi ra tay thì còn chuyện gì không làm ổn thoả chứ?"
Lương Xảo cười rộ lên, đột nhiên cúi xuống, thơm vào má tôi một cái.
Tôi đang định ôm cô ấy hôn nồng cháy một cái, một âm thanh rất không đúng lúc vang lên.
"Xảo Nhi Xảo Nhi, Tiểu Tuấn tỉnh dậy chưa? Chú Quốc Cường đang tìm."
Là giọng của chị Thiếu Lan, nhưng chỉ bước lên mấy bậc thang rồi đứng đó chứ không bước tiếp lên.
Sư phụ tôi tìm tôi? Chú ấy rất ít khi đến tiệm bánh tìm tôi, chỉ có Trình Tân Kiến với Phương Khuê không có việc gì làm mới hay chạy đến đây thôi.
Tôi cũng hiểu rằng sư phụ chắc có việc quan trọng, vội buông Lương Xảo ra, trở mình bước xuống mặc quần áo dài. Lương Xảo vừa cười vừa giúp tôi, vô tình nhìn thấy miếng vải phía dưới bụng tôi thì lập tức đỏ mặt.
May mà da mặt bổn thiếu gia ngày càng dày nên không những không đỏ mặt ngược lại còn nhân cơ hội cợt nhả với cô ấy một chút.
"Sư phụ. Có chuyện gì vậy?"
Tôi vội vàng chuẩn bị xong, mặt cũng không kịp rửa, chạy một mạch xuống gác.
"Trưởng khoa Tiêu gọi điện tới, bảo chú đi tìm cháu đến phòng làm việc của bí thư Nghiêm."
Sắc mặt Lương Quốc Cường nghiêm lại, có một chút bất an. Dù sao tối qua chủ nhiệm Liễu đồng ý hồi báo lại với bí thư Nghiêm, đương nhiên là có ý giúp giải vây ở trong đó, nhưng không biết trong lòng bí thư Nghiêm rốt cuộc là nghĩ như thế nào