TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 20: Chương 20:

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Người dịch: Thiên Địa Môn

Nguồn: vipvandan

Chương 20:

Cuộc họp cán bộ

Công tác tuyên truyền của hợp tác xã Hồng Kì, do có tên tuổi lớn như Chu tiên sinh gia nhập, cho nên vô cùng đặc sắc, sinh động. Ông viết nhiều bài vè, các vở kịch ngắn, để đội văn công của hợp tác xã luyện tập thuần thục, đến các đại đội lưu diễn, rất được hoan nghênh.

Chỉ có điều “biên kịch” ở đây là viết tên của bố tôi.

Thấy Chu tiên sinh làm mấy việc trẻ con vặt vãnh này mà lại làm một cách rất vui vẻ, hứng thú, tôi thật sự cảm thấy khâm phục vô cùng. Tiên sinh cũng là bức bối lắm, tròn trịa 6 năm, một người học rộng tài cao uyên thâm như ông mà phải ở nhà cày ruộng cuốc đất, tuổi không đến 50 mà nhìn như ông già tuổi 60. Cũng không dễ dàng gì nắm được cơ hội nhỏ bé này, thế là không nhịn được bộc phát ra.

Nhưng tôi cũng biết, hiện tượng này có lẽ không thể duy trì lâu dài được.

Bởi vì phương hướng chủ thể về tuyên truyền trước mắt của hợp tác xã Hồng Kì là không ăn khớp với yêu cầu của văn kiện của ủy ban cải cách huyện. Cái mà Chu tiên sinh tuyên truyền nhiều nhất, vẫn là kiến thức kĩ thuật về “nuôi cá trong ruộng”, đương nhiên cũng tuyên truyền cả lấy đấu tranh giai cấp làm cương lĩnh, nhưng đối với phương châm lí luận của trung ương thì lại tránh mà không nhắc đến. Bọn Vương Bản Thanh, Thôi Tú Hòa kiểu gì sớm muộn cũng sẽ gây khó dễ.

Bất luận là lãnh đạo nào, đều không thể chấp nhận được dưới quyền mình xuất hiện kiểu cấp dưới “đại nghịch bất đạo” như thế này.

Đầu tháng 7 năm 1977, hợp tác xã Hồng Kì bắt đầu thu hoạch lúa vụ đầu. Cá giống thả trong ruộng ba tháng trước bội thu trên diện tích lớn, 420 mẫu ruộng nước toàn hợp tác xã về cơ bản không có bệnh hại nghiêm trọng gì, cá chép giống lớn có thể nặng đến 3, 4 lạng, có con cá biệt nặng đến nửa cân, nhỏ thì cũng phải 2 lạng, tuy không tiến hành thu hoạch toàn bộ, nhưng có lẽ bình quân mỗi mẫu ruộng cũng có thể có năng suất khoảng 60 kg cá, mỗi một đại đội thu nhập thêm được 1000kg cá. Mặc dù chia bình quân đầu người, chỉ khoảng 1kg 1 người, đối với những người nông dân ngày ngày ăn cơm độn khoai lang mà nói, quả thật như vậy là quá tốt rồi. Nhìn những con cá diếc, cá chép không ngừng nhảy lên khỏi mặt nước trong ruộng, các xã viên ai cũng mặt mày hớn hở, cười không khép được mồm lại.

Chủ nhiệm Nghiêm và ba tôi hưng phấn dị thường, chủ nhiệm Nghiêm thậm chí còn mua một cái đầu lợn cho vào nồi hầm, lại rán thêm mấy con cá, gọi thêm mọi người ăn xả láng một bữa. Có điều lần này chủ nhiệm Nghiêm lên tiếng nói là để thưởng riêng cho tôi.

Chu tiên sinh, sư mẫu và đại tỉ lúc này mới biết, người đề xướng đầu tiên của kế hoạch “nuôi cá trong ruộng” chính là thằng nhóc tôi đây.

Khi mọi người đang chìm đắm trong sự vui mừng của ngày mùa chiến thắng, huyện triệu tập cuộc họp cán bộ, đồng thời còn nói rõ người đứng đầu hợp tác xã và người phụ trách công tác tuyên truyền của hợp tác xã bắt buộc phải tham gia.

“Cuối cùng thì cái gì đến cũng phải đến rồi.”

Nghiêm Ngọc Thành nhận được thông báo, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ là do nguyên cớ của việc đợi lâu quá. Chờ đợi vốn dĩ là chuyện làm người ta cảm thấy sốt ruột nhất. Còn kết quả như thế nào thì cũng là vấn đề thứ yếu, rồi sẽ biết mà.

Thời gian bắt đầu cuộc họp là 8h30 sáng ngày hôm sau. Hợp tác xã Hồng Kì cách huyện thành khoảng mười mấy dặm, cũng không xa lắm. Vấn đề là ở chỗ hợp tác xã Hồng Kì không có xe riêng. Cả ủy ban cải cách huyện cũng chỉ có hai chiếc Jeep của Bắc Kinh sản xuất. Còn về cơ quan cấp trên trực tiếp của hợp tác xã Hồng Kì_ủy ban cải cách xã Đài Sơn, cũng không có một chiếc xe riêng nào cả. Mỗi ngày có thì vẫn có một chuyến xe chở nông phẩm chạy qua hợp tác Hồng Kì và huyện thành, nhưng thời gian nó chạy qua là 10 giờ trưa. Do đó, Nghiêm Ngọc Thành và bố tôi muốn đến họp đúng giờ thì bắt buộc đêm nay phải lên đường, mà đi như thế nào thì cũng chỉ có hai cáchcuốc bộ hoặc đạp xe đạp.

Nếu có xe đạp mà cưỡi thì chắc chắn là hơn đi bộ rồi. Xe chuyên dụng của hợp tác xã Hồng Kì chính là ba chiếc xe đạp.

Chu tiên sinh hiện nay đã chuyển hẳn vào sống trong hợp tác xã, chủ nhiệm Ngiêm và bố tôi tất nhiên trước lúc đi sẽ thương lượng trước với bác ấy. Tôi cũng chính là lúc bọn họ bàn bạc với nhau mà biết được chuyện này.

“Ngọc Thành, anh có gọi điện thoại hỏi thăm một chút người quen ở trên huyện không, xem vấn đề chủ yếu của cuộc họp cán bộ lần này là gì?”

“Hỏi rồi, chủ nhiệm Vượng của văn phòng ủy ban huyện, là đồng nghiệp cũ trước đây của em, ông ấy nói cuộc họp lần này chủ yếu là bố trí công tác tuyên truyền cách mạng của nửa năm còn lại, Vương Bản Thanh đích thân chủ trì, còn nội dung cụ thể thì không rõ ràng lắm.”

“Xem ra bên trên đã có chủ định rồi.”

Chu tiên sinh có chút lo lắng bất an.

Nếu như là chuyện của bản thân bác ấy, bác ấy sẽ tuyệt nhiên không cảm thấy lo lắng như vậy. Bác ấy tính khí đúng là ương ngạnh không ai hơn. Nhưng sự việc liên quan đến môn sinh đắc ý nhất của mình và tiền đồ chính trị của người tâm đầu ý hợp với mình, cũng khó tránh có chút bồn chồn.

Nghiêm Ngọc Thành nét mặt nhẹ nhàng, nói nhạt : “Vậy thì có làm sao, căng lắm thì không làm cán bộ nữa là được chứ sao.”

Bố tôi cũng nói: “Đúng vậy. Chúng ta đến từ đâu thì vẫn đi về đấy.”

Chu tiên sinh cười nói: “Đúng là tôi nghĩ nhiều quá rồi. Các anh đi đi.”

Tôi bất ngờ nói: “Ngiêm bá bá, bố, con cũng muốn đi.”

Nói thật lòng, tôi lấy hết sức cam đảm mới nói ra được yêu cầu này đấy, không ngờ Nghiêm Ngọc Thành và bố tôi hai người nhìn nhau một cái, rồi cùng nhau gật đầu. Xem ra mấy lần biểu hiện hơn người của mình đã giành được sự chấp nhận của họ đối với mình. He he.

Thế là tôi ngồi sau xe đạp của bố tôi, gập ghềnh mười mấy dặm đường núi, cố mà chịu sự giày vò của từng cơn đau mông, đau hai mép trong đùi, cuối cùng thì cũng đến được thị trấn Hướng Dương.

Vợ của Nghiêm Ngọc Thành làm việc tại huyện thành, con bác ấy cũng đi học ở đây. Bác ấy đương nhiên muốn phóng về nhà hưởng thụ chút cuộc sống gia đình. Bác ấy cũng mời cả hai bố con tôi đến nhà bác ở qua một đêm, nhưng có điều hai đại lão gia chúng tôi, làm sao mà lại đồng ý đi làm chân gỗ siêu cấp kiểu này chứ? Thế là từ chối khéo luôn.

Bố tôi đưa tôi đến một quán mì nằm ở đường giải phóng, thị trấn Hướng Dương ăn một bát mì bò.

Kiếp trước lúc ở độ tuổi này tôi đang đi học ở thị trấn Hướng Dương. Đường giải phóng trong kí ức của tôi vẫn y hệt như vậy, đến mùi vị của bát mì bò của quán mì vẫn không có chút gì xa lạ. Khi đến thế kỉ 21, mì bò của đường giải phóng trở thành món ăn nổi tiếng của thành phố Hướng Dương.

Ăn xong mì, bố tôi đưa tôi đến nhà khách thị trấn đặt một phòng, hai cha con tắm rửa, đi ngủ, cả đêm không nói lời nào.

Ngày hôm sau, cuộc họp cán bộ làm công tác tuyên truyền của huyện Hướng Dương được tổ chức tại lễ đường Hướng Dương__kiến trúc được xem là khủng nhất lúc bấy giờ của cả huyện. Chủ nhiệm, phó chủ nhiệm chủ quản công tác tuyên truyền của các hợp tác xã, khu, các cán bộ của các đơn trị trực thuộc huyện, có đến hơn 200 người.

Đoạn đường cái trước cửa lễ đường lớn Hướng Dương đặt từng hàng dài xe đạp, cảnh tượng vô cùng hoành tá tràng, so với cái cảnh từng hàng ô tô con sau này, chắc cũng không kém phần long trọng. Ở đằng trước có mấy chỗ trống, chắc là để đặt hai con xe Jeep của ủy ban huyện. Mấy lão lãnh đạo huyện, lúc nào cũng cái kiểu đợi những người tham gia hội nghị đều đến đông đủ rồi mới đến.

Đây cũng là một kiểu quy tắc của quan trường, nếu không thì làm sao thấy được sự tôn quý về thân phận của lãnh đạo?

Bố con tôi đến sớm hơn 20 phút, gặp Nghiêm Ngọc Thành ở cửa của đại lễ đường. Nghiêm Ngọc Thành người quen không ít, chốc chốc lại bắt tay hàn huyên với người quen cũ, đương nhiên cũng không quên giới thiệu bố tôi với anh em các ngả. Nhìn thái độ vẻ mặt của họ, thấy cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Có lẽ họ cũng chỉ xem cuộc họp cón bộ lần này như bao cuộc họp bình thường khác. Thời kì cách mạng họp nhiều thì thôi rồi, động cái là triệu tập các cuộc họp hàng vạn người. Tuy cuộc họp lần này có quy mô khá lớn nhưng mọi người cũng có cảm thấy lạ gì.

Cuộc họp với quy cách như này, các cách thức bảo vệ cũng chẳng phải là nghiêm mật gì lắm, ngoài nhân viên công tác của văn phòng ủy ban huyện duy trì trật tự ở chỗ cửa ra vào ra, ở cửa lễ đường cũng chỉ có vài đồng chí công an mặc quân phục màu trắng đi qua đi lại, chẳng thấy có gì là căng thẳng cả.

Lúc bấy giờ lão bách tính thường là đều nhát gan, cuộc họp tầm cỡ hơn 200 người có quyền lực nhất của huyện Hướng Dương như thế này, những người không có phận sự…từ sớm đã tránh đi chỗ khác, kẻ nào dám chạy đến mà xem náo nhiệt?

Thân người tôi bé nhỏ, kéo tay của Nghiêm Ngọc Thành, bị chôn vùi vào trong đám cán bộ, không khó khăn gì có thể chui vào được. Cũng có ông cán bộ phát giác ra tôi, cũng chỉ cười cười, chẳng thèm để ý. Ai mà thèm đi để ý một thằng nhóc chứ?

Vừa bước vào cửa, ở trên bục chủ tịch một bức biểu ngữ cực lớn lọt vào tầm mắt.

“Đại hội động viên kiên quyết thực hiện phương châm lí luận của trung ương – huyện Hướng Dương.”

Xem ra giả thiết ban đầu của chúng tôi là chuẩn xác, Vương Bản Thanh nhẫn nhịn không báo thù, là bởi vì chưa biết được ý kiến của bên trên như thế nào. Đến nay khua trương thanh thế tuyên truyền phương châm lí luận của trung ương như thế này, chắc hẳn là đã có được sự chỉ thị rõ ràng của cấp trên.

Đại lễ đường của huyện Hướng Dương to vật vã, cả 1500 người cùng lúc ngồi vào cũng ok, cuộc họp chỉ có 200 người, tất nhiên sẽ ngồi hết lên mấy hàng ghế đầu. Tôi lúc này cũng không tiện ngồi chung với bố tôi. Trong một đống cán bộ ông nào cũng mặt mày chỉnh tề thế này, tự nhiên xuất hiện một thằng nhóc con thì khó tránh có chút không thỏa.

Thế là bố tôi để tôi ngồi ở hàng ghế sau chỗ mà không ai chú ý lắm, dặn dò tôi không được chạy lung tung.

Tôi gật gật đầu.

Mức độ quan tâm chú ý đến cuộc họp này của tôi cũng chả kém các ông ấy là bao, làm sao có thể chạy lung tung được chứ?

Mọi người sau khi cơ bản đã đến đủ, đại khái lại qua 2, 3 phút sau, đột nhiên cả hội trường đứng dậy, nhiệt liệt vỗ tay, một bên của bục chủ tịch, một đoàn dài cán bộ người mặc đồ Trung Sơn, mặt mày rạng rỡ bước ra.

Tên đi đầu khoảng 50 tuổi, người cao gầy, đeo một cặp kính gọng đen, mặt dài, môi mỏng. Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là Vương Bản Thanh.

Vừa trông thấy bộ dạng của Vương Bản Thanh tôi liền cảm thấy không vui. Không phải là tôi có thành kiến với hắn, mà bởi vì cái dung mạo của thằng cha này, tiểu nhân một giuộc, không dễ đối phó đây. So sánh một chút, thằng cha Thôi Tú Hòa đi ở vị trí thứ tư, cũng ưỡn ngực ngẩng cao đầu, nhưng quả thật chẳng ai thèm để ý. Loại người cái gì cũng viết lên trên mặt, nếu như không có Vương Bản Thanh nâng đỡ, căn bản không thể nào trà trộn được vào giới quan trường.

Tôi đếm rồi, bục chủ tịch có hai hàng ghế, hàng trước 9 người, hàng sau 8 người. Lúc bấy giờ không thịnh việc viết bảng tên người, dù gì thì xắp xếp như thế nào, ai cần ngồi ở đâu, mọi người hầu như đều biết cả. Chín vị trí của hàng ghế trước, là vị trí của 9 chủ nhiệm, phó chủ nhiệm của ủy ban cải cách huyện, 8 vị ở hàng ghế sau, tuổi tương đối cao, chắc là cán bộ laoc thành của tuyến hai. Trong thời gian đại cách mạng, rất nhiều cán bộ lão thành bị đả đảo, những người có tư cách ngồi trên bục chủ tịch của huyện Hướng Dương, cũng chỉ có 8 vị này mà thôi.

Theo thông tin mà chủ nhiệm Vượng của văn phòng ủy ban huyện cung cấp cho Nghiêm Ngọc Thành thì thấy cũng có chút không khớp. Chủ trì đại hội không phải là Vương Bản Thanh, mà là do phó chủ nhiệm kiêm trưởng ban tuyên truyền Thôi Tú Hòa chủ trì.

Thôi Tú Hòa không hổ thẹn là xuất thân từ phái tạo phản, nói ra câu nào câu đấy to như sấm. Tay cầm bản thảo viết sẵn, đọc mất đúng 1 tiếng đồng hồ, quanh đi quẩn lại vẫn là cường điệu tính quan trọng của phương châm lí luận của trung ương, đề xuất ra phương châm lí luận này là chuẩn tắc làm việc tối cao trong sinh hoạt chính trị trước mắt. Tôi đoán chắc có rất nhiều đoạn đều là thư kí của thằng cha này sao chép từ trên các tờ báo lớn xuống.

“….Sau đây, mời đồng chí Vương Bản Thanh, chủ nhiệm ủy ban cách mạng huyện Hướng Dương lên báo cáo…”

Tiếng vỗ tay lại một lần nữa vang lên.

Vốn dĩ bị Thôi Tú Hòa ru cho sắp ngủ đến nơi rồi, nghe thấy vậy cũng bất giác tinh thần lại phấn chấn trở lại. Ừm, nhân vật chính cuối cùng cũng ra sân rồi.

“….Các đồng chí, phương châm lí luận này là được trung ương đảng đề xuất ra, là chuẩn tắc chính trị tối cao mà toàn đảng, toàn quân và nhân dân cả nước trước sau như một phải tuân theo….Vào tháng 3 của năm nay huyện đã có công văn gửi xuống, yêu cầu các khu các hợp tác xã ngiêm túc quán triệt thực hiện tinh thần chỉ thị của trung ương, đại đa số các khu và hợp tác xã đều làm rất tốt, làm việc rất đúng chỗ. Ví dụ như hợp tác xã Liên Hoa và hợp tác xã Cổ Trấn, còn thành lập cả đội tuyên truyền chuyên môn, đến từng nhà từng hộ để tuyên truyền tinh thần chỉ thị của trung ương…như vậy là rất tốt. Các đồng chí, làm công tác cách mạng cần phải có thái độ nghiêm túc chịu trách nhiệm như vậy…”

Giọng nói của Vương Bản Thanh bình ổn, nho nhã, tốc độ nói vừa phải, lúc thích đáng thì kéo dài giọng điệu, làm ra vẻ quan cách, rất hợp với thân phận hiện giờ của hắn.

“…Thế nhưng, cũng có cá biệt hợp tác xã và cá biệt các đồng chí cán bộ, tư tưởng không chính xác, thái độ không đoan chính, bỏ sáng theo tối, không chịu quán triệt thực hiện tinh thần chỉ thị của trung ương và các văn kiện của huyện. Như vậy là rất không được. Các đồng chí, đấy là vấn đề chính trị rất nghiêm trọng…”

Nói đến đây, Vương Bản Thanh cố tình làm nặng thêm ngữ khí, thậm chí là gập ngón tay lại gõ vào mặt bàn.

Bên dưới có chút náo động, một số người thì thầm gì đó với nhau, chắc là đang đoán xem đồng chí nào to gan như vậy, dám làm trái lại với tinh thần chỉ thị của trung ương và văn kiện của huyện.

Thôi Tú Hòa ăn quả mất mặt tại hợp tác xã Hồng Kì, xét cho cùng thì cũng là được khống chế trong phạm vi rất nhỏ, những người có mặt lúc đó, Thôi Tú Hòa, thư kí của hắn, rồi cả lái xe chắc chắn không có ai tuyên truyền chuyện này ra ngoài, chủ nhiệm Nghiêm và bố tôi cũng không, Trương Mộc Lâm và hai vị chủ nhiệm khác có khả năng để lộ ra một chút. Chung quy lại chắc cũng sợ Thôi Tú Hòa cho nên chắc cũng không truyền ra một cách quá phóng đại.

Do đó các cán bộ của các hợp tác xã khác biết chuyện này hoàn toàn không nhiều.

“…Liễu Tấn Tài của hợp tác xã Hồng Kì đến chưa vậy?”

Chết tiệt, Vương Bản Thanh quả này là muốn công khai chơi khó nhau rồi đây. Đã chỉ đích danh phó chủ nhiệm chủ quản công tác tuyên truyền của hợp tác xã đều phải tham gia, có thể không đến sao? Còn phải hỏi đến hay chưa!

Tôi lo lắng trong lòng, vội đứng dậy.

Ở vị trí hàng ghế trên, bố tôi cũng từ từ đứng dậy.

“Báo cáo chủ nhiệm Vương, tôi là Liễu Tấn Tài.”

Bố tôi xuất thân là quân nhân, ngữ khí vẫn rất chấn tĩnh.

Vương Bản Thanh có lẽ cũng không thể ngờ rằng bố tôi có thể chấn tĩnh đến như vậy, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Bất giác lấy tay đẩy gọng kính, dường như muốn xem thật kĩ càng vị phó chủ nhiệm gan to tày trời này mặt mũi như thế nào.

“Ồ, ông chính là Liễu Tấn Tài, công tác tuyên truyền của hợp tác xã Hồng Kì là anh phụ trách phải không?”

“Đúng vậy, tôi được phân công phụ trách công tác tuyên truyền.”

Thái độ vừa phải không cứng cũng không mềm này của bố tôi , làm cho Vương Bản Thanh trong lòng có cảm giác khí không lưu thông. Từ khi hắn được lên làm người đứng đầu của ủy ban cách mạng huyện Hướng Dương, có cán bộ nào dám có kiểu thái độ này với hắn chứ? Kẻ nào không cung cung kính kính, đến thở cũng không dám thở mạnh? Liễu Tấn Tài, một vị phó chủ nhiệm của hợp tác xã, tự xem mình là ai chứ?

“Vậy tôi hỏi anh, hợp tác xã Hồng Kì các anh, tại sao lại không quan triệt thực hiện tinh thần chỉ thị về phương châm chính sách của trung ương?”

Vương Bản Thanh lại gõ tay lên mặt bàn.

Thôi Tú Hòa cũng nhìn về phía bố tôi, trên mặt đầy vẻ vui mừng trên nỗi đau của người khác.

“Báo cáo chủ nhiệm Vương, chúng tôi có quản triệt thực hiện đấy chứ, công văn văn kiện của huyện vừa mới được truyền xuống, chúng tôi liền tổ chức cho các cán bộ Đảng viên tiến hành học tập thảo luận…”

“Chỉ tổ chức cho các cán bộ đảng viên học tập thảo luận là đủ rồi sao? Phương châm lí luận này là được trung ương đảng đề ra, là chỉ tiêu tối cao. Không những mỗi một Đảng viên cần phải nghiêm túc học tập, lĩnh hội tinh thần, càng cần phải để cho nhà nhà đều biết, từ già đến bé đều phải biết…Lần trước chủ nhiệm Thôi đến hợp tác xã Hồng Kì các anh để làm công tác chỉ đạo, các anh lại từ chối không phối hợp, thái độ cực kì không tốt. Hôm nay các anh vẫn là kiểu thái độ này, hả? Nguyên tắc tổ chức của Đảng các anh có cần nữa không?”

Bố tôi mặt đỏ căng.

Bị người đứng đầu huyện chỉ đích danh phê bình trước cuộc họp cán bộ, bố tôi trước giờ chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này. Tôi cảm thấy bồn chồn, quả thật lo lắng bố tôi không đỡ được, lại chơi bài cùn với Vương Bản Thanh. Chưa nói chức vụ của họ cách nhau quá xa, đối chọi lại với cấp trên trước mặt nhiều người, xem thường quyền uy của lãnh đạo, xưa nay là điều đại kị chốn quan trường. Bất luận là lãnh đạo nào, chắc chắn đều không thể chấp nhận được.

Đang lúc bàng hoàng không có kế sách gì thì Nghiêm Ngọc Thành đột nhiên đứng dậy.

“Chủ nhiệm Vương, tổ chức các cán bộ Đảng viên học tập thảo luận phương châm lí luận của trung ương, là được tập thể ủy ban cách mạng huyện hợp tác xã chúng tôi cùng nhau thảo luận quyết định. Nếu như huyện cho rằng công việc của chúng tôi không được tốt, chúng tôi có thể cải tiến phương pháp làm việc.”

Cứng!

Thật CMN quá cứng!

Nghiêm Ngọc Thành đúng thời khắc then chốt này đứng dậy nói đỡ cho bố tôi, không sợ sự mạo hiểm đối với người đứng đầu cả huyện, quả nhiên là con người gan dạ phi thường. Từ đó về sau, bố tôi lại không hết lòng làm việc vì bác ấy sao?

Vương Bản Thanh cũng không ngờ được Nghiêm Ngọc Thành dám chủ động đứng ra gánh vác trách nhiệm. Hắn lựa chọn việc công khai ở cuộc họp để làm khó dễ, càng là muốn lợi dụng trường hợp đặc thù như thế này, làm cho bố tôi không ngóc đầu lên được, tiện thể chơi luôn cả Nghiêm Ngọc Thành. Nhưng Nghiêm Ngọc Thành đứng dậy như thế này, nên cũng không biết làm thế nào.

Đối với tính cách cong ăn cong thẳng ăn thẳng như Nghiêm Ngọc Thành, hắn cũng tương đối rõ ràng. Hắn cũng không muốn biến cuộc họp cán bộ này thành hội nghị tranh luận. Kể cả cuối cùng chiếm thế thượng phong, cũng chẳng được lợi gì, sự tổn hại đối với uy tín của hắn là quá lớn.

Vương Bản Thanh xét cho cùng thì Thôi Tú Hòa không thể nào so sánh được, mỉm cười nói: “Ừm…đồng chí Ngọc Thành, đồng chí Tấn Tài, hai người đều ngồi đi…Đồng chí Ngọc Thành dám dũng cảm thừa nhận sai lầm, thái độ vẫn rất là đoan chính mà…”

Con hồ li già này, đến cuối cùng vẫn đem hai từ “sai lầm” này ấn vào đầu Nghiêm Ngọc Thành và hợp tác xã Hồng Kì.

“Chỉ cần thái độ đoan chính, công việc sẽ dễ khai triển. Sau khi quay về, các khu, các hợp tác xã đều cần phải tổng động viên, ra sức tuyên truyền phương châm lí luận của trung ương, cần phải quán triệt tinh thần chỉ thị của trung ương đến từng hộ gia đình…”