TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh
Chương 7: 7

Mặc dù Tề Ngạn là một kẻ ăn chơi trác táng, bình thường rất ưa tìm đường chết. Nhưng hắn cũng có giới hạn, Lạc Đình kia nói thế nào cũng là Vĩnh Yên Hầu thế tử, dù hắn phẫn hận thế nào cũng không thật sự gây chuyện nguy hiểm đến mạng người. Đương nhiên dù cho hắn có thật sự mất đi lý trí, cũng nhất định sẽ có người ngăn hắn lại. Vì vậy Lục Quý Trì không xen vào nữa, cúi đầu mở tờ danh sách kia ra mà cẩn thận nhìn.

Yến hội tối qua kéo dài tổng cộng hơn một canh giờ, có nghĩa là hơn hai tiếng. Trong lúc đó, những cô nương rời tiệc đi nhà xí hoặc là thay quần áo hoặc là làm gì đó không ít. Nơi hắn rơi xuống nước là hoa viên kia, lại là nơi các nàng cần phải đi ngang qua. Tuy hoa viên rất lớn, bên trong còn trưng bày nhiều bồn hoa và hòn non bộ, nhưng chỉ cần cố tình, ai cũng có thể tìm được nơi hắn đang ở lúc ấy.

Cho nên trong nhiều cái tên như vậy, rốt cuộc ai mới là người hắn muốn tìm?

Lục Quý Trì nhìn hồi lâu cũng không tìm được đầu mối gì nên rất thất vọng. Tầm mắt dừng trên mấy chữ to “Khương Ngũ, phủ Vinh Quốc công”.

Cũng không phải nghi ngờ nàng, mà là nhớ tới sự tình lúc nãy.

Còn chưa có gả đi mà vị hôn phu đã ra ngoài tìm tiểu tam gì gì đó, cô nương này cũng quá xui xẻo!

Nhớ tới mẹ mình Phương Trân Châu phu nhân cũng vì gả sai người, nên mới phải đau khổ cả nửa đời. Lục Quý Trì nhíu mày, quyết định tìm cơ hội nhắc nhở nàng một chút.

Cũng không phải có ý đồ gì với nàng, chẳng qua là hắn không muốn chứng kiến một thiếu nữ xinh đẹp, mơn mởn như vậy lặp lại bi kịch của mẹ hắn — trước khi chết, ông cha khốn kiếp mới hoàn toàn tỉnh ngộ, đem toàn bộ gia sản kếch xù để lại cho mẹ con hắn thì thế nào? Mẹ mất đi thanh xuân, lại phải chịu đau đớn và dày vò, dù tiền tài có nhiều hơn nữa cũng không cách nào đền bù được.

Nếu như có thể, hắn càng hi vọng mẹ có thể trở lại lúc trẻ một lần nữa, tìm một người thiệt tình yêu bà, vĩnh viễn không phụ lòng bà rồi kết hôn. Cho dù cái giá là hắn sẽ biến mất cũng không sao cả.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên một thân ảnh khổng lồ từ bên ngoài xông vào, “Meo” một tiếng liền nhào lại chỗ hắn.

Lục Quý Trì không kịp phản ứng, bị đại gia hoả kia đè cứng dưới thân.

“Meo meo!”

Cái đầu xù xù lớn dụi dụi vào ngực hắn, đầu lưỡi mang theo gai ngược từng chút từng chút liếm mặt hắn, trây cho mặt hắn đầy nước miếng đồng thời đau đến nỗi hắn run một cái.

Lục Quý Trì bất ngờ không kịp phòng ngự: “………”

Ngay tại thời điểm cả người hắn sắp cứng thành một cây gậy sắt, Ngụy Nhất Đao gấp gáp chạy nhanh từ cửa vào: “Tiểu Ngọc nhi đừng quậy, yên cho điện hạ ngủ thêm một lát…… Ôi chao! Điện hạ dậy rồi à?”

Không được sợ hãi!

Dù, cho dù sợ hãi cũng không được để người khác phát hiện!

Lục Quý Trì cố gắng căng mặt bảo trì bình tĩnh: “Ừ… Ta dậy rồi. Ngươi đem nó xuống dưới đi.”

Một cái miệng lớn dính máu như vậy trên đầu của hắn, thật sự rất áp lực!

Ngụy Nhất Đao gật đầu, tiến hai bước sờ sờ đầu của đại báo đốm: “Tiểu Ngọc nhi nghe lời, trước tiên để điện hạ thay y phục. Điện hạ mặc y phục tử tế rồi mới có thể dẫn con đi ra ngoài chơi.”

Đại báo đốm ngẩng đầu liếm nhẹ hắn một phát xem như đáp lại.

Gương mặt to có thể doạ khóc trẻ con của Ngụy Nhất Đao say mê lộ ra nụ cười ngây ngô: “Tiểu Ngọc nhi đáng yêu nhất!”

Lục Quý Trì: “……”

Cái điệu cười bà thím này… Còn có Tiểu Ngọc nhi gì gì đó, tuy gia hoả này khi bé rất mềm mềm đáng yêu, nhưng chẳng lẽ về sau khi trưởng thành lại đổi thành Đại Cương tử cho thích hợp hơn ư?!

Ngụy Nhất Đao dỗ dành đại báo đốm tựa như dỗ dành con gái vài câu. Cuối cùng nó cũng không cam lòng mà đứng dậy buông tha cho Lục Quý Trì. Lục Quý Trì vừa thở phào nhẹ nhõm thì đã thấy nó nằm sấp nơi mép giường, hoàn toàn không có ý định rời đi.

Nhớ tới mỗi sáng Tấn Vương đều dẫn nó đi dạo ở hậu viện vài vòng, chơi bóng cùng với nó, Lục Quý Trì: “……..”

Mệt lòng quá.

***

Đại báo đốm Tiểu Ngọc nhi là do Tấn Vương nhặt được lúc đi săn. Tấn Vương rất yêu thương nó, cùng ăn cùng ngủ cái gì cũng cho nó chơi. Ban đầu Lục Quý Trì không dám tới gần nó quá, chỉ sợ nhỡ đâu nó nổi điên cắn cho một phát. Nhưng thực chất bên trong hắn là một kẻ cuồng mèo, miễn cưỡng chơi với nó một lát thì chốc sau đã không có tiền đồ mà chủ động dính theo nó.

Tuy rằng hình thể hơi to, miệng hơi to, răng cũng hơi sắc bén. Nhưng gia hoả này trước mặt hắn kỳ thật rất dịu dàng ngoan ngoãn, còn rất thích làm nũng. Nghĩ đến Nhị Đản nhà mình mà to hơn chút nữa cũng là dáng vẻ này, Lục Quý Trì lập tức không còn chút sợ hãi nào.

“Tiểu Ngọc nhi…… Uầy, hay là ngươi đổi tên thành Đại Cương tử đi? Tên Tiểu Ngọc nhi này quá không phù hợp với ngươi rồi! Đại Đản cũng được, nhìn ngươi rất giống Nhị Đản nhà ta…..”

Đại báo đốm nghiêng đầu “Meo” một tiếng tỏ vẻ ghét bỏ.

Đại Cương tử? Đại Đản? Cái quái gì thế? Thật là khó nghe!

Lục Quý Trì vờ như không nhìn thấy: “Đồng ý rồi sao? Được, vậy sau này ta sẽ gọi ngươi là Đại……”

“Meo meo!” Không được!

“Đệt được rồi được rồi, không đổi không đổi. Ngươi đừng có đè ta, nặng quá!”

Một người một báo chơi trong sân một lúc, Lục Quý Trì giao Tiểu Ngọc nhi cho hạ nhân, còn mình trở về phòng tắm rửa.

Sau đó hắn đơn giản chỉnh đốn một phen, chuẩn bị tiến cung đi lấy lòng Chiêu Ninh Đế — chuyện quay về hiện đại một chút đầu mối cũng không có, hắn không thể không làm tốt công tác chuẩn bị trường kỳ kháng chiến. Mà trường kỳ kháng chiến gì đó… Ngộ nhỡ ngày nào đó tâm trạng y không tốt, muốn tính sổ hết mọi nợ nần tiễn hắn về Tây Thiên thì phải làm sao bây giờ?

Trước đó phải lấy lòng y hết mức! Ôm chặt bắp đùi y!

Đó đương nhiên là một nhiệm vụ gian khổ……. Lục Quý Trì thở dài, dẫn theo Ngụy Nhất Đao đi ra ngoài.

Đúng là tháng tư, xuân về hoa nở. Ánh dương rực rỡ xuyên qua tầng mây mà chiếu hừng hực xuống mọi sự sống trên mặt đất. Trong không khí tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt, người đi đường qua qua lại lại, vô cùng náo nhiệt.

Cảnh tượng không khác gì trong phim truyền hình cổ trang. Có điều phồn hoa và sống động hơn nhiều.

“Không ngồi xe ngựa, chúng ta đi bộ, nhân tiện dạo phố luôn.”

Nói không chừng may mắn đợi chút sẽ xuyên không trở về hiện đại thì sao, vẫn là nên nắm chặt thời gian xem trước xã hộ cổ đại chân thật là khung cảnh gì đã. Nghĩ như vậy, Lục Quý Trì liền vui vẻ, sờ sờ đai lưng ngọc, lòng tự nhủ thật muốn quay về, quả thật rất lạc quan!

Tấn Vương phủ cách hoàng cung không xa, qua hai con phố là đến. Trong đó có Trường An, con phố phồn hoa bậc nhất kinh thành.

Trên phố Trường An, cửa hàng mọc lên san sát như rừng, náo nhiệt đến tột cùng. Lục Quý Trì chậm rãi đi về phía trước, có loại cảm giác cả người đang giẫm trên nền lịch sử mà bước. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, đang muốn cảm thán một chút, chợt nghe được một giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe từ sau lưng truyền đến: “Muốn cái có hình mèo con kia, A Từ thích mèo con.”

Giọng nói có chút quen thuộc, Lục Quý Trì bất giác quay đầu lại, đối mặt với một bên gò má tinh xảo của Khương Hằng.

Hôm nay nàng mặc một thân xiêm y màu hồng cánh sen thêu hoa. Làm nổi bật lên làn da vốn đã trắng nõn nay lại càng trong suốt, vài sợi tóc đen nhẹ rũ xuống, vén ở bên tai, dịu dàng lại nhã nhặn lịch sự. Tựa hồ phát giác được có người nhìn mình chăm chú, thiếu nữ hơi dừng lại, tầm mắt dời từ bánh ngọt trong cửa hàng về phía hắn.

Không nghĩ tới mình vừa định tìm cơ hội nhắc nhở nàng một chút thì nàng đã xuất hiện, Lục Quý Trì rất vui mừng, nhấc chân đi về phía nàng.

“Bái kiến điện hạ.” Khương Hằng sững sờ, hành lễ với hắn.

“Ngươi…..” Lục Quý Trì vừa định nói chuyện, lại thoáng thấy ánh mắt kinh ngạc của Ngụy Nhất Đao, ngay lập tức trầm ngâm.

Thiếu chút đã quên mất Tấn Vương là một gia hoả không gần nữ sắc, bởi thế chần chừ không dám lên tiếng đáp lại với cô nương nhà người ta. Hắn nghẹn rồi lại nghẹn, cuối cùng trong ánh nhìn chằm chằm kinh ngạc của Khương Hằng mà chậm rãi hất cằm lên, ngạo mạn khinh thường mà “Hừ” một tiếng.

Khương Hằng: “……”

Đặc biệt đi qua “Hừ” với người ta, đây rõ ràng là có bệnh mà! Lục Quý Trì yên lặng rơi lệ trong lòng, quay đầu như chạy trốn mà nhìn về phía… những cái bánh ngọt tinh xảo kia: “Loại nào ngon?”

Một loạt động tác phức tạp kia, thì ra chỉ vì xoắn xuýt muốn biết loại bánh ngọt nào ngon?

Khương Hằng che dấu khoé miệng run rẩy, cung kính mà cười: “Không biết điện hạ thích…..”

“Hằng muội muội, đã mua được kẹo đường rồi đây.”

Đột nhiên vang lên tiếng chân cắt đứt lời nói của Khương Hằng, cũng khiến Lục Quý Trì bất giác quay đầu nhìn sang.

Là một thiếu niên mặc viên lĩnh trường bào màu nguyệt nha, ước chừng hai mươi tuổi, mặt mày thanh tú, cử chỉ nhã nhặn, vẻ mặt ôn hoà, bộ dạng đường hoàng.

Nhìn thấy Lục Quý Trì, hắn sửng sốt một lúc, rồi vội vàng hành lễ: “Bái kiến Tấn Vương điện hạ.”

Lục Quý Trì ngẫm ngẫm, xác nhận thân phận của hắn: Lạc Đình – Vĩnh Yên Hầu thế tử, vị hôn phu đã lén lút đội nón xanh cho Khương Hằng.

Xem ra Tề Ngạn đánh hụt, đến người vẫn chưa bắt được rồi. Lục Quý Trì chậc chậc trong lòng, tỏ vẻ không quen mà quét mắt nhìn hắn một cái: “Ngươi là?”

“Tại hạ Lạc Đình phủ Viễn Yên Hầu…..”

“Lạc Đình?” Không đợi hắn nói xong, Lục Quý Trì ra vẻ dường như nhớ tới chuyện gì, rất có hứng thú mà nói: “Thì ra đêm đó chính là ngươi…….”

Tất cả mọi người sững sờ, đêm đó…?

“Điện hạ?” Ngụy Nhất Đao cũng vô cùng khó hiểu mà nhìn hắn.

Lục Quý Trì nghiêng đầu, dùng loại giọng nói tựa như đang nói nhỏ, nhưng lại vừa đủ cho mấy người ở đây đều nghe được mà cười nhạo: “Trong yến thọ An Quốc công mấy ngày trước, không phải bản vương uống say quá mà đi ra ngoài dạo cho tỉnh rượu sao. Lúc đi ngang qua hoa viên lại nghe thấy phía sau hòn non bộ có một tiểu tử ngốc gọi là Lạc Đình đang thề thốt, nói cái gì mà cả đời sẽ không phụ lòng Tam cô nương, muốn ông trời làm chứng gì gì đó. Bản vương nghe mà ê cả răng! Ta còn thắc mắc người nào to gan như vậy, dám tại thọ yến của An Quốc công mà đi dụ dỗ tiểu cô nương, thì ra là thế tử Vĩnh Yên Hầu gia ư…!”

Mặt Lạc Đình ngay lập tức trắng như tờ giấy.

Khương Hằng cũng ngây ngẩn cả người.

Chỉ có Ngụy Nhất Đao không hiểu gì, giọng nói tựa như sét đánh ha ha cười: “Tam cô nương? Điện hạ nghe lầm rồi, Khương cô nương trong nhà đứng thứ năm mà…!”

Mặt Lạc Đình lại càng thêm trắng, bầu không khí hoàn toàn cứng ngắc.

Lục Quý Trì trong nội tâm thoả mãn, nhưng trên mặt lại là vẻ đột nhiên hiểu ra. Quét mắt nhìn Khương Hằng đang ngơ ngác, lại liếc Lạc Đình khẽ hừ, hắn ý vị thâm trường để lại một câu “Phải không?”, rồi quay người rời đi.

Thật ra như vậy rất vô lễ, nhưng mà Tấn Vương từ trước đến nay vẫn luôn ngang ngược, cho nên cũng không ai cảm thấy kỳ quái.

“Hằng, Hằng muội muội, muội hãy nghe ta giải thích……”

Đi được vài bước, sau lưng lại truyền đến giọng nói lắp bắp của Lạc Đình. Mặc dù Lục Quý Trì có chút hiếu kỳ Khương Hằng sẽ làm gì, nhưng vẫn không quay đầu lại.

Chuyện nên làm hắn đã làm rồi, Khương Hằng có tin hay không, sau đó sẽ làm gì, đều không liên quan đến hắn.

Mỗi người đều có suy nghĩ và lựa chọn của riêng mình. Mặc dù hắn không đành lòng thấy nàng bị kẻ cặn bã làm lỡ cả đời. Nhưng thực sự hắn không có tư cách khoa tay múa chân đối với cuộc đời của nàng.

Đây là tôn trọng nàng, cũng là tôn trọng chính mình.

……..