Giống như ngày thường, A Man đang ngồi đợi con mồi xuất hiện.
Cả người hắn đều ẩn dưới lớp bùn trong ao, chỉ có đầu lộ ra khỏi mặt đất, mà đầu của hắn cũng được cành khô dày đặc che lấp đi. Ở Hàn Minh đầm có một số ít ma thú sinh sống, ví dụ như minh vỹ hồ có thể bán được giá khá cao. Loại ma thú không có khả năng công kích này lại vô cùng giảo hoạt, muốn bắt được nó cũng không phải là việc dễ dàng gì.
Nhưng A Man chính là một kẻ thiện nghệ.
Hàn Minh đầm luôn khiến người ta sợ hãi nhưng hắn lại rất quen thuộc với nơi này. Hắn có thể tiến vào giữa đầm, may mắn thì có thể hái được một số ít minh thảo minh hoa quý hiếm (hoa cỏ quý hiếm).
Hắn không hề lo lắng có người cướp đoạt bởi rất ít người lui tới Hàn Minh đầm. Chung quanh đây được bao phủ một lớp sương mù vô cùng nguy hiểm, nếu không phải bản thân có cách chống lại hắn cũng không dám đặt chân tới đây. Ngay cả lớp bùn lầy ẩm ướt mà hắn đang ẩn thân cũng chứa rất nhiều minh khí, đây là do vạn năm xương cốt của vô số ma thú chất chồng tạo thành.
Bỗng từ đằng xa truyền tới những tiếng động rất kì dị.
Rầm, rầm!
A Man nhíu mày, hắn chưa bao giờ nghe thấy tiếng động như này.
Trong lòng hắn bỗng có dự cảm, chẳng lẽ có ma thú ở sâu trong Hàn Minh đầm đi ra ngoài? Ý nghĩ này vừa hiện ra thì huyết mạch toàn thân hắn trở nên đông cứng. Mặc dù hắn có thể tiến vào Hàn Minh đầm nhưng chưa bao giờ dám tiến sâu vào bên trong đầm lầy nguy hiểm này.
Theo tổ tông truyền lại thì sâu trong Hàn Minh đầm chính là chỗ thông với cửu u địa phủ.
A Man không biết trên đời có địa phủ thật hay không nhưng nếu có địa phủ thật thì việc nó nằm ở sâu trong Hàn Minh đầm cũng chẳng làm hắn cảm thấy kì quái. Cứ tiến sâu vào Hàn Minh đầm một dặm thì nguy hiểm lại gia tăng mãnh liệt.
Sâu trong Hàn Minh đầm là thiên đường của ma thú cường đại và rất nguy hiểm. Có một lần hắn nhìn thấy một đầu ma thú không biết tên, khi nó chạy qua thì phát ra khí tức vô cùng hung tàn và cường đại, cho tới tận bây giờ khi nghĩ lại hắn vẫn sởn gai ốc. Lần đó thật quá may mắn, cả người hắn đều chìm trong bùn lầy nên mới không bị làm sao.
Cho nên khi A Man nghe thấy âm thanh mà hắn không quen thì lập tức hoảng sợ.
Tiếng động càng ngày càng gần, hắn cũng càng ngày càng khẩn trương, nơi phát ra âm thanh cách bụi cỏ không xa. Hắn nhìn chằm chằm vào bụi cỏ, nín thở một cách vô thức. Bây giờ mà chạy trốn thì đó chính là hành vi ngu xuẩn nhất, từ động tĩnh có thể nhận ra ma thú đang ở tương đối gần mình, lúc này ẩn thân ở trong lớp bùn mới là lựa chọn chính xác nhất.
Khi nhìn thấy rõ hình dạng của đối phương thì hắn ngây ra.
Người!
Đó là con người!
Từ sau bụi cỏ một nam tử với mái tóc bạc trắng đi ra, trên vai kéo mấy sợi dây thừng thô cứng, một đầu sợi dây thẳng tắp còn những đầu kia thì bị bụi cỏ che lấp đi.
Nam tử đó đạp trên bùn như đi trên đất bằng, kéo dây thừng tiến về phía trước.
Từ trong bụi cỏ truyền ra những tiếng rào rào.
Đột nhiên năm cỗ quan tài được kéo ra khỏi bụi cỏ, A Man biến sắc. Ngàn vạn lần hắn cũng không ngờ tới nam tử tóc trắng kia lại kéo theo năm cỗ quan tài.
Ở chỗ hoang vu không có người như này lại nhìn thấy một nam tử tóc trắng kéo theo năm cỗ quan tài, dù là A Man to gan lớn mật cũng cảm thấy máu trong người như đông lại.
Nhất là khi hắn lại thấy đối phương chuyển hướng đi về phía mình.
Trong nháy mắt đầu óc hắn trở nên trống rỗng.
Bị phát hiện rồi!
--------------------------------
Rốt cuộc cũng gặp được con người!
Tả Mạc cảm thấy vô cùng vui mừng, cố gắng sống sót lâu như vậy trong hư không vô tận rốt cuộc cũng phát hiện ra đồng loại, cảm giác này không nghĩ cũng biết. Thanh Hiểu đứng sau rất nhanh đã phát hiện ra, kêu lên một tiếng, tay run run, thanh ba huyền ở cổ tay lập tức cuốn lấy A Man đang ẩn náu dưới lớp bùn.
Giờ đây Thanh Hiểu đã lớn hơn nhiều, nhìn mặt hắn ai cũng nghĩ phải tầm hai mươi.
Mấy năm nay hắn theo Tả Mạc lưu lạc trong hư không vô tận, thực lực của hắn tăng mạnh, bên cạnh lại có cao thủ thần cấp như Tả Mạc chỉ điểm, ngoài ra còn có hư không vô tận ma luyện nên hiện giờ thực lực của hắn khá là cường đại.
Mười năm rồi!
Suốt mười năm!
Lưu lạc trong hư không vô tận suốt mười năm.
Hư không vô tận vắng vẻ như cõi chết, cứ như vậy trải qua biết bao nguy hiểm rốt cuộc cũng có thể quay lại thế giới loại người, dù cho tâm trí vững chãi như Tả Mạc cũng không khỏi có chút kích động chứ đừng nói là Thanh Hiểu còn trẻ.
A Man đang ẩn mình trong bùn đất lập tức cứng đờ, sau đó một luồng sức mạnh truyền tới, cảnh vật trước mắt quay cuồng, hắn liền bay tới trước mặt nam tử tóc bạc.
Thanh ba huyền nhỏ như sợi tóc nhưng lại ẩn chứa sức mạnh cường đại, nó cuốn lấy A Man lơ lửng giữa không trung.
Nhìn A Man đang khiếp sợ, Tả Mạc cười hiền từ rồi nói: “A Hiểu, để hắn xuống đi.”
“Dạ.” Thanh Hiểu trả lời, thanh ba huyền giống như vật sống rất biết nghe lời, nhẹ nhàng hạ A Man xuống đất sau đó buông hắn ra, cuốn trở về trong tay Thanh Hiểu.
A Man trở lại mặt đất liền quỳ xuống lạy tới tấp, hốt hoảng nói: “Tiền bối tha mạng! Tiền bối tha mạng!”
Tả Mạc bất đắc dĩ vung tay lên, tựa như có một bàn tay vô hình nâng A Man dậy, hắn nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, ta không muốn mạng của ngươi, ta chỉ hỏi mấy câu mà thôi.”
A Man hoảng hốt dần bình tĩnh trở lại, nhìn vẻ mặt hiền lành của đối phương thì thấy đúng là không muốn mạng mình thật. Hắn vội vàng hỏi lại: “Tiền bối có chuyện gì cứ hỏi, tiểu nhân tuyệt đối không dám giấu diếm.”
A Man không phải là kẻ không hiểu chuyện, ngược lại kinh nghiệm của hắn rất phong phú. Vị tiền bối trước mặt mặc dù lai lịch không rõ ràng nhưng chắc chắn thực lực vô cùng lợi hại, người có thể từ sâu trong Hàn Minh đầm đi ra thì làm sao thực lực có thể yếu được chứ?
Căn cứ theo kinh nghiệm của hắn thì tiền bối thực lực càng cường đại thì tính khí càng cổ quái, hắn không khỏi cẩn thận hơn.
Tả Mạc thấy vẻ mặt A Man vừa câu nệ vừa cảnh giác nhưng hắn không quan tâm, hắn nhẹ giọng hỏi: “Đây là chỗ nào?”
A Man ngẩn ra nhưng rất nhanh đã có phản ứng, vội vàng đáp: “Thưa tiền bối, nơi này là Hàn Minh đầm.”
“Hàn Minh đầm?” Tả Mạc ngớ ra, hắn chưa bao giờ nghe tới địa danh như thế nên vội vàng hỏi tiếp: “Đây là giới nào?”
“Thâm Sát Minh giới.” A Man đáp.
Tả Mạc để ý thấy từ “Minh” nên hỏi luôn: “Có phải thuộc về Minh cảnh không?”
A Man vội vàng gật đầu: “Đúng là Minh cảnh!”
Tả Mạc thở phào nhẹ nhõm, không ngờ bản thân lại lưu lạc tới Minh cảnh, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Minh cảnh mặc dù thần bí nhưng vẫn thuộc về ma giới, nhất định sẽ có biện pháp quay trở về Mạc Vân Hải.
Nghĩ tới mọi người ở Mạc Vân Hải, Tả Mạc không khỏi có chút kích động. Mấy năm nay tình trạng của Tả Mạc không được tốt cho lắm, phong ấn năm người ngoại trừ tổn thọ còn khiến thực lực của Tả Mạc vừa bước vào thần cấp thoái lui. Mấy năm gần đây Tả Mạc đều phải dưỡng thương ở trong hư không vô tận.
Thương thế của hắn đã tổn hại tới căn cơ mà hư không vô tận cũng không phải là địa điểm dưỡng thương tốt cho lắm. Hắn phải tốn bao công sức rốt cuộc mới ổn định được cảnh giới nhưng sức mạnh thì không thể nào khôi phục lại được. Nếu không phải chim ngốc lột xác, đám nhỏ dồn dập tiến giai, Thanh Hiểu tiến bộ thần tốc thì hắn đã sớm mai táng ở trong hư không vô tận rồi.
Thức hải của hắn bị sụp đổ nên hắn không thể nào tiến vào thập chỉ ngục để liên lạc với Mạc Vân Hải được.
Minh cảnh mặc dù cách Mạc Vân Hải rất xa nhưng rốt cuộc vẫn nằm trong tam giới, nghĩ cách là có thể trở về Mạc Vân Hải được.
“Lâu rồi tại hạ không đi ra ngoài nên không biết thế sự như nào, không biết tiểu ca có thể đưa chúng ta tới thành thị gần nhất không?” Tả Mạc nói chuyện vô cùng khách khí.
Lúc này A Man mới hoàn toàn bình tĩnh, đối phương đã yêu cầu như thế cũng có nghĩa là hắn không muốn mạng nhỏ của mình thật, gã vội vàng nói: “Được ạ được ạ! Cách đây không xa có một trấn nhỏ gọi là Tiểu U trấn, nếu đi bộ thì mất khoảng nửa ngày.”
“Làm phiền tiểu ca rồi.” Ngay sau đó trên tay Tả Mạc hiện ra một hạt châu màu đỏ, hắn ném nó cho A Man: “Có chút lòng thành mong tiểu ca chớ từ chối.”
A Man nhận lấy hạt châu, trái tim chợt đập mạnh một cái, trong lòng mừng như điên.
Nhãn châu của hỏa nhãn minh lang!
Hạt châu giống như hồng ngọc truyền tới cảm giác ấm áp, hỏa khí tức nồng nặc, minh tức sâu thẳm thuần khiết đã nói lên nó là hàng thượng phẩm!
Giá trị của khỏa hỏa châu minh lang vượt xa thu nhập một tháng của hắn!
“Đa tạ tiền bối! Đa tạ tiền bối!” Hắn vô cùng cao hứng, lần này thật may mắn gặp được một vị tiền bối vô cùng hào phóng.
Tả Mạc trước sau như một mỉm cười nói: “Tiểu ca chớ khách khí.”
Đối với hắn giá trị của khỏa hỏa châu minh lang này không đáng nhắc tới, đây là con mồi mà bọn họ thuận tay giết được khi đi qua Hàn Minh đầm, loại phẩm giai như này đám nhỏ không thèm nhìn tới.
Hư không vô tận nguy cơ bốn bề nhưng những thứ tồn tại được trong đó không thứ nào không trải quả ngàn năm dựng dục, đám nhỏ càng ngày càng kén ăn. Ngay cả tháp nhỏ chưa bao giờ kén chọn bây giờ đối với hỏa châu minh lang gì gì đó đều không còn hứng thú nữa, càng không cần nói tới những đứa khác.
Lúc này tâm trạng của A Man đã khác nhiều, giọng nói trở nên thân thiết hơn, dọc đường không ngừng giới thiệu cho Tả Mạc về tình huống trong vùng.
Tả Mạc là vua của một cõi nên chỉ hỏi qua vài thứ như không có gì liên quan liền nắm rõ được tình hình của Tiểu U trấn.
Rất nhanh Tả Mạc đã có phán đoán của mình.
Tiểu U trấn là một trấn nhỏ vô cùng hẻo lánh, không có chiến bộ đóng quân, nhân khẩu cũng không nhiều, giao thông không được thuận lợi cho lắm. Nơi đây cơ hồ chẳng có liên lạc gì với bên ngoài, theo lời A Man nói thì có thể nhận ra hầu hết dân cư trong trấn chưa bao giờ đi ra ngoài.
Ngược lại A Man mồm miệng lanh lợi, làm người cũng cơ trí nên đi ra ngoài lang bạt nhiều.
Nguồn sống của Tiểu U trấn hầu hết đều dựa vào Hàn Minh đầm. Hàn Minh đầm có minh khí vô cùng thuần khiết, do đó ở đây có rất nhiều tài liệu có phẩm chất chất tốt, dân cư trong Tiểu U trấn đa số dựa vào nó để sống.
Tả Mạc không biết nhiều lắm về Minh giới nên rất hứng thú lắng nghe.
Minh cảnh luôn phong bế, là cảnh ít giao lưu nhất với bên ngoài, ngay cả Bách Man cảnh cũng giao lưu vô cùng ít, càng không cần phải nói tới tu chân giới.
Cái gọi là minh khí là một loại khí tức tương tự như tử khí, vô cùng âm lãnh, có cảm giác như tử vong.
Có thể nhận ra khí tức ở Minh cảnh giống như khí tức tử vong. A Man tu luyện thần lực và cũng tràn ngập khí tức này, A Man nói hắn tu luyện không phải là minh thần lực chân chính, minh thần lực chân chính là do minh khí diễn hóa mà thành.
Có thể nhận ra sự mong đợi trong lời nói của A Man.
Tốc độ của A Man không nhanh lắm nhưng Tả Mạc cũng không giục, vừa đi vừa kéo theo năm cỗ quan tài. A Man luôn mồm kể về các sự tình của Minh cảnh mãi không biết chán.
Qua nửa ngày Tiểu U trấn đã hiện ra trước mắt.