TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Giới Tu Chân
Chương 842: Phiền phức to rồi

Một kiếm này của Vi Thắng, kiếm ý màu đỏ cuộn trào mãnh liệt như nước sông Hoàng Hà, như thác nước cao vạn trượng đổ xuống vững vàng phong tỏa đại trưởng lão.

Mùi máu tươi nồng nặc làm đại trưởng lão không nhịn được mà nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm không nhiễm chút bụi nào trong tay Vi Thắng, thần sắc ngưng trọng.

Thanh kiếm này… Không phải vật phàm!

Nếu so với thái cổ thần kiếm của Côn Luân thì cũng chỉ kém một chút thôi.

Trong lòng đại trưởng lão không khỏi rung động, Côn Luân tìm được thái cổ thần kiếm đã làm người ta khiếp sợ. Hơn nữa hắn còn biết vì để có được thanh thái cổ thần kiếm này mà Côn Luân đã phải trả một cái giá vô cùng lớn. Thanh huyết kiếm trong tay Vi Thắng mặc dù kiếm ý không tinh thuần bằng thái cổ thần kiếm nhưng sát khí rất nặng, không biết nó đã uống bao nhiêu máu tươi của cường giả để đạt được mức độ này.

Không nghĩ tới trên đời lại có loại hung khí như vậy!

Khí tức hung sát lượn lờ quanh người Vi Thắng, xen lẫn trong đó còn có chút tà khí, những thứ này đều không bình thường.

Kiếm linh đoạt xá sao?

Ý chí của Vi Thắng kiên định như vậy, điều này sao có thể xảy ra, trừ phi, hắn chủ động dẫn kiếm linh nhập thể…

Trong nháy mắt, đại trưởng lão liền hiểu rõ mọi chuyện, trong lòng càng cẩn thận hơn. Hắn có chút bội phục người trẻ tuổi này. Nếu luận về thiên phú, trong đám người trẻ tuổi mà đại trưởng lão từng gặp qua, Vi Thắng không thể có mặt trong tốp năm mươi nhưng Vi Thắng nhờ có ý chí sắt thép, tinh thần bền bỉ kiên cường nên mới có thể đạt được thành tựu như này.

Ý chí của hắn đã lan ra khắp thân thể.

Thân thể như thế có thể chứa đựng sức mạnh cường đại hơn nhiều lần.

Trong vô thức, vô số ý niệm hiện lên trong đầu đại trưởng lão, trong lòng hắn không hề có chút sợ hãi nào. Bất luận là Tả Mạc hay Vi Thắng, tích lũy của bọn họ còn lâu mới đủ, cưỡng ép đạt tới cảnh giới như này, nhìn qua thì vô cùng lợi hại nhưng vẫn còn cách thần cấp chân chính một chút xíu.

Không được coi thường một chút nhỏ như sợi tóc này, đó là khoảng cách giữa trời và đất, hiểu biết về thiên địa đại đạo giữa song phương cũng không cùng một cấp độ!

Tác dụng của sức mạnh đơn thuần không lớn như trong tưởng tượng của họ.

Các ngươi quá coi thường cường giả thần cấp rồi!

Vô số thần văn màu nâu từ trong lòng đất ở dưới chân đại trưởng lão chui ra, như dây leo nhanh chóng sinh trưởng.

Một bức tường thần văn hiện ra trước mặt hắn.

Kiếm ý lao nhanh như thác nước ầm ầm đánh vào bức tường thần văn.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn như muốn xé rách màng nhĩ người nghe.

Vô số kiếm ý bắn tung tóe, bức tường thần văn nhìn như mỏng manh kia lại có thể đứng sừng sững bất động, bất luận kiếm ý hung hãn thế nào cũng không thể làm nó dao động. Nó tựa như đá ngầm trên bờ biển, bất luận sóng dữ hung tợn như nào vỗ vào mặt cũng chỉ có thể tan thành bọt nước mà không thể tạo ra bất cứ thương tổn nào.

Rắc rắc rắc!

Thần văn dưới mặt đất nhanh chóng xuất hiện những vết rạn giống như mạng nhện, với tốc độ kinh người lan tràn khắp nơi.

Rầm rầm rầm!

Kiếm ý hung mãnh liên tục đánh vào rốt cuộc cũng làm bức tường thần văn rung lên. Sắc mặt đại trưởng lão khẽ biến, hai mắt chợt lóe sáng, rất nhanh thân hình biến mất tại chỗ.

Ầm!

Bức tường thần văn rốt cuộc không chịu nổi ầm ầm sụp đổ.

Kiếm ý hung hãn cuộn trào mãnh liệt ầm ầm đánh vào mặt đất.

Dòng sông kiếm màu đỏ cuồn cuộn giống như đao tước đậu hũ, không mất chút công sức nào liền chìm vào trong lòng đất. Ầm ầm ầm, tiếng rung động mãnh liệt từ sâu trong lòng đất truyền tới.

Một cái hố sâu không thấy đáy, đường kính hơn mười dặm xuất hiện trước mặt mọi người.

Mắt đại trưởng lão nheo lại, trong lòng khẽ run lên.

Rốt cuộc kiếm kia là kiếm gì? Sao có thể có được sức mạnh tinh thuần như vậy?

Thái cổ thần kiếm cường đại vì nó có kiếm ý tinh thuần tựa như quân lâm thiên hạ làm vạn vật thần phục!

Thế nhưng thanh kiếm này… Kiếm ý không thể so với thái cổ thần kiếm nhưng lại có sức mạnh cuồng bạo kiệt ngạo không thèm nói lý lẽ. Đúng là làm người ta rất giật mình!

Trong đầu hắn bỗng hiện ra một danh từ chỉ có trong truyền thuyết.

Đại trưởng lão nhìn chằm chằm vào kiếm trong tay Vi Thắng, quang mang trong mắt tăng vọt!

Đúng vào lúc này, sát cơ lạnh lẽo bao phủ toàn thân hắn, cả người hắn lạnh toát, theo bản năng một khỏa thần văn lập tức xuất hiện ở phía sau lưng.

Binh!

Thần văn tựa như thủy tinh nhanh chóng vỡ vụn.

Đại trưởng lão cả kinh, sau khi tạo ra thêm một khỏa thần văn nữa thì nhanh chóng lùi lại.

Tê!

Thần văn yếu ớt như giấy nhanh chóng bị xé toang, một đạo tử mang chợt lóe lên rồi xoẹt qua người hắn. Sát cơ mãnh liệt làm cả người hắn nổi da gà.

Không đợi hắn phản kích, một đạo tử mang khác nhanh chóng đánh về phía hắn.

Vẻ mặt đại trưởng lão đầy ngưng trọng, ngón tay vươn ra điểm một cái.

Một khỏa thần văn từ trong hư không hiện ra.

Tử mang chìm vào trong thần văn nhưng không thể phá được thần văn. Thần văn giống như một đóa hoa vô cùng mềm mại nhưng lại có thể bao phủ được tử mang!

Tâm niệm đại trưởng lão vừa động, thần văn liên tiếp đứt thành từng khúc.

Một bóng người mặc giáp màu tro với xiềng xích quấn quanh hiện ra trước mặt hắn.

Con ngươi hắn đột nhiên co rút lại.

Bất tử thần phạt!

------------------------------

Tông Như thấp giọng tụng kinh, râu tóc với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được đang dần trở nên trắng xoá, thân hình khô gầy tới mức chỉ cần một cơn gió là có thể thổi ngã, duy nhất có đôi mắt là càng trở nên sáng ngời trong suốt.

Vô số kinh văn xoay chuyển xung quanh đầu ngón tay hắn.

Ấn kí hoa sen bỗng sáng ngời chậm rãi từ trên trán hắn bay ra, rơi xuống mặt đất hoá thành một đài sen thật lớn. Hoa sen trông rất sống động, căng mọng ướt át.

Tông Như giơ chân lên, hoa sen tự động bay tới dưới chân hắn, hắn bước lên hoa sen khoanh chân ngồi xuống.

Kinh văn từng chữ một bỗng bừng cháy, ngọn lửa đó chính là nguyện lực chi hoả!

Tông Như khẽ mỉm cười, không có chút thống khổ nào.

Phát ra nguyện lực chi hoả chính là bản tâm của hắn.

Vứt bỏ phật tử nguyện!

Ánh mắt ấm áp của Tông Như trở nên lãnh đạm kiên định, dù bây giờ hắn đã có thể xưng là thiên hạ đệ nhất thiện tu nhưng bản tâm của hắn vẫn giữ vững không chút thay đổi.

Lấy kim cương thân bảo vệ đại nhân!

Kinh văn từng chữ một bùng cháy nguyện hoả, từng luồng sức mạnh kinh người chìm vào trong cơ thể hắn.

Hoa sen nguyện lực dưới thân giống như lửa bắt đầu thiêu đốt thân thể hắn, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh không có chút thống khổ nào, thiền tâm trong suốt giờ đây giống như liệt hoả thiêu đốt tâm can hắn!

Khi toàn bộ kinh văn đều bị thiêu đốt không còn chút nào.

Khi hoa sen nguyện lực dưới thân cũng đốt thành tro.

Sức mạnh trong cơ thể Tông Như đã đạt tới cực hạn, trên môi hắn hiện ra một nụ cười. Không hề có chút phong phạm thiện tu ngày thường, mơ hồ có thể thấy được một thiếu niên với nụ cười chân thành phúc hậu chỉ biết tới quyền quyết ở Tiểu Sơn giới kia.

Đại nhân, cùng nhau chiến đấu đi!

Hắn hít vào một hơi thật sâu, rào, không khí bạo động, tiếng hít thở mãnh liệt giống như một con quái thú đang từ từ tỉnh giấc.

Một loạt chấn động tập trung ở tay phải của hắn.

“A!”

Tiếng thở dốc rền vang như tiếng sấm.

Một quyền đánh về phía đại trưởng lão đang đứng trên trời!

-------------------------------

Đại trưởng lão đang nhìn chằm chằm vào A Quỷ trước mặt trong lòng bỗng có dự cảm, đang muốn bỏ chạy thì kinh ngạc phát hiện ra không khí xung quanh mình giống như ao đầm vậy, ẩn chứa trong đó là một loại niêm lực (lực cản) vô cùng quái dị.

Đây là…

Gân trên trán chợt nhảy, hai tay hắn hư dẫn, một khoả thần văn liền hiện ra, ba ba ba, không gian xung quanh hắn liền vang lên những tiếng nổ dày đặc. Cả người cảm thấy nhẹ hơn, ngay sau đó thần văn hiện ra dưới chân, cả người hắn liền biến mất sau đó xuất hiện ở một chỗ cách đó không xa.

Nguyện lực!

Sao lại có nguyện lực cường đại như vậy chứ!

Trong lòng đại trưởng lão vô cùng khiếp sợ, hắn bỗng quay sang nhìn chằm chằm vào bóng người vẫn giữ nguyên tư thế khua quyền kia.

Ngay cả ở Huyền Không tự cũng tuyệt đối không có người có được nguyện lực cường đại như vậy! Sắc mặt đại trưởng lão biến ảo bất định, Thiên Hoàn và Huyền Không tự giao đấu đã nhiều năm, nội tình bên trong đều rất rõ ràng. Ngay cả những lão gia hoả kia cũng không thể có nguyện lực cường đại như thế!

Đại trưởng lão liếc mắt liền nhận ra Tông Như đang thiêu đốt nguyện lực.

Nguyện lực là một loại lực lượng rất đặc thù và khiến người ta vô cùng kiêng kị.

Trong mắt thế nhân thì nguyện lực là một loại lực lượng thần bí nhưng ở vào cấp độ của đại trưởng lão thì nó không quá khó hiểu. Ngay cả như thế cũng không có nghĩa hắn muốn nhiễm phải thứ lực lượng này. Nguyện chính là nguyện vọng, muốn hình thành nguyện lực cần phải có cơ sở, cần có nguyện vọng cực kì mãnh liệt đó chính là bản tâm. Một quy tắc khác của nguyện lực là phải biết hi sinh, vì muốn thu được nguyện vọng này thì phải đồng ý hi sinh cái khác, từ đó mới có thể sinh ra được nguyện lực.

Nguyện lực sở dĩ cường đại là vì hai nguyên nhân, một là bản tâm, hai là hi sinh. Chỉ thẳng bản tâm, không trầm mê, vứt bỏ cực đoan, chặt đứt phiền nhiễu. Bản tâm càng trong sáng phẳng lặng thì có thể vứt bỏ được nhiều hơn, nguyện lực sinh ra sẽ lớn hơn.

Cho dù là cao thủ thần cấp cũng vô cùng kiêng kị loại lực lượng này.

Bởi vì loại lực lượng này không thuộc về thiên địa mà thuộc về con người!

Nguyện lực cường đại như thế, người kia…

Phiền phức rồi!

Chỉ nguyện lực thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy phiền phức rồi vậy mà tên gia hoả kia còn thiêu đốt nó, phải làm sao bây giờ?

Đại trưởng lão chỉ muốn chửi ầm lên.

Bỗng hắn phát hiện ra tình huống của bản thân đang dần trở nên xấu đi.

Sức mạnh của Tả Mạc rất mạnh nhưng hiển nhiên tình trạng của hắn không tốt cho lắm, vẫn đang ở trong trạng thái lơ mơ. Vi Thắng nguy hiểm hơn nhiều, nếu trên tay hắn thật sự là thí thần huyết kiếm thì đúng là phiền toái to rồi. Bất tử thần phạt đã biến mất mấy vạn năm đột nhiên xuất hiện trước mặt làm đại trưởng lão không thể tin vào mắt mình nữa. Giờ còn thêm Tông Như đang thiêu đốt nguyện lực, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy đau đầu rồi.

Bỗng hắn nhớ tới còn có hai tên gia hoả nữa!

Không kìm được hắn nhìn xuống dưới, mặt xám ngoét lại.

-------------------------------

Trong mắt Tằng Liên Nhi thoáng hiện lên hai vầng trăng khuyết, không còn vẻ lười nhác ngày thường, chỉ có cảm giác sắc sảo và nguy hiểm mãnh liệt. Hai chiếc khuyên tai hình trăng khuyết đang phát ra những tiếng leng keng.

Váy đỏ chấm đất phần phật trong gió tạo ra áp lực vô cùng cường đại.

Phía sau nàng, một vầng trăng khuyết màu bạc sáng rực lên.

Nguyệt lượng thần lực bừng cháy, nó giống như ánh trăng dịu dàng chứ không mãnh liệt như ngọn lửa. Được ánh trăng băng lãnh kích thích, từng sợi dây thần kinh trong đầu nàng khẽ run lên.

Thần sắc của nàng vẫn như thường, cảm ứng được điều đó, vầng trăng treo trên đầu phát ra chùm sáng chiếu vào người Lê Tiên Nhi.

Nàng có thể cảm nhận được mối liên hệ vi diệu giữa bản thân và vầng trăng trên đỉnh đầu, ánh trăng cuồn cuộn không ngừng chìm vào trong cơ thể nàng.

Sức mạnh trong cơ thể nàng nhanh chóng tăng vọt.

Nàng cảm thấy được sức mạnh chưa từng có.

Bỗng, như cảm ứng được điều gì đó nàng ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng tròn trên cao.

Trăng tròn bỗng sáng ngời, đột nhiên phát ra vô số ánh trăng, chỉ thấy từng chùm sáng màu bạc từ trên cao chiếu xuống.

Trong chớp mắt vô số ánh trăng buông xuống giống như màn lụa bao phủ toàn bộ Ương Thổ Nguyên.