TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Y Đích Nữ
Chương 282: Ý của Tuý Ông không phải ở rượu

Chương 261: Ý của Tuý Ông không phải ở rượu

“Đây là cái gì?” Phấn Đại tiếp nhận Hồng Vân đưa tới cái hộp nhỏ, mở ra xem, chỉ cảm thấy hương thơm nức mũi.

“Kem dưỡng da (mỹ phẩm Laneige).” Hồng Vân nói cho nàng biết, “Rất hữu hiệu sẹo trên mặt ngươi, nhiều nhất hơn tháng có thể biến mất không còn tăm hơi.”

“Thật sự?” Phấn Đại một trận kinh hỉ.

Hồng Vân gật đầu, “Thật.” Lại hỏi: “Ngươi còn muốn luyện múa hay không?”

Phấn Đại lập tức cởi vớ giày đứng vào trong đất tuyết, lần này đông lạnh hàm răng cũng run cầm cập, nhưng vẫn kiên trì nói “Luyện! Bất kể là vì ai, ta đều muốn học múa này!”

Tối hôm đó, Trầm Ngư viện trong phật đường, Ỷ Lâm phủ tại Trầm Ngư bên người nhẹ giọng thì thầm.

Không lâu lắm, chỉ thấy Trầm Ngư trong ánh mắt hiện lên một tầng tàn nhẫn, “Làm! Nhất định phải làm! Nhưng lần này tuyệt đối không cho phép thất bại, ngươi đi nói với Tam cữu cữu, để hắn tìm người tốt nhất, phải sạch sẻ gọn gàng. Nha đầu kia rất tinh khôn, có thể muôn ngàn lần không được lưu lại một chút dấu vết.”

“Nô tỳ sẽ đi nói.” Ỷ Lâm lại nói: “Tam lão gia nói, đến lúc đó nàng nhất định sẽ đi đón người, mong rằng tiểu thư có thể kéo nàng lên.”

Trầm Ngư có chút bực bội, “Kéo nàng nói nghe thì dễ, cữu cữu sao không sớm tý động thủ?”

Ỷ Lâm nói cho nàng biết: “Tam lão gia nói, đoạn đường này đối phương cũng có người hộ tống, muốn mãi cho đến kinh thành địa giới người hộ tống mới có thể triệt hồi, cho nên tuyển vào lúc này động thủ.”

“Thôi, ta nhất định kéo dài. Nói chung lần này nhất định phải được chuyện, nếu lại không được ngươi cứ nói với cậu, sau đó chuyện ta chỗ này sẽ không cần hắn nhúng tay, người cản đường ta, ta tự sẽ thu thập.”

Ỷ Lâm gật đầu, vừa liếc nhìn ánh nến đã sắp cháy tàn, không khỏi nói câu: “Tiểu thư nghỉ ngơi thôi, chịu đựng sẽ hỏng mắt. Dù sao kinh này Lão thái thái chưa nói cứ phải mấy ngày liền chép xong, chúng ta đại có thể từ từ sẽ đến.”

Trầm Ngư nhưng cười cười lắc đầu nói: “Chậm rãi làm sao thành, phụ thân đã sắp trở về rồi, tháng ngày hắn không ở, ta trong phủ nhận hết ủy khuất, nếu không làm nổi bật ở trên mặt, hắn sao sẽ lại thương hại.”

Ỷ Lâm mắt sáng ngời, cười nói: “Tiểu thư thật thông tuệ, kia nô tỳ lại đi giúp ngài đổi hai cây đèn.”

“Liền đổi một nhánh a! Quá sáng không được.”

Ngày kế đầu buổi trưa, Phượng phủ trước mặt mọi người hướng Thư Nhã viên thỉnh an lão thái thái.

Cách Phượng Cẩn Nguyên hồi kinh tháng ngày càng ngày càng gần, hơn nữa sắp tết đến, trên mặt lão thái thái đến là lúc nào cũng đều hiện ra vui mừng.

Trầm Ngư đẩy cái vành mắt đen ngồi ở phía dưới, lão thái thái nhìn cũng có chút đau lòng, không ngừng mà nói với nàng: “Nếu như ngươi ban đêm ngủ không ngon, liền thỉnh đại phu đến cho mở toa thuốc an thần, cứ thế không thể được, ta nhìn ngươi hai ngày này như là gầy gò chút.”

Ỷ Lâm nhanh chóng thay Trầm Ngư đáp: “Lão thái thái có chỗ không biết, đại tiểu thư hàng đêm chép kinh tại Phật đường đến gần bình minh, trăm lần kinh văn đã sao chép hơn phân nửa.”

“Nhanh như vậy?” Lão thái thái thật kinh ngạc tý, trên mặt vẻ đau lòng càng nồng, “Ta là phạt ngươi chép kinh trăm lần, nhưng cũng không quy định ngươi trong mấy ngày phải chép xong, ngươi cần gì khổ cực như vậy?”

Trầm Ngư đứng dậy, khom người với lão thái thái một cái, nói “Tôn nữ không cảm thấy được vất vả. Chép kinh là chuyện tĩnh tâm, huống chi phụ thân sắp trở lại, Trầm Ngư luôn nghĩ vừa chép kinh cũng vừa vì phụ thân cầu phúc, vọng phụ thân lên đường bình an.”

Mấy câu nói, nói tới hào phóng khéo léo, rất có lão thái thái vui lòng.

Có thể lão thái thái vui vẻ, Hàn thị cùng Phấn Đại liền mất hứng, kia Phấn Đại hừ lạnh một tiếng nói: “Đại tỷ tỷ nhưng thật biết nói, rõ ràng là chịu phạt, nhưng nói như ngươi là người lương thiện.”

“Đủ rồi!” Lão thái thái chịu không nổi nhất Phấn Đại sặc sặc (nghẹn ho), hơn nữa đã nói rồi đấy thỉnh ngự trù làm dược thiện không mời tới, nàng đối Phấn Đại liền lại càng không có sắc mặt tốt. “Ngươi nếu như hữu tâm, cũng tưởng tưởng nên vì ngươi phụ thân làm chút gì, mà không phải cả ngày học một vài múa không có tác dụng.”

“Sao không có tác dụng!” Phượng Phấn Đại cuống lên, “Tổ mẫu phải chăng căn bản cũng không hi vọng Phấn Đại qua thật tốt? Tại trong lòng của ngài thì chỉ có đại tỷ tỷ, nàng làm gì cũng tốt.”

“Tứ muội muội sao nói chuyện với tổ mẫu thế này? Mau mau quỳ xuống nhận sai!”

Phấn Đại hất cằm, “Ta không sai!”

Lão thái thái tức giận tới mức run cầm cập, Triệu ma ma ở bên cạnh vội khuyên nàng: “Lão thái thái bớt giận a! Tứ tiểu thư chính là cái kia cáu kỉnh, hôm nay chúng ta nói hảo không tức giận.”

//truyencUatui.net/ Lão thái thái gấp hít vài hơi, trảo Triệu ma ma tay nói “Đối, đối, hôm nay nói hảo không tức giận, tiếc thay con cháu bất hiếu, gia đình không yên a!”

Phượng Vũ Hoành nhìn này một phòng náo kịch, thẳng thắn nhắm hai mắt lại. Nàng tới bên này chẳng qua là đi ngang qua, cũng không tâm tư tham gia việc vô bổ này.

Rốt cục, cảm xúc lão thái thái bình phục lại, lúc này mới lại mở miệng nói: “Năm qua, trong phủ cho các ngươi đều làm quần áo mới, một người một bộ, giữ một bộ mặc lúc tiến cung thôi.”

Nói rồi đã có bốn cái nha hoàn vào đây, nâng bốn cái xiêm y đưa cho bốn vị tiểu thư đang ngồi. Xiêm y là chất vải gấm Tứ Xuyên, vô cùng danh quý, bốn người mỗi người một vẽ, Trầm Ngư có bạch, Phượng Vũ Hoành xuyên lam, Tưởng Dung vàng nhạt, Phấn Đại là trắng nhạt.

Xiêm y tốt như vậy tự nhiên mỗi người thích, ngay cả Phượng Vũ Hoành cũng không thể không ngầm than thở tú nương cổ đại thủ công nghệ quả thực kỹ càng, sắc hoa thêu trên chất vải tinh mỹ vô cùng, càng mơ hồ có chút lập thể cảm giác.

Được rồi xiêm y tốt như vậy, Phấn Đại lập tức cao hứng lên, cũng ngọt ngào nói câu: “Cảm ơn tổ mẫu.”

Lão thái thái cũng không ái nghe nàng nói chuyện, giơ một tay lên, “Không có chuyện gì các ngươi liền tất cả trở về đi thôi.” Một phòng toàn người đã lại vù vù kéo kéo mà thẳng bước đi.

Phấn Đại đỡ Hàn thị đi chậm rãi chút, Phượng Vũ Hoành cũng cố ý thả chậm bước chân, giống như vô ý cùng Hoàng Tuyền tán dóc chuyện phiếm: “Nghe nói trong cung trước đây có vị nương nương chết chìm thích nhất mùa đông, chúng ta vào mùa đông đều phủ kín, lại cứ nàng lại có thể mặc quần áo mỏng, còn có thể chân không cất bước trên đống tuyết, ngươi nói có kỳ quái hay không?”

Hoàng Tuyền biết Phượng Vũ Hoành tâm ý, liếc nhìn bên trên Phấn Đại, chỉ thấy sắc mặt nàng ngẩn ra, do dự đang nhìn bên này.

“Tiểu thư nói rất đúng, nô tỳ cũng nghe nói, vị nương nương kia không những có thể chân trần trên đống tuyết đi đường, nàng còn đặc biệt am hiểu dùng nước tuyết chất đống trên mai vàng pha trà. Thế nhưng yêu chuộng bạch sắc, chính là loại nào nhan sắc như có thể hòa làm một thể với tuyết địa. Có hạ nhân trong âm thầm sẽ cùng nàng gọi tuyết phi.”

“Ngươi biết được cũng còn nhiều hơn ta.” Phượng Vũ Hoành cười tà, bước chân nhanh hơn.

“Nô tỳ trước đây hầu hạ tại Ngự vương phủ, tự nhiên nghe được thật nhiều.” Hoàng Tuyền đáp lại câu cuối cùng, cũng vội vã đi theo phía sau nàng cách Thư Nhã viên.

Nói những này đều nghe vào trong tai Phấn Đại nhưng vô cùng cao hứng, tuy Phượng Vũ Hoành không nói rõ phi tử kia là ai, nhưng cung phi tần chết chìm lại có vài cái? Còn có ai có thể chân không cất bước ở trên mặt tuyết?

Trong lòng nàng có ý định, thực vui vẻ trộm nghe được mấy tin tức này, tự suy nghĩ có công phu phải rèn luyện luyện nước tuyết pha trà thế nào.

Có thể lại thoáng nhìn mắt, nhưng nhìn thấy A Cúc trong tay đang bưng nàng bộ quần áo. Nguyên bản nàng trắng trẻo mũm mĩm thực thích, có thể hiện nay lại nghe nói phi tử kia thích mặc bạch sắc, ấy mà một tay lấy xiêm y cầm qua, vội vã đi tìm Phượng Trầm Ngư trao đổi.

Đã đi xa Phượng Vũ Hoành nghe đến phía sau hai muội tỷ tiếng ồn ào, không khỏi nhếch môi cười.

Hồi Đồng Sinh Hiên, nàng đã thu xếp xếp mấy phần lễ vật trước đóng gói hảo lên xe, mang theo Hoàng Tuyền tự mình đi từng chuyến tới mấy toà phủ đệ, cũng đưa lễ vật ra ngoài.

Lại trở về lúc đã là chạng vạng, mới vừa vào phủ chỉ thấy Diêu thị cầm một phong thư hưng phấn nói cho nàng biết: “Tử Duệ ngày mai có thể đến kinh đô.”

Đây chính là một tin tức tốt, Phượng Vũ Hoành nhìn thư từ kia, là Thanh Ngọc bút tích đúng vậy, cũng vui vẻ theo.

Tử Duệ hồi kinh nàng tự nhiên muốn nhận, Diêu thị cũng muốn cùng nàng cùng đi, lại bị Phượng Vũ Hoành bị (cho) ngăn lại: “Mẫu thân thì lưu trong phủ bị (cho) Tử Duệ phòng bị một ít thức ăn thôi, đứa nhỏ này ở bên ngoài lâu, nhất định sẽ nhớ nhung cơm nước ngài tự mình làm.” Lúc này mới xem như bỏ đi Diêu thị ý nghĩ.

Chờ nàng hồi sân rồi mới hướng Hoàng Tuyền nói: “Mẫu thân không đúng, nàng ẩm thực vẫn phải điều tra.”

Hoàng Tuyền cũng trở nên khẩn trương: “Tiểu thư thế nhưng phát hiện cái gì?”

Phượng Vũ Hoành lắc đầu, “Chính là cái gì cũng không phát hiện mới e ngại, lần trước ta đổi qua dược, tiếc thay, khí huyết bổ lên lại bị không tên hút hết. Chuyện này ngươi lưu ý nhìn chằm chằm, không thể nóng vội, có thể giở trò dưới mí mắt chúng ta, người này có lẽ hội dắt ra một con cá lớn.”

Cả đêm qua đi, cuối cùng đến Tử Duệ hồi kinh tháng ngày.

Phượng phủ đầu kia còn không biết tin tức, cũng không có động tĩnh gì, Phượng Vũ Hoành mang theo Hoàng Tuyền đang thu xếp chuẩn bị ra ngoài phủ, trong viện nha đầu nhưng báo lại: “Phượng gia đại tiểu thư đến đây, muốn cầu kiến tiểu thư.”

“Phượng Trầm Ngư?” Nàng sửng sốt một chút, tự suy nghĩ nàng tới làm gì? Cũng mặc kệ là làm gì nàng bây giờ cũng không rảnh để ý, vì thế vừa vội vã đi ra ngoài vừa nói cho nha đầu kia, “Đuổi đi thôi, thì nói ta có việc.”

“Thế nhưng...” Tiểu nha đầu đuổi nàng hai bước, “Phượng gia đại tiểu thư nói là đến đưa niên lễ, bị (cho) tiểu thư ngài còn có phu nhân thiếu gia đều chuẩn bị, người đang nâng ở cửa đợi a?.”

Hoàng Tuyền nghĩ một lát, nói: “Không bằng nhìn thử nàng đưa là cái gì sao?”

Phượng Vũ Hoành bước chân dừng lại, cân nhắc nửa ngày, liền gật đầu để nha đầu kia đi mời người. Có thể quay đầu lại với Hoàng Tuyền nói: “Sớm tinh mơ ta mí mắt phải giựt, cứ cảm thấy tâm hoảng.”

“Tiểu thư là chẳng phải đêm qua ngủ không ngon? Nhất định là chỉ lo tưởng tiểu thiếu gia.”

Hoàng Tuyền khuyên như thế, nàng đến cảm thấy thì có chuyện như vậy, đã không lại để vào trong lòng.

Không lâu lắm, Phượng Trầm Ngư được nha hoàn dẫn dắt đến sân nàng, phía sau còn đi theo vài cái hạ nhân nâng gì đó.

Vừa thấy nàng, Phượng Trầm Ngư kia đã rộ lên gương mặt Bồ Tát: “Nhìn Nhị muội muội dạng này là muốn ra ngoài phủ sao? May ta này chỉ trong chốc lát đến đây, bằng không còn không thấy được muội muội a?.”

Phượng Vũ Hoành cổ kia tâm hoảng lại không tên tập kích lên đến, nàng rất nghĩ đem Phượng Trầm Ngư trực tiếp bị (cho) ném ra Đồng Sinh Hiên đi, có thể châm ngôn xưa nói rất hay, tay không đánh người đang cười, nhân gia là tới tặng quà, nàng cứ không được quá mức.

“Nghe nói đại tỷ tỷ là tới đưa niên lễ, đến là muội muội sơ sót, hẳn là ta trước tiên đưa tới Phượng phủ bên kia.” Nàng ngồi xuống trên ghế đá trong viện, cũng không có mời người vào nhà ý tứ.

Trầm Ngư cũng không tính toán, liền dứt khoát ở bên ngoài đứng đã lải nhải: “Sắp hết năm, tỷ tỷ bị (cho) Tử Duệ làm bộ quần áo, bị (cho) Diêu di... Phu nhân phòng bị chút đồ bổ, còn có cái này ——” Nói rồi, đưa một cái hộp gỗ tới Phượng Vũ Hoành trước mặt, “Đây là một đôi vòng vàng, phía trên có chạm trổ chạm rỗng, là cữu cữu từ nước láng giềng mang về, ta nhìn rất hoàn mỹ, lấy tới ngay đưa cho muội muội làm niên lễ.”

“Như vậy, muội muội đã thu, cũng thay mẫu thân và Tử Duệ cảm ơn đại tỷ tỷ.” Nàng ra hiệu với hạ nhân, chính mình lại đứng lên, “Ta hôm nay có việc, đã không giữ đại tỷ tỷ thêm, quay đầu lại định chắc chắc dành riêng đáp lễ phong phú cho đại tỷ tỷ.”

“Muội muội này sao nói thế.” Trầm Ngư càng không chút nào để ý Phượng Vũ Hoành tiễn khách nói, đến còn tiến lên hai bước càng thân thiện nói: “Chúng ta chị em ruột, trong ngày thường cãi nhau thì thôi vậy, sao thật kết thù được, ngươi nói đúng không là?” Vừa nói vừa ấy mà tại Phượng Vũ Hoành đối diện trên ghế đá ngồi xuống.

Phượng Vũ Hoành nhìn Trầm Ngư rành rành, đáy lòng loại nào hoảng loạn buồn bực không tên dâng lên.

Nàng luôn luôn tin tưởng trực giác của mình, thấy loại này buồn bực ấy mà như không kìm nén được không ngừng cuồn cuộn.

Phượng Trầm Ngư chẳng phải đến tặng quà!

Ý niệm này vừa ra, nàng lại không chờ lâu, quyết định thật nhanh đã đứng lên, không nhiều lời, bước nhanh đi ra ngoài ——

!!

261-y-cua-tuy-ong-khong-phai-o-ruou/1071143.html

//truyencUatui.net/

261-y-cua-tuy-ong-khong-phai-o-ruou/1071143.html