TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Y Đích Nữ
Chương 155: Trợ thiên tử, lệnh thiên hạ

Chương 134: Trợ thiên tử, lệnh thiên hạ

! --Go -- >

Liên quan với chuyện trên cung yến phát sinh, Phượng gia người khác biết cũng không phải rất tỉ mỉ, Phượng Cẩn Nguyên thiên hướng Trầm Ngư, lúc nói chuyện tự nhiên có điều xoi mói. Trước mắt Phượng Vũ Hoành vừa nói như thế đám người mới biết, thì ra Trầm Ngư không chỉ mặc áo đỏ vào cung, lại còn làm ra chuyện ăn cắp Thất Thải Thạch!

An thị nhìn Trầm Ngư bất đắc dĩ lắc đầu: “Đại tiểu thư muốn vào cung chúng ta cũng thông cảm được, nhưng vì sao muốn hãm hại lão gia như thế? Phải biết đây chính là ở trước mặt hoàng thượng và hoàng hậu a! Hơi có một chút sai lầm chính là tội chết mất đầu!”

Mọi người cùng gật đầu, Phượng Cẩn Nguyên rõ ràng trong lòng Trầm Ngư vốn muốn làm hại là Phượng Vũ Hoành, tiếc thay rốt cuộc là kỹ thua một bậc, tính đi tính lại để Phượng Vũ Hoành tính toán đi.

“Là phụ thân không có cất kỹ gì đó, ngươi không nên trách lầm đại tỷ tỷ ngươi.” Phượng Cẩn Nguyên khi nói xong lời này vốn muốn trừng Phượng Vũ Hoành chớp mắt, dù sao nhớ tới phía trước tại Thư Nhã viên lúc bị kinh hãi, ánh mắt chuyển tới một nửa đã miễn cưỡng lộn vòng trở lại.

Phượng Vũ Hoành nhưng lại thần sắc ủy khuất, nhìn Phượng Cẩn Nguyên nói “Phụ thân vì sao lại nói như thế? A Hoành chẳng qua là một thứ nữ, nơi nào có can đảm trách cứ đại tỷ tỷ? Phụ thân đây là muốn đem A Hoành đặt ở chỗ nào a?”

“Ngươi...” Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy cùng cái này nhị nữ nhi càng ngày càng nói không rõ, hắn nữ nhi này cũng không thế nào, cùng kia Cửu hoàng tử lại có như vậy giống nhau, nói đen thành trắng, nói vuông thành tròn, ánh mắt đều không khỏi giựt thoáng cái.

Phượng Vũ Hoành nhìn phụ thân nàng sắc mặt thiên biến vạn hóa, trong lòng chỉ cảm thấy hảo cười. Đường đường tả tướng một triều, lại cứ không quản được chuyện gia đình nội viện, hắn cho rằng đại trượng phu một lòng vì nước cho giỏi, cũng không biết, gia không hợp, vạn sự giai bất hưng (gia đình không thuận hòa thì mọi việc đều không hưng thịnh).

Diêu thị đứng An thị bên người, nhìn nữ nhi cùng Phượng Cẩn Nguyên đối chọi gay gắt, giống như không trông thấy, tình cờ thấp giọng cùng An thị đàm luận hai câu, hoàn toàn không để ý tới sự việc này.

An thị nhìn trong mắt, cũng thấy kinh ngạc. Xem ra tây bắc ba năm, thay đổi không chỉ là Phượng Vũ Hoành, còn có Diêu thị.

“Phụ thân.” Vẫn ngồi trên tháp nức nở Trầm Ngư rốt cục mở miệng nói chuyện, gương mặt bôi đen trút bỏ hết, chỉ còn nhợt nhạt. “Bây giờ mẫu thân đã không còn nhân thế, Trầm Ngư dòng chính nữ này có làm hay không cũng chẳng vị gì, thỉnh phụ thân cho Nhị muội muội vị trí dòng chính nữ này thôi, Trầm Ngư... Trầm Ngư không tranh.”

Nàng khi nói xong lời này, hai hàng lệ như ngọc châu như lăn dài trên má, rủ xuống tới trên chăn bông vải cẩm, nhìn Phượng Cẩn Nguyên từng trận đau lòng.

Lão thái thái thở dài tuyệt vọng nói: “Ngươi này đang nói gì? Dòng chính nữ chính là dòng chính nữ, nơi nào có đạo lý đổi đi đổi lại?”

Lời vừa thốt ra lão thái thái đã hối hận rồi, chỉ biết mình nói sai rồi, lại nhìn mọi người tại phòng, trừ bỏ Trầm Ngư cùng Phượng Cẩn Nguyên ở ngoài, không chỗ nào không kinh ngạc nhìn về phía nàng, tin tức trong ánh mắt truyền ra ngoài bất ngờ chính là: Dòng chính nữ Phượng gia có thể không phải là đổi đi đổi lại sao?

Lão thái thái quay đầu đi chỗ khác không nhìn mọi người, Trầm Ngư ngừng một lúc, tiếng nức nở lại vang lên: “Phụ thân, Trầm Ngư bây giờ không còn có cái gì nữa, dòng chính nữ này, không làm cũng được.”

“Nói bậy!” Phượng Cẩn Nguyên giận dữ: “Ngươi là dòng chính nữ Phượng gia, điểm này vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi!”

“Thế nhưng...”

“Không có nhưng nhị gì hết!” Phượng Cẩn Nguyên nhắc nhở Trầm Ngư, “Ngươi không có thứ gì mất đi, nhớ kỹ, trước đây làm sao, sau này như cũ làm sao! Tất cả ngươi mất đi, chung quy cũng phải trả lại!”

Trầm Ngư trong mắt lóe qua một tia sáng, trông đợi nhìn Phượng Cẩn Nguyên: “Kia trâm cài đầu phượng...”

“Hừ!” Phượng Vũ Hoành cũng chẳng khách khí gì phát ra một tiếng cười gằn, thì ra chờ ở đây a?.

Trầm Ngư lời nói vẫn còn tiếp tục, nói đến mức như là câu câu đều có lý: “Ai nấy đều biết trâm cài đầu phượng đại diện cái gì, kia trâm trong cung cũng tốt, nhưng hôm nay đã đến ngoài cung, chuyện này... Điều này làm cho tam hoàng tử nghĩ sao?”

Nàng vừa nói như thế, Phượng Cẩn Nguyên cũng không nhịn được tự hỏi.

Trầm Ngư nói không sai a, trâm cài đầu phượng đại diện cái gì ai nấy đều biết, Phượng Trầm Ngư thân mang phượng mệnh, đây cũng chẳng phải bí mật gì, tuy nói chưa hề hoàn toàn công khai, nhưng trong phạm vi nhỏ vẫn có không ít người trong lòng ai cũng rõ.

Bây giờ trâm cài đầu phượng ra mắt, lại rơi vào Phượng Vũ Hoành trong tay, điều này làm cho Phượng gia sớm đã quyết định hoàn toàn ủng hộ tam hoàng tử nghĩ sao?

Phượng Cẩn Nguyên theo bản năng nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, vừa chống lại Phượng Vũ Hoành loại nào mang theo ánh mắt trào phúng cũng nhìn về phía hắn, còn không chờ hắn mở miệng, Phượng Vũ Hoành đã chủ động nói: “Phụ thân cũng chẳng phải muốn để ta đưa trâm cài đầu phượng cho đại tỷ tỷ chứ?”

Diêu thị bây giờ nhìn không nổi nữa, mở miệng nói: “Kia là vật hoàng thượng ban thưởng, sao có thể chuyển giao người khác?”

Phượng Cẩn Nguyên không dám trừng Phượng Vũ Hoành, nhưng dám trừng Diêu thị: “Phụ đạo nhân gia, ngươi biết cái gì chứ? Ở đây kia có phần nói chuyện của ngươi vậy?”

“Lúc trước Phượng gia là thế nào dùng tám đài đại kiệu nhấc mẫu thân của ta nhấc vào phủ môn, phụ thân quên sao?” Phượng Vũ Hoành trên mặt kia tầng âm u lại phủ lên.

Phượng Cẩn Nguyên không dám nhìn nàng, nhưng trong lòng lại nín giận, không khỏi cũng nhường một câu: “Lúc trước là lúc trước.”

“Thật sao?” Phượng Vũ Hoành có chút tức giận, “Xem ra sau này phụ thân nói nữa, lúc ấy nghe thử thì thôi vậy, quay đầu lại có thể không thể tin.”

“A Hoành.” Lão thái thái không nhìn nổi, “Chớ cùng phụ thân ngươi hờn dỗi.” Thanh âm không lớn, Rõ ràng không sức lực gì.

Phượng Vũ Hoành cười cười với lão thái thái, “Kia tổ mẫu thì cho phân xử thử thôi.”

“Phân xử cái gì?” Phượng Cẩn Nguyên ngồi ở Trầm Ngư bên giường, một bên an ủi Trầm Ngư một vừa tự cố nói: “Gì đó trong tay ngươi vậy sẽ là của ngươi, ngươi tự nhiên có thể chuyển giao người khác!”

“Phụ thân đây là muốn đến đoạt?” Phượng Vũ Hoành tiến lên hai bước nhìn Phượng Cẩn Nguyên, chỉ cảm thấy chuyện này vô cùng buồn cười, “Phụ thân cướp nữ nhi gì đó, thật là thiên cổ kỳ văn a! Như vậy, A Hoành trong tay toàn là gì đó người khác đưa, ngay cả ở sân cũng là người khác đưa. Phụ thân ngài muốn là thích thứ này, thẳng thắn cũng cướp đi a!” Vừa nói vừa vừa nhìn về phía Trầm Ngư: “Đại tỷ tỷ chỉ cần cái phượng đầu sai vô vị, ta kia Đồng Sinh Hiên nhưng khí phái hơn viện này của ngươi nhiều, ngươi cũng cùng đoạt thôi?”

“Càn rỡ!” Phượng Cẩn Nguyên tức giận đến cũng sắp nổ cả phổi, “Sao ta sinh nữ nhi như ngươi vậy nữ nhi?”

“Vậy chuyện này ngài có thể không trách ta.” Phượng Vũ Hoành nhếch môi cười lạnh, cười đến Phượng Cẩn Nguyên mặt đỏ bừng lên, “Ngài lúc trước sinh ta ra thời điểm cũng chưa cùng ta thương lượng, bây giờ hối hận rồi, có thể trách ai chứ?”

Phượng Cẩn Nguyên quay đầu đi chỗ khác, tưởng trách Phượng Vũ Hoành lời gì cũng nói, lời chưa kịp ra khỏi miệng nhưng lại nuốt trở vào, hắn bây giờ không có dũng khí lại nói chuyện với nữ nhi này, đôi khi thật hoài nghi này rốt cuộc phải chăng nữ nhi của hắn, trong ấn tượng Phượng Vũ Hoành căn bản không phải cái dạng này.

Hắn ngược lại an ủi Trầm Ngư: “Khác (đừng) so đo với nàng, ngươi yên tâm, là của ngươi sớm muộn cũng là của ngươi.”

Trầm Ngư lau nước mắt gật đầu, lại nghe được Phượng Vũ Hoành lại nói: “Thật sao? Phụ thân ngươi không nên hối hận.”

Nàng nói xong, quay người lại, khom người với lão thái thái một cái: “A Hoành ở chỗ này không được thích, đi về trước. Tổ mẫu nhiều chú ý thân thể, ngày mai A Hoành thỉnh an lúc tiện đường bị (cho) tổ mẫu thỉnh mạch (lời tôn kính trước kho bắt mạch).”

Trong lòng lão thái thái có chút nhẹ lòng, cháu gái này tuy ác liệt chút, nhưng nói tóm lại, vẫn rất tốt với nàng. Lão thái thái nguyên bản thích Thẩm thị đưa vàng bạc châu báu, sau này Phượng Vũ Hoành trở lại, dần dần cũng phai nhạt những thứ đó, bắt đầu mong chờ Phượng Vũ Hoành có thể thỉnh thoảng cho nàng đưa chút kỳ dược đến.

Lão thái thái vài lần cảm khái, nhìn Phượng Vũ Hoành bối cảnh (bóng lưng), lại nhìn trên giường vẫn còn đang nức nở Trầm Ngư, cuối cùng, ánh mắt rơi vào Tưởng Dung trên người.

Có thể vừa nhìn đã cả kinh, cũng không biết là ở khi nào, tại Tưởng Dung trên mặt vẫn nhìn được một tia cùng Phượng Vũ Hoành thần sắc vô cùng giống nhau. Băng lãnh, vô tình, còn có... Tuyệt vọng.

An thị chú ý đến lão thái thái đang xem kỹ Tưởng Dung, trong lòng hơi kinh, bước nhẹ tiến lên đem Tưởng Dung ngăn trở, cách đi ánh mắt của lão thái thái.

Tưởng Dung cũng hơi rủ đầu, trong mắt sắc lạnh càng sâu. Nàng xưa nay đều biết người trong nhà tình lãnh đạm, lần lượt thấy rõ, lần lượt thất vọng, lần này lại bắt đầu tuyệt vọng.

Nàng từ An thị sau lưng đi ra, cũng khom người với lão thái thái một cái, không để ý tí nào Phượng Cẩn Nguyên, đuổi theo Phượng Vũ Hoành bước chân rồi đi ra ngoài.

Có thể còn không chờ nàng đi bao xa, chợt nghe được bên ngoài có hô to một tiếng truyền đến —— “Thánh chỉ đến!”

Phượng gia mọi người thất kinh, Phượng Cẩn Nguyên đứng lên đầu tiên, khẩn trương nhìn thoáng qua Trầm Ngư.

Trầm Ngư cũng sợ hãi, nàng cả đêm quỳ bên ngoài cửa cung, trời mới biết hoàng thượng hoàng hậu phải không cảm thấy chưa hết giận, lại muốn hạ một đạo thánh chỉ đến xử phạt nàng.

“Phụ thân...” Nàng nơm nớp lo sợ mở miệng, kéo nhẹ Phượng Cẩn Nguyên ống tay áo, một gương mặt tái nhợt điềm đạm đáng yêu.

Phượng Cẩn Nguyên vỗ mu bàn tay nàng, “Nữ nhi yên tâm, vi phụ là đương triều tả tướng, hoàng thượng nói chẳng biết gì cả quá mức khắc nghiệt. Ngươi lại ngồi trong phòng, vi phụ ra ngoài xem thử.”

Tại Phượng Cẩn Nguyên dưới sự dẫn dắt, trừ đi Trầm Ngư ở ngoài, Phượng phủ tất cả mọi người đi tiền viện.

Bọn hắn đi ra muộn, đến lúc đó, Phượng Vũ Hoành đã ở bắt chuyện với Đại thái giám truyền chỉ.

Phượng Cẩn Nguyên nhìn thái giám kia liền sửng sờ, Chương Viễn? Đạo thánh chỉ này lại phái Chương Viễn đến truyền?

“Viễn công công cũng là cả đêm cũng chưa nghỉ ngơi, lại đến đây truyền chỉ, thật là khổ cực.”

“Vương phi quá khách khí, hoàng thượng có việc phân phó, chúng ta làm nô tài chính là máu chảy đầu rơi cũng phải tận trung a!”

Chương Viễn là Thiên Vũ đế bên người thái giám cao cấp nhất, nói như vậy không có đại sự hắn đều sẽ không đích thân truyền chỉ, có thể hôm nay nhưng đến đây Phượng phủ, thật không biết rốt cuộc đây là một đạo thánh chỉ dạng gì.

Phượng Cẩn Nguyên bước nhanh về phía trước, đến Chương Viễn bên người đang muốn hàn huyên vài câu, vốn kia cùng Phượng Vũ Hoành vừa nói vừa cười Chương Viễn bất chợt thì sừng sộ lên, trong tay thánh chỉ run lên, cất giọng nói: “Phượng gia nhị tiểu thư Phượng Vũ Hoành tiếp chỉ!”

Phượng Cẩn Nguyên ngẩn ra, chẳng phải truyền cho Phượng Trầm Ngư?

Lão thái thái hướng Phượng Vũ Hoành nơi ấy liếc nhìn, trực giác nói cho nàng, này chi đạo nhất định là ngợi khen, từ Phượng Vũ Hoành hồi kinh thì nàng chưa từng cắm căn đầu, chuyện nào không phải chuyện tốt? Cái tin tức nào chẳng phải tin tức tốt? Bây giờ đây cũng đến một đạo thánh chỉ, sẽ là gì chứ?

Phượng gia mọi người đang Phượng Cẩn Nguyên dưới sự dẫn dắt tất cả quỳ xuống đất, Chương Viễn mở thánh chỉ ra, bắt nhịp bắt điệu tuyên đọc lên. Vẫn là lời nói khách sáo ấy, trình tự vẫn là đạo trình tự ấy, không ngoài chính là đối hôm qua trên cung yến Phượng Vũ Hoành tài bắn cung kinh diễm cho tán thành.

Nhưng đọc được một nửa, đi theo Chương Viễn mặt sau một người bộ dáng thị vệ đã tiến lên, trong tay nâng một cây cung.

“Đại Thuận quốc độc cung chi bảo Hậu Nghệ cung, nay ban thưởng Phượng gia nhị tiểu thư Phượng Vũ Hoành. Kẻ được cung này, có thể vào đại doanh, trợ giúp tam quân, trợ thiên tử, lệnh thiên hạ!”

Chúng náo động!

Phượng Vũ Hoành cũng sửng sốt, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn chiếc cung ấy.

Thân thể khắc cổ ngọc hắc hàn, băng thiền làm dây, trên nạm nhiều sắc bảo thạch, bị người nắm ở trong tay, toàn thân bóng lưỡng, hình như có một chùm quang vụ che ở phía trên. Thần thánh, lại thần bí.

“Vương phi, tiếp chỉ nhận cung a!” Chương Viễn ra hiệu thị vệ nâng cung đến Phượng Vũ Hoành trước mặt, “Đây là hoàng thượng ban thưởng, thỉnh vương phi nhất định cất kỹ. Mặt khác hoàng thượng còn có lời chuyển cáo vương phi, trâm cài đầu phượng cùng Hậu Nghệ Cung vậy, là Đại Thuận quốc bảo, thỉnh vương phi cần phải cất kỹ, không được chuyển tặng người khác! Bất kỳ kẻ nào mơ ước trâm cài đầu phượng, cùng trộm cắp cùng tội.”

! --Ov E -- >

134-tro-thien-tu-lenh-thien-ha/1045895.html

134-tro-thien-tu-lenh-thien-ha/1045895.html