TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 114: Hắc Hùng thâm cốc

Tử Trúc phong là nơi giao nhau giữa các dãy núi của Vân Môn sơn mạch, nơi này dựng dục ra linh căn linh mạch, hẳn là không kém mấy so với Bách Hoa cung. Diệp Húc cùng Công Dương Đảm hai người hợp lực chém hết những cây tử trúc chung quanh đó, sửa sang lại một chút, suốt đêm khởi công xây dựng phòng xá trên đây.

Hai ngày qua đi, một tòa tử trúc tiểu viện (trang viên nhỏ bằng trúc) được hắn kiến thành. Tiểu viện này ước chừng khoảng bốn năm mẫu, từ xa nhìn lại, tiểu viện tọa lạc ngay bên trong Tử Trúc Lâm có chút lịch sự tao nhã.

“Cuối cùng cũng có nơi đặt chân.”

Diệp Húc nhìn thành quả của mình, có chút vừa lòng, tiểu viện chia làm hai gian phòng ngủ, hai gian tu luyện, một phòng khách, một phòng luyện đan.

Hai gian phòng tu luyện, trong đó một gian là dựa vào cây tử trúc kia. Diệp Húc đặt ngọc lâu của mình trực tiếp bên trong gian phòng tu luyện này để cho nó tự động hấp thu thiên địa linh khí phát ra. Một gian khác thì được hắn nhận làm nơi tu luyện của mình.

Không phải Diệp Húc không muốn hấp thu linh khí đề thăng tu vi, mà là hắn tu luyện tâm pháp chỉ có thể hấp thu Chu Thiên Tinh Lực. Địa linh khí đối với vu sĩ khác mà nói, cực kỳ quý báu.

Nhưng đối với hắn mà nói chỉ dùng để nâng cao cấp bậc cho ngọc lâu của mình mà thôi.

Hai gian phòng tu luyện này hắn cất dấu đại bộ phận bí mật của mình, thậm chí ngay cả Công Dương Đảm cũng bị Diệp Húc cấm đi vào.

Công Dương Đảm ở bên cạnh dựng một tòa nhà bằng trúc, nghiễm nhiên coi Tử Trúc phong thành nhà của mình.

Vị lão nhân này nhận ra rằng mình đã ôm đùi nhầm rồi, hiện giờ chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Diệp Húc không dám rời khỏi nửa bước.

Diệp Húc tính thu hắn vào làm môn hạ của Ngũ Độc giáo. Hắn hiện giờ tuy rằng là phân đà chủ phân đà Thanh Châu, nhưng dưới tay không có người, có Công Dương Đảm ở đây, cũng sẽ không tới nỗi quá tịch mịch.

Lão già này đi theo Diệp Húc, nhưng thật ra không oán không hối hận, thầm nghĩ trong lòng: “Đợi cho phân đà Thanh Châu thịnh vượng thì lão sơn dương ta chính là nhân vật cấp nguyên lão rồi.”

Diệp Húc đi vào một gian phòng tu luyện khác, lấy ra tinh thần nguyên từ tinh thạch. Khối tinh thạch vừa mới xuất hiện, lập tức chu thiên tinh lực vài trăm mét chung quanh cuồn cuộn không ngừng rơi vào trong phòng tu luyện!

Trong nháy mắt, quanh thân Diệp Húc đã rực rỡ tinh quang,nhiều điểm tinh quang giống như những ngôi sao nhỏ rơi xuống phòng ốc sơ sài này vậy, rồi chúng nó xoay tròn bay múa chung quanh Diệp Húc.

Những tinh thần tinh lực này, có thái dương thái âm (mặt trời mặt trăng), bắc đẩu chân vũ, thất tinh thất diệu, hai mươi tám vì tinh tú, … đủ loại. Nó làm cho phòng tu luyện này giống như một vũ trụ thu nhỏ vậy.

Tinh thần nguyên từ tinh thạch tác động tới chu thiên tinh lực chung quanh rất khủng bố. Nó so với tốc độ dẫn dắt của Diệp Húc không chỉ gấp trăm lần. Nó không khác mấy so với tác dụng của Mãng Cổ Chu Cáp Trấn Thiên Ấn của Diệp Tư Đạo.

Mãng Cổ Chu Cáp Trấn Thiên Ấn là vu bảo mà tổ tiên Diệp gia luyện chế, mà khối tinh thần nguyên từ tinh thạch này chưa từng mài luyện qua, khối đá này còn có không gian rất lớn để nâng cao hơn nữa.

“Nếu đem khối tinh thần nguyên từ tinh thạch này mở ra, bày ra trận pháp Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu, tốc độ dẫn dắt Chu Thiên Tinh lực sẽ khủng bố thế nào?” Diệp Húc không khỏi có chút chờ mong.

Tuy nhiên, tốc độ dẫn dắt của khối tinh thần nguyên từ tinh thạch này đối với hắn dĩ nhiên đủ dùng. Thậm chí còn có dư, hắn tu vi thấp, không thể hấp thu nhiều chu thiên tinh lực lắm. Bóc nhỏ nhiều mảnh tinh thần nguyên từ tinh thạch ra mà bày trận thì có hơi thừa thì phải.

Hơn nữa khối tinh thần nguyên từ tinh thạch này rất cứng, còn cứng hơn vu binh bình thường, hắn tạm thời không có năng lực cắt ra.

Diệp Húc đang muốn tĩnh tâm tu luyện, đột nhiên trong núi Vân Môn truyền tới một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc. Ngay sau đó từng tiếng sấm truyền tới, ầm vang, ầm vang, chấn động không dứt, thậm chí làm cho Tử Trúc phong rung lên nhè nhẹ.

Hắn đi ra ngoài nhìn lại, chỉ thấy trời quang sáng sủa, ngàn dặm không mây, tiếng sấm từ một góc sáng trong núi truyền tới. Tuy nhiên Vân Môn sơn rộng lớn trăm dặm, hắn cũng không biết tiếng sấm này phát ra từ nơi nào.

Sau một lúc lâu, tiếng sấm dần dần bình ổn, tiếng thú hống cũng biến mất không thấy.

“Chẳng lẽ Vân Môn sơn này còn có yêu vật gì khủng bố bên trong?” Diệp Húc kinh nghi bất định.

Công Dương Đảm sợ tới mức sắc mắt vàng như đất, vội vàng nói: “Diệp lão đệ, Vân Môn sơn này chỉ sợ cũng không an toàn, không bằng đi tìm cái sơn động nào cứng cáp…”

“Vân Môn sơn này là địa bàn của ta, khiến cho ta phải đi đào động mà trốn trong nhà mình sao? Thực sự chê cười! Mặc kệ trong núi này có yêu vật lợi hại thế nào, hoặc có bảo bối gì, hết thảy đều phải của họ Diệp ta!” Diệp Húc lắc đầu bật cười, trở lại phòng tu luyện.

Hắn hiện giờ thực lực còn rất thấp, nhu cầu cấp bách là tu luyện, khiến cho tu vi của mình tăng mạnh. Tạm thời cũng không có thời gian đi xem trong Vân Môn sơn này cất giấu yêu vật gì tồn tại.

Trong phòng tu luyện, Diệp Húc há miệng hút một cái, lập tức hết thảy chu thiên tinh lực bị hắn hút vào trong miệng, thẳng vào đan điền, ầm ầm hóa thành nguyên khí, dũng mãnh hướng đi quanh thân.

Lợi dụng tinh thần nguyên từ tinh thạch mà tu luyện khiến cho tốc độ hắn so với trước còn mau hơn. Mỗi một lần hô hấp, đều khiến cho nguyên khí của hắn tăng lên một mảng lớn.

Tu vi của hắn lấy một tốc độ khủng bố mà không ngừng tăng tiến về phía trước. Hơn nữa từng ăn viên Bạo Viên đan rồi, hắn đã khai thông tất cả các quan tạp cho tới Tam Chân cảnh Hạo Nguyệt kỳ rồi. Chỉ cần có đủ nguyên khí, Diệp Húc tu vi không ngừng tăng vọt, một đường đi lên, thẳng tới Hạo Nguyệt kỳ mới có thể chậm lại!

Ngắn ngủi mấy ngày, hắn đã thành công đột phá, tu vi đạt tới Bồi Nguyên thất phẩm, quanh thân chân nguyên phát ra càng nóng cháy, đan điền giống như cái hỏa lò lớn, trải rộng ngọn lửa màu lam!

Tu vi của hắn còn không ngừng tăng vọt, qua mấy ngày lại đột phá, tiến vào Bồi Nguyên bát phẩm, lại qua tiếp mười ngày, vọt tới Bồi Nguyên cửu phẩm!

Loại tốc độ tu luyện khủng bố này, cho dù là đệ tử trung tâm của danh môn đại phái cũng không thể theo kịp.

Trong lúc hắn tu luyện, trong núi Vân Mộng thi thoảng lại truyền ra tiếng thú rống. Thỉnh thoảng có một đoàn yêu vân từ trong thung lũng dâng lên núi, lôi âm đứt quãng cũng thường thường vang lên.

Diệp Húc làm như mất điếc tai ngơ, chuyên tâm tu luyện.

Trước đó không lâu hắn có đủ chuyện cần làm cuốn lấy, không rảnh nâng cao tu vi. Hiện giờ tĩnh tâm lại liền tính toán đưa tu vi của mình tăng lên Cố Nguyên kỳ.

Cố Ngôn Chi vẫn không có trở về, chắc không có chuyện gì cần làm. Diệp Húc mừng rỡ, tiếp tục tiến tới Cố Nguyên kỳ.

Từ trong miệng Ưng tiên sinh, khi tu luyện tới Cố Nguyên kỳ, đan điền đã bị mở rộng tới cực hạn, sung mãn mênh mông nguyên khí, giống như một vòng mặt trời chói chang.

Lúc này, nguyên khí lượng không thể gia tăng, chỉ có thể nâng cao nguyên khí chất. Nếu có thể tu luyện tới cảnh giới này, hắn liền có thể tu luyện Cửu Chuyển Nguyên Công, nâng cao một bậc loại vu đạo tâm pháp thần kỳ này.

Nếu tu luyện tới Cố Nguyên cửu phẩm, đam điền cũng không tiếp tục khuếch trương nữa, mà là nguyên khí dần dần hòa tan, hướng tới chân nguyên mà chuyển hoán, bởi vậy có tên là Dung Nguyên kỳ.

Dung Nguyên kỳ vu sĩ, nguyên khí đại nhật như luân, lan tràn kỳ diệu quanh thân, bất kể là vu pháp hay là tế luyện vu binh đều thuận buồm xuôi gió!

Ngày hôm đó, Diệp Húc tu luyện tới chỗ mấu chốt, đột nhiên cảm thấy nguyên khí của Vân Môn sơn xao động. Lúc này hắn đình chỉ tu luyện, đi ra khỏi phòng tu luyện, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía nam, trên không trung xuất hiện một vầng hào quang màu xanh ngọc bích, càng lúc càng lớn.

Đợi hào quang kia bay tới Tử Trúc phong, Diệp Húc mới nhìn thấy rõ, hóa ra là một con thuyền con.

Thuyền con chậm rãi đáp xuống Tử Trúc lâm, từ trong thuyền có tám vu sĩ đi ra, tuổi cũng không lớn. Trong đó một thanh niên chừng ba mươi tuổi nhìn thấy Diệp Húc, cuống quít gọi mọi người cùng tiến tới, chắp tay nói: “Đệ tử Thạch Trường Thành, Tiêu Nguyệt … ra mắt Diệp sư thúc.”

Mấy người khác cũng chào hỏi, miệng nói sư thúc.

Diệp Húc trong lòng vừa động, cười nói: “Các ngươi là đệ tử Ngũ Độc giáo sao? Sao Cố Ngôn Chi sư huynh còn chưa tới?”

Thạch Trường Thanh cung kính nói: “Cố sư thúc khi trở lại trong giáo, nói chuyện của Quỷ Vương tông với giáo chủ, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho phân đà Thanh Châu. Giáo chủ giận tím mặt, liền mang theo Cố sư thúc và vài vị sư thúc bá khác, đi tới Quỷ Vương Tông đập bãi rồi. Cố sư thúc trước khi đi chỉ bảo đệ tử chờ, nói, Thanh Châu phân đà chỉ có một mình Diệp sư thúc trấn thủ, bởi vậy bảo tám người chúng ta tới, nghe theo điều khiển của sư thúc.”

Diệp Húc một lúc lâu sau không nói được gì, Ngũ Độc giáo chủ cũng là người nóng tính, không ngờ mang theo một đống cao thủ đi tới Quỷ Vương tông đập bãi!

Đám người Thạch Trường Thanh cao thấp đánh giá Diệp Húc, trongmắt không khỏi lộ ra vẻ dị sắc. Lúc này nguyên khí quanh thân Diệp Húc cũng bắt đầu khởi động, tràn ngập ra một cỗ nhiệt lực. Trong bất tri bất giác bọn họ cảm thấy như mình không phải đang đứng trước mặt một gã vu sĩ, mà là trước một vầng mặt trời đang chuẩn bị mọc lên, phát ra nhiệt lực vô cùng vô tận.

“Trước khi chúng ta tới đây, Cố sư thúc không phải nói Diệp sư thúc gần như mới tu luyện tới Bồi Nguyên lục phẩm sao? Sao mới chỉ có hơn mười ngày đi qua, hắn đã luyện tới Cố Nguyên cảnh rồi? Khó trách Cố sư thúc đối với hắn khen ngợi không dứt miệng. Nói có một mình Diệp sư thúc ở đây, liền đủ trấn thủ được Thanh Châu, chúng ta tới nơi này chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.”

Diệp Húc cẩn thận đánh giá bọn họ chỉ thấy đám người này tu vi cực kỳ cao thâm, nguyên khí đại nhật như luân, rõ ràng là Dung Nguyên kỳ vu sĩ rồi.

Trong đó Thạch Trường Thanh tu vi cao nhất, sâu không lường được. Hắn đã đạt tới Tam Chân cảnh,nếu không cũng không có khả năng khống chế vubảo mà phá không phi hành tới đây.

“Ngũ độc giáo quả nhiên là có rất nhiều tiền, tùy tiện phái một đệ tử tới đây, đã có nội tình như một thế gia nội phủ rồi!” Diệp Húc trong lòng tán thưởng.

Công Dương Đảm cũng cuống quýt đi ra, chào hỏi đám người Thạch Trường Thanh.

Diệp Húc cười nói: “Thanh Châu phân đà không có nhiều quy củ. Các ngươi có thể tự mình kiến tạo phòng ở, không câu nệ,nơi nào cũng được. Thạch huynh đệ, trên vách đá không xa nơi này có một chỗ linh mạch, ngươi có thể mở động phủ ở đó mà tu luyện.”

Thạch Trường Thanh trong lòng mừng rỡ, hắn tu luyện tới Tam Chân cảnh, một thân nguyên khí hóa thành chân nguyên, dựa vào nguyên khí thái dương mà tu luyện, tốc độ thực sự quá chậm. Chỉ có linh mạch mới có thể khiến tu vi của hắn tăng nhanh.

Linh mạch ở Ngũ độc giáo khan hiếm, trong núi hắn cũng không có động phủ riêng của mình. Hiện giờ mới tới Vân Mông sơn đã được một chỗ, trong lòng đúng là cực kỳ cảm kích Diệp Húc.

Đột nhiên, tiếng lôi âm cùng thú rống ầm ầm vang lên, đám người Thạch Trường Thanh không khỏi lộ ra dị sắc.

Bảy người Tiêu Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, thảo luận nói: “Thạch huy tu vi cao thâm, được Diệp sư thúc coi trọng, chúng ta mới tới, không thể để cho Diệp sư thúc khinh thường chúng ta. Tiếng thú rống vừa rồi, hẳn là có yêu vật quấy phá đi. Không bằng nhân cơ hội này diệt trừ đi yêu vật kia, cũng để cho sư thúc nhìn chúng ta tốt hơn! Tương lai chúng ta đột phá, tới Tam Chân cảnh cũng có một động phủ tốt mà tu luyện!”

Diệp Húc nghe vào trong tai cũng không để ý.

Bảy người thảo luận xong, lập tức nhích người. Không bao lâu sau, chỉ có một mình Tiêu Nguyệt trở về, cả người đều là máu, khóc lóc kể với Thạch Trường Thanh: “Sư huynh, chúng ta tới nơi con thú kia rống lên. Thì thấy một đầu hắc hùng, những vị sư huynh đệ khác, hết thảy đều bị hắc hùng này bắt rồi. Nó bắt mọi người cày ruộng ở trong cốc, chỉ cho một mình ta trốn thoát…”

Thạch Trường Thanh còn chưa tạo thành được động phủ, nghe thấy vậy giận tím mặt: “Hay cho một con Hắc Hùng kiêu ngạo!~ các ngươi cũng thật là, không đánh lại được một đầu hắc hùng, làm mất thể diện Ngũ Độc giáo chúng ta quá! Đợi ta tự mình đi thu thập nó vậy!” dứt lời, đi vào trong Tử Trúc phong, hướng tới Diệp Húc xin chỉ thị, liền cùng Tiêu Nguyệt đi tìm con hắc hùng đen đủi kia.

“Phát ra tiếng rống và tiếng sấm không ngờ lại là một đầu hùng yêu…”

Diệp Húc trong lòng có chút tò mò, đợi sau một lúc lâu, chỉ thấy một mình Tiêu Nguyệt trở về, ấp a ấp úng không dám nói lời nào.

“Thạch Trường Thanh đâu?” Diệp Húc nhẫn nại hỏi.

Tiêu Nguyệt lệ rơi đầy mặt, nức nở nói: “Bị hắc hùng kia nắm bắt rồi, cùng các sư huynh đệ khác cùng nhau cày ruộng, nhưng đem thả ta ra. Hắc hùng nói, bảo sư thúc phái thêm vài người nữa qua…”