Thẩm Tiểu Thanh lần đầu tên đến Hàng Châu, trên có Thiên đường dưới có Tô Hàng, những đồ vật ở nơi này nàng đều cảm thấy mới mẻ. Vẻ xinh đẹp của Giang Nam không phải Thiên Sơn băng tuyết ngập trời có thể so sánh, nàng có điểm hâm mộ cuộc sống của mọi người ở Hàng Châu, nơi này nhất tụy nhất mộc, nhất sơn nhất thủy tất cả đều mê người, đường rộng, nhà to, vật phẩm tràn ngập phong phú. Xem ra trời sinh nữ nhân nào cũng thích đi dạo phố, không thể bởi vì danh hiệp nữ mà thay đổi điều đấy cả.
Cùng Thẩm Tiểu Thanh đi dạo phố Hàng Châu lại là Hoa Sơn Đàm Uyển Phượng.
Kỳ thật Đàm Uyển Phượng cùng với Thẩm Tiểu Thanh là hảo tỷ muội, quan hệ của phái Hoa Sơn với Thiên Sơn cũng không phải người bình thường có thể tưởng tượng. Võ lâm đại hội lần này phái Hoa Sơn chịu đả kích mà Thẩm Tiểu Thanh cũng mới bị thua, mà phái Hoa Sơn vẫn còn một tuyển thủ là Trình Tiểu Diệp lại phải gặp người chiến thắng Thẩm Tiểu Thanh là Nam Cung Tình, bởi vậy thứ nhất là Đàm Uyển Phưởng tới an ủi hảo tỷ muội của mình, thứ hai là muốn đi theo Thẩm Tiểu Thanh.
Với trận đấu gặp Nam Cung Tình thì đây cũng là một cơ hội để Trình Tiểu Diệp luyện tập.
Tâm tình của Thẩm Tiểu Thanh lại không giống với Đàm Uyển Phượng, chẳng những không có thương tâm, mà lại hoàn toàn vui vẻ, một chút buồn của thua trận cũng không có, cái loại lạc quan này còn hơn cả thắng một trận đấu quan trọng. “Đàm sư tỷ, kỳ thật tỷ không cần an ủi muội, thắng bại là chuyện thường của binh gia. Huống hồ muội thua cũng không khó coi thì sao muội có cảm giác mất mát đây?” Thẩm Tiểu Thanh nói với Đàm Uyển Phượng, ánh mắt thì nhìn hàng hóa hai bên đường. Từ hôm trận đấu kết thúc, các nàng liền đi dạo phố, sự thích thú luôn luôn không có giảm bớt, ngược lại càng thêm hưng phất kích động.
Đàm Uyển Phượng bất đắc dĩ lắc đầu, từ lúc bị Lăng Phong lăng nhục, nàng không có đi ra ngoài tản bộ, chỉ có đóng cửa ở trong phòng. Nàng bảo với sư muội sư đệ là mình bế quan, kỳ thật là nàng không xóa được bóng ma trong lòng. Nhưng nhìn thấy Thẩm Tiểu Thanh thất bại, nàng thấy mình có nghĩa vụ đi bồi nàng một chút, chính là không nghĩ tới Thẩm Tiểu Thanh còn kiên cường hơn cô ta nghĩ. Điều này làm cho Đàm Uyển Phượng có thêm điểm hổ thẹn, sự lạc quan của Thẩm Tiểu Thanh cùng với suy nghĩ của mình thì quá buồn cười.
Thẩm Tiểu Thanh xem chính là các cửa hàng, mà Đàm Uyển PHượng cùng Thẩm Tiểu Thanh đi trên đường thì nàng chú ý chính là những nam nhân đi trên đường nhìn các nàng với ánh mắt háo sắc.
Nữ nhân xinh đẹp rất nhiều, nhưng có thể xinh đẹp như Đàm Uyển Phượng và Thẩm Tiểu Thanh như vậy thì rất ít, các nàng đi trên đường là rất chói mắt, khiến cho người gặp một lần là không thể quên được. Trên đường cái phồn hoa, Thẩm Tiểu Thanh cùng với Đàm Uyển Phượng nhận được sự chú ý của mọi người thì tự nhiên không thể thiếu những ánh mắt háo sắc.
Nếu ánh mắt có thể hấp diêm được thì không thể nghi ngờ Thẩm Tiểu Thanh cùng Đàm Uyển Phượng đã bị hấp rất nhiều lần =))) Đàm Uyển Phượng có vẻ không được tự nhiên, nàng cầm tay áo Thẩm Tiểu Thanh nói : “Thẩm muội, không bằng chúng ta trở về đi.” “Đàm tỷ, chúng ta cứ đi đi, phía trước rất nhiều thứ náo nhiệt.” Thẩm Tiểu Thanh nói xong, không có tý nào cảm thấy không thích hợp cả.
Đàm Uyển PHượng thấy nàng bỏ mình lại, liền lo lắng chỉ còn một mình nàng nên đành phải đi theo. “Trộm! Có người trộm đồ!” Trên đường cái, một người ăn mặc như một thư sinh đột nhiên lớn tiếng kêu lên.
Đường cái phồn hoa, chỉ thấy có một bóng người chạy rất nhanh. “Bắt trộm!” Thư sinh kia lại lớn tiếng kêu, thấy tên trộm cầm đồ vật chạy đi xa mà không có ai ngăn trở. “Có trộm!” Thẩm Tiểu Thanh thấy thế, trời sinh lòng hiệp nghĩa lúc này vội đuổi theo thân ảnh của tên trộm.
Đàm Uyển Phượng thất kinh, nàng rất rõ ràng hậu quả của việc xen vào việc người khác, thế giới này lòng người hiểm ác, hơn nữa trải qua sự việc bị khuất nhục, Đàm Uyển Phượng rõ ràng hiểu được, nhiều một truyện không bằng bớt một truyện. nàng lớn tiếng hô : “Thẩm muội, không nên đi…” Nhưng sao có thể cản được bước chân của Thẩm Tiểu Thanh.
Đạo tặc chạy trốn rất nhanh thậm chí có thể gọi là bay nhanh.
Vừa vào trong ngõ đã không thấy bóng dáng đâu cả.
Khinh công của Thẩm Tiểu Thanh cũng không phải kém “Còn muốn chạy! Không dễ thế đâu.” Thẩm Tiểu Thanh nói xong, liền theo sát thân ảnh của đạo tặc kia.
Đàm Uyển Phượng lo lắng Thẩm Tiểu Thanh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đang muốn dùng khinh công đuổi theo, thì bị thư sinh kia đột nhiên quỳ xuống trước mặt nàng vừa khóc nói : “Vị nữ hiệp, phiền toái ngài…nhất định phải giúp ta! Đây chính là tám mươi ngân lượng dùng để chữa bệnh cho mẹ ta.” Đàm Uyển Phượng trong lòng lo lắng nói : “Tiên sinh trước tiên đứng lên, ta phải đuổi theo đạo tặc…” Thư sinh kia cũng có vẻ kích động, đứng thẳng lên, nắm chặt tay Đàm Uyển Phượng nói : “Nữ đạo trưởng, thật sự cảm tạ ngài, đại ân của ngài ta không có gì để báo đáp, ta….” Đàm Uyển Phượng bị thư sinh cầm tay, lập tức cả kinh, vội vàng rụt tay lại nói : “Ngươi yên tâm đi, chúng ta sẽ bắt lấy tên trộm đó.” Nói xong, nàng phi thân đuổi theo.
Nhìn thấy Đàm Uyển Phượng đi khỏi, thư sinh kia đột nhiên lộ ra vẻ mặt gian trá rồi mỉm cười đắc ý.
Thẩm Tiểu Thanh khinh công thật nhanh, mới qua một chén trà nhỏ đã đuổi theo được đối phương. “Cường đạo lớn mật, đứng lại!” Thẩm Tiểu Thanh tràn ngập phong phạm nữ hiệp quát.
Đối phương đứng lại bất động, xoay người đối mặt với Thẩm Tiểu Thanh.
Thẩm Tiểu Thanh thấy người này, cảm giác có điểm quen mắt nhưng đối phương lại che mặt cộng thêm sắc trời đã hơi tối, bởi vậy không thể nhìn kỹ đối phương. Mặc kệ đối phương là ai, chỉ cần là người xấu thì đều bị trừng phạt, giờ phút này nàng cảm thấy mình là là người trời phái xuống trừ gian diệt ác. Tràn ngập hào hùng nói : “Đạo tặc, đầu hàng đi, ta có thể tha ngươi…” Trong lúc nhất thời nàng không rõ tha cho đối phương cái gì, tha cho không giết? hắn phạm tội chính là ăn cắp, nhiều lắm chính là bị nhốt ở nhà lao mấy ngày mà thôi.
Đạo tặc kia có vẻ cười gian nói : “Nữ hiệp, ta không có phạm tội gì nha?” Thẩm Tiểu Thanh chính khí nói : “Ngươi cướp túi tiền của thư sinh, ta một đường đuổi theo, ngươi đừng có chống chế!” Đạo tặc kia cười nói : “Ta toàn thân trên dưới không có một cái túi nào, càng không nói đến túi tiền. không tin có thể đến soát.” Thẩm Tiểu Thanh sửng sốt, nàng thật không ngờ đối phương phối hợp như vậy, nhất thời không biết phải làm như thế nào : “Ngươi…thật không có trộm!”
Đạo tặc nở nụ cười nói : “Không tin ta nói, nữ hiệp có thể đến tự mình lục soát.” Thẩm Tiểu Thanh quanh co nói : “Nam nữ hữu biệt, ta không thèm lục soát thân thể ngươi. Không trộm đồ sao ngươi lại bỏ chạy?
Đạo tặc kia càng vui vẻ nói : “Nữ hiệp, ta chạy thì ta phạm tội sao? Ngươi cũng không nói chạy là phạm tội chứ?” Thẩm Tiểu Thanh nói : “Ngươi đi theo ta, cùng thư sinh kia đối chấp.” Đạo tặc ra vẻ trấn định mỉm cười nói : “Không cần ta đi, hắn đã đến rồi.” Thẩm Tiểu Thanh cả kinh, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy thư sinh kia quả nhiên đứng ở phía sau, kinh ngạc nói : “Thư sinh, ngươi tới thật đúng lúc, ngươi xem có phải người này trộm tiền của ngươi không?’ Thư sinh kia gật gật đầu nói : “Nữ hiệp, chính là hắn!” Thẩm Tiểu Thanh vừa nghe đắc ý nói : “Xem ngươi lần này chống chế như thế nào” Dung mạo nàng tú lệ, khí khái anh hùng bức người. bộ y phục bó sát người làm lộ rõ đường cong của nàng, bời vì nguyên nhân hành tẩu giang hồ, quần áo của nàng được bó lại bằng một sợi dây lưng màu đỏ, như vậy mới dễ dàng động võ, cũng làm nổi bật hai chân thon dài, đường cong hoàn mỹ mê người mơ hồ hiện ra, thấy như vậy nam nhân nào sắc tâm cũng đại động.
Thẩm Tiểu Thanh nói là làm, đưa tay chộp tới đạo tặc, ra tay cực nhanh để bắt hắn.
Đạo tặc kia cũng là người từng trải, chỉ thấy thân ảnh chớp lên, vung một chưởng đánh ra, một đám sương mù đập vào mặt nàng. “Mê dược!” Thẩm Tiểu Thanh kinh hãi, vội vàng ngừng thở, lui về sau, vừa khéo lại đứng trước mặt thư sinh. “Nữ hiệp, cẩn thận!” Thư sinh kia nói xong, thế nhưng lại phun ra một ýt khói mê, Thẩm Tiểu Thanh thấy không ổn, vội vàng nhịn thở, nhưng nàng thiếu kinh nghiệp giang hồ đã hít vào một ít. Nàng chỉ đi được ba bước, đã thấy cả người nóng lên, chân loạng choạng, ngã xuống mặt đất.
Sau đó, nàng nghe được tiếng cười của thư sinh với tên đạo tặc. “Trúng thất tâm tán của Lưu Xung ngươi, nữ nhân cường thịnh hơn nữa cũng phải ngã xuống.” Đạo tặc kia phi thường cười gian nói.
Thư sinh này không ngờ là một trong tứ đại tặc của Giang Nam, Lưu Xung cải trang, Thẩm Tiểu Thanh nghe xong kinh hãi. Bất quá lời đối thoại tiếp theo mới khiến nàng khiếp sợ. “Ha ha…” Lưu Xung cười to nói : “Ta cũng thật không nghĩ tới người đường đường là đại sư huynh của Thiên Sơn nhưng lại xuống tay với tiểu sư muội của mình!” “hừ, Đại sư hynh Thiên Sơn! Ai thích chứ! Ta sớm đã không kiên nhẫn làm cái Đại sư huynh này rồi! Thẩm Tiểu Thanh ỷ vào phụ thân là chưởng môn, ngày thường được coi là hòn ngọc quý của Thiên Sơn. Ta toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng, nàng lại không thèm để ý, còn mắng ta cóc muốn ăn thịt thiên nga! Lúc này ta một lòng muốn lấy vinh dự cho phái Thiên Sơn, nàng lại mắng ta, nói ta là sỉ nhục của Thiên Sơn, đem ta trục xuất khỏi sư môn. Nay ta muốn lấy lại những gì mình đã mất đi.” Giờ phút này Thẩm Tiểu Thanh nghe được hai người đối thoại không khỏi kinh hãi. Không thể tưởng được bắt mình lại là Đại sư huynh Trương Lỗi. buổi sáng hôm nay trên lôi đài muốn ám toán Nam Cung Vân, bị đánh bại, sau lại bị võ lâm đại hội trục suất, lúc ấy trong cơn tức giận Thẩm Tiểu Thanh liền trục xuất hắn khỏi sư môn. Chính nàng cũng không thể nghĩ tới, Trương Lỗi có thể cấu kết với Lưu Xung để đối phó với mình. Thẩm Tiểu Thanh cũng chỉ có thể trách mình không cẩn thận, bị đối phương sử dụng thủ đoạn hạ lưu, mà chính mình trúng lại là xuân dược rất mạnh.
Trương Lỗi nhìn thấy Thẩm Tiểu Thanh mê người, sắc tâm nổi lên nói : “Lưu Xung, chúng ta đã nói, Thẩm Tiểu Thanh ta dùng trước, ngươi không nên giành!” Lưu Xung liếc Trương Lỗi một cái nói : “Xem ngươi không có tiền đồ, một cái ngây ngô chưa lớn mà khiến ngươi phát điên như vậy, nữ nhân như thế ta thấy nhiều, thậm chí còn hấp dẫn hơn, ngươi muốn làm gì tùy ngươi!” Trương Lỗi cười hắc hắc : “lưu Xung ngươi vẫn còn có tính toán khác đi! Vẫn sợ hãi là địch của Thiên Sơn a?” “Phi! Không bao giờ” Lưu Xung giọng căm hận nói : “Nếu ta sợ ta lại giúp ngươi bắt nàng, Đàm uyển Phượng mới là nhân gian tuyệt sắc, một cô gái như thế này sao có thể so sánh.” Trương Lỗi sửng sốt nói : “Ngươi muốn bắt Đàm Uyển Phượng?” Lưu Xung cười nói : “Đó là đương nhiên, nếu đã làm thì liền làm lớn. Vì sao ta lại giúp ngươi hành động, ha ha ha cũng là bởi vì ta nhìn trúng Đàm Uyển Phượng.” “Các ngươi…các ngươi đừng hòng được như ý!” Thẩm Tiểu Thanh cố gắng nén đau đớn, hừ lạnh mắng.
Lưu Xung cười lạnh nói : “Nha đầu, cũng không biết mình đang ở tình cảnh gì sao.” Trương Lỗi nghe được tên Đàm Uyển Phượng đột nhiên trở lên hứng thú, nhưng đây lại là truyện tình ngoài ý muốn, liền tò mò hỏi : “Chúng ta ra tay như thế nào?” Lưu Xung cười nói : “Đàm Uyển Phượng nhất định sẽ tới, ngươi chờ xem kịch vui đi!” Trương Lỗi nói : “Nguyên lại là Lưu huynh đã sớm nghĩ diệu kế!” Lưu Xung mỉm cười nói : “Trước nhấm nháp tiểu sư muội của ngươi đi, ta sợ ngươi không đủ sức đối phó với cô nàng này!” Trương Lỗi nhìn mặt Thẩm Tiểu Thanh cười nói : “Tiểu sư muội, có phải hay không ngươi cảm thấy rất oan khuất? mau cởi hết quần áo cho nó mát mẻ một tý.” Kỳ thật Thẩm Tiểu Thanh đã sớm cảm giác được người nóng vô cùng, bất giác hai tay đã muốn sờ lên ngực, vừa nghe Trương Lỗi nói, hai tay lại tách ra. Sau đó liền muốn cởi quần áo ra.
Nhưng Thẩm Tiểu Thanh cũng có nội lực thâm hậu, định lực không kém, giờ phút này nếu nàng cởi quần áo thì cả cơ thể đều phơi bày ra hết trước mặt hai nam nhân này. Nghĩ đến đây, nội lực bùng lên, muốn ngăn chặn dược lực.
Quần áo Thẩm Tiểu Thanh đã bị xé rách một chút, vạt áo trước hơi mở, cặp tuyết lê trắng cùng với khe rãnh sâu đã hơi lộ ra, hai tên dâm tặc đang chờ Thẩm Tiểu Thanh cởi bỏ quần áo của mình, lại thấy nàng ra sức áp chế dược lực không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Hiệu lực của thuốc rất mạnh.
Thẩm Tiểu Thanh tuy rằng ra sức chống cự nhưng vẫn thấy cả người nóng lên, nếu thần trí nàng thanh tỉnh nàng cũng sẽ không tự cởi quần áo, mồ hôi không ngừng toát ra. Nàng giãy dụa, rất nhanh toàn thân đã ướt đẫm.
Trương Lỗi cùng Lưu Xung nhàn rỗi vô sự, lạnh lùng nhìn Thẩm Tiểu Thanh, nhìn thấy ngọc nữ nổi danh giang hồ đang giãy dụa.