"Ngươi….. ngươi cái tên vô lại, đồ hạ lưu, đồ vô sỉ, đồ ác ôn…." Chiêu Dương công chúa không ngừng mắng chửi, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy mỗi khi bàn tay Lăng Phong vỗ xuống.
Bất quá khi ánh mắt Lăng Phong lướt về phía hai trái tuyết lê đầy đặn đang phập phồng lên xuống thì nàng đột nhiên im bặt, hai đùi cũng không tự chủ mà khép lại, đồng thời hai đầu gối dùng sức khép chặt lại với nhau "Sao không tiếp tục chửi nữa?" Lăng Phong lửa giận bạo thiên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta cho ngươi cơ hội xin lỗi nhưng ngươi không biết tận dụng. Vậy thì chịu phạt đi!" Vừa nói, tay hắn liền dùng lực, xẹt một tiếng, y phục của Chiêu Dương công chúa hoàn toàn bị xé ra. Chiêu Dương công chúa nhất thời ngây người ra, sau đó nàng liền liều mạng phản kháng. Nhưng rất nhanh sau đó nàng liền không còn đủ sức để làm điều đó nữa, động tác cũng dần chậm lại. Thân thể nàng lúc này bị Lăng Phong chế trụ, hơn nữa còn bị hắn tát vài cái bạt tai thật mạnh, nàng lại không thể phản kháng, chỉ có thể dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lăng Phong. "Lão thiên a lão thiên, thật là một kiệt tác vô cùng hoàn mỹ a." Lăng Phong không ngừng than, ánh mắt không ngừng quét khắp cơ thể không một mảnh vãi của Chiêu Dương công chúa.
Thấy Lăng Phong không ngừng nhìn khắp thân thể của mình, Chiêu Dương công chúa nhất thời xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, toàn thân cũng hồng cả lên làm cho từ trên xuống dưới lộ ra một cổ mỹ lệ vô cùng yêu dị.
Đầu óc Lăng Phong bây giờ hoàn toàn không còn giữa được sự lạnh lùng thường ngày nữa. Việc đặt một nữ nhân cao ngạo dưới thân thể mình làm cho trong lòng hắn đột nhiên có một loại cảm giác thỏa mãn lạ thường. Hán đột nhiên cười to nói: "Chiêu Dương công chúa, ngươi xem bên dưới ngươi lúc này đã thành một mảng ẩm ướt rồi này, có phải hay không rất khó chịu? Hay là để lão tử thỏa mãn ngươi đi nha!" Lăng Phong vừa nói xong thì gầm lớn một tiếng vác thương vào trận. Một chiêu Nhất Thương Đoạt Thành làm cho Chiêu Dương công chúa nhất thời thét lên, cả người chấn động. "A….." một tiếng thét chói tai vang lên, cái miệng nhỏ nàng lúc này há ra thật to, hai mắt trở nên trắng dã. Nhưng một lúc lâu sau tứ chi nàng lại như bạch tuộc quấn chặt lấy Lăng Phong.
Chiêu Dương công chúa chính là một loại trong mười sáu danh khí – Như Ý Ngọc Hoàn. Dọc theo vách âm động là từng nấc thịt cách đều nhau như từng bậc thang. Bình thường bên trong chỗ đó của nữ nhân có rất nhiều nếp uốn, khi kích thích thì những nếp uốn này sẽ giãn nở ra và trở nên trơn nhẵn. Nhưng loại danh khí này thì khác, những nếp uốn đó không hoàn toàn mở rộng ra mà tạo thành từng bậc thang xếp đều nhau.
Khi hoan ái, dương vật của nam nhân sẽ không ngừng bị những nếp uốn này trùng kích tạo ra những kích thích mãnh liệt. Bởi vì nó cứ một tầng rồi lại một tầng cách đều nhau dọc theo vách âm động nên nam nhân khi đâm vào sẽ cảm thấy giống như minh đã đâm vào rất nhiều lần, kích thích dị thường a.
Do đó, nếu như nam nhân mà không có kinh nghiệm chiến trường liền phải đầu hàng sớm. Nhưng nếu có thể cầm cự lâu trong đó thì tư vị tất nhiên là tuyệt không thể tả được. Loại nữ nhân này chính là trân phẩm không cần phải bàn cãi.
Chiêu Dương công chúa giờ phút này không còn nét gì đoan trang cao ngạo, thánh khiết của một công chúa nữa. Nàng liên tục rên rỉ, thật không biết nàng là đang thống khổ hay là sung sướng nữa đây?
Trong lòng Lăng Phong lúc này lại càng có một loại cảm giác thỏa mãn! "Ô……!" Từng tiếng rên rỉ tiêu hồn không ngừng theo miệng Chiêu Dương công chúa phát ra. Nàng không ngừng dâm đãng cười, ở nàng bây giờ không còn bộ dáng cao ngạo như ngày thường nữa mà chỉ dùng hết sức đem hai chân quấn chặt lấy eo của Lăng Phong. "Ô… ô…..!" Thân thể Chiêu Dương công chúa đột nhiên không ngừng run rẩy, rên rỉ không ngừng, lại có chút nghẹn ngào nức nở.
Lăng Phong càng nghe càng thỏa mãn, cái loại mỹ nữ thành thục này lúc này như viễn cổ yêu tinh, lúc thì giống bạch ngọc tiên nữ, cảm giác sung sướng làm cho long trên người Lăng Phong cũng muốn dựng cả lên….