Lăng Phong mang theo Chiêu Dương công chúa, Thước Linh cùng Giang Nhã Phượng trở lại quý phủ làm cho chúng nữ ở đó không thể không gặng hỏi điều tra một phen. Cuối cùng khi biết được thân phận thật sự của Chiêu Dương công chúa, ai nấy cũng trở nên tôn kính hơn. Dù sao các nàng ai nấy cũng đều là danh môn khuê tú, nhưng đem so với một công chúa kim chi ngọc diệp thì còn kém rất nhiều. Đến cả việc Giang Nhã Phượng gia nhập, chúng nữ cũng không có chút nghi ngờ. Nàng ta dù gì cũng là mối tình đầu của Lăng Phong, so với bất cứ ai muốn gả cho Lăng Phong đều chính đáng hơn.
Lăng Phong trước giờ đối với mọi người đều là công bằng, thấy thế tất nhiên là tinh thần sáng khoái. Hắn sau đó liền đem việc sắp xếp chỗ ở cũng như an nguy của công chúa giao hết cho Tây Môn Đình Đình các nàng, các chuyện nhỏ khác cũng không muốn quản vào. Sau đó hắn liền lập tức bế quan luyện công.
Vì sao lại là Tây Môn Đình Đình, Đường Tư Tư, Mộ Dung Thanh Thanh các nàng mà không phải là nhóm Quý Nhược Lan? Kỳ thật Lăng Phong cũng đã suy nghĩ kỹ về vấn đề này. Thứ nhất, công việc của Quý Nhược Lan các nàng chính là trọng trách bảo vệ hậu viện Nam Cung thế gia. Thứ hai, Tây Môn Đình Đình các nàng cùng Chiêu Dương công chúa tuổi xấp xỉ nhau, tự nhiên là dễ dàng thân cận.
Sự an bài này của Lăng Phong phải nói là vô cùng toàn vẹn. Chưa đầy hai ngày sau, Tây Môn Đình Đình các nàng đã cùng Chiêu Dương công chúa hòa hợp. Chiêu Dương công chúa vui vẻ phá lệ, thân thiết xưng hô tỷ muội với các nàng.
Hôm nay, Lăng Phong liền chấm dứt việc bế quan, sảng khoái vươn vai nhảy xuống hồ nước nóng tẩy rửa thân thể, có điều trên mặt hắn lại đầy vẻ ủ rũ. Bởi vì tuy nói sau ba ngày bế quan, tu vi võ công của hắn tiến bộ đáng kể, nhưng đối với thói quen mỗi đêm đều được hoan ái của hắn thì phải nói ba ngày bế quan chính là trăm điều vất vả a.
Thay một bộ y phục mới, Lăng Phong khép hờ mắt bước nhanh vào hậu viện. Nhưng quái lạ là trong hậu viện lại không có bóng dáng của một ai, việc này khiến hắn rất sửng sốt. Mọi người đi đâu hết rồi a?
Đột nhiên hắn liền cười mỉm, nghĩ thầm bây giờ đã qua thời gian dùng cơm trưa, xem ra mọi người đã đi ngủ cả rồi. Ngày thường rộn ràng yến oanh thế kia mà giờ hậu viện Nam Cung thế gia lại tràn ngập sự im lặng, ngay cả tỳ nữ, tạp dịch cũng không thấy một ai, thật sự là một kỳ quan khó gặp a.
Kỳ thật cũng khó trách, thời gian bình thường chúng nữ đều quay quanh hầu hạ hắn, bởi vậy hắn đi đến đâu cũng có vợ yêu thiếp đẹp làm bạn. Lúc hắn bế quan, chúng nữ ai nấy đều nhàn rỗi, ai cũng nghĩ Lăng Phong bình thường cũng phải năm ngày mới xuất quan, đâu thể ngờ hôm nay hắn lại xuất quan sớm hai ngày.
Chúng nữ không ai chuẩn bị thứ gì, bởi vì đâu có ai biết Lăng Phong đã xuất quan, càng không nói đến việc tổ chức nghênh đón hắn. Lăng Phong duỗi lưng một cái thật lâu, ngáp nhẹ một cái, vừa định trực tiếp trở về phòng ngủ, chân hắn còn chưa kịp bước thì đã nghe một chuỗi tiếng nước động. Nếu không phải hắn có giác quan thứ sáu linh mẫn thì cũng sẽ không nghe được âm thanh này. Thanh âm như có như không từ phòng bên trái truyền tới, chỗ ấy không phải là chỗ ở tạm của Chiêu Dương công chúa sao?
Lăng Phong trong đầu chợt hiện lên thân thể mềm mại đáng yêu của Chiêu Dương công chúa đang nằm ở trong bồn tắm, hai tay ngọc cầm khăn không ngừng lau chùi thân thể!
Chiêu Dương công chúa chính là Thiên hạ thập mỹ a, hiện tại lại đang ở lại hậu viên của hắn, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một. Khinh bạc đến công chúa là một tử tội, có điều Lăng Phong hắn lại là một kẻ không sợ chết nha.
Trong lòng hắn, lửa tình nhất thời bốc lên, sự ủ rủ ban đầu nhanh chóng bốc hơi, trường thương chợt hỏa khí xung thiên, Lăng Phong lúc này như rồng như cọp bước từng bước dài hướng về phòng giai nhân đi tới.
Trong phòng hình như không có tỳ nữ hầu hạ, xem ra công chúa đã quen với cuộc sống ở hậu viện Nam Cung thế gia rồi, hết thảy đều không có chút phòng bị nào.
Bên trong căn phòng, đúng như sắc lang Lăng Phong đoán, quả nhiên trong bồn tắm thật lớn kia có một thân thể thanh xuân mềm mại ẩn hiện trong hơi nước. Một thân ảnh như ngọc không ngừng dùng đôi bàn tay đùa nghịch những đóa hoa nổi trên mặt nước, từng hạt thủy châu theo đó mà lăn dài trên làn da trơn bóng, khóe môi hồng nhuận lầm bận tự nhủ: "Công chúa ra ngoài cũng không chịu mang ta theo, thật là chán a. Ai nấy cũng ra ngoài chơi đùa, chỉ để lại mình ta giữ nhà! Cũng may ta không phải ngu ngốc, cảm giác tắm trong bồn tắm với hoa hồng thật là thoải mái. May là công chúa đi vắng, bằng không đánh chết ta cũng không dám lớn mật như thế! Hi hi." "A?" Thì ra trong bồn tắm không phải là Chiêu Dương công chúa mà là nô tỳ Thước Linh. Hơn nữa nàng còn mười phần can đảm dám dùng trộm những cánh hoa hồng của công chúa dùng để tắm. Lăng Phong trong lòng chợt động, nếu bên trong không phải Chiêu Dương công chúa, thì lại càng không phải kiềm chế a. Nghĩ đến đây, Lăng Phong nhất thời không còn kiềm chế nổi nữa.
Bên trong phòng, Thước Linh ngây thơ hoàn toàn không biết rằng khi nàng đang tắm thì ngoài cửa phòng kia đang có một con sắc lang giương nanh múa vuốt muốn nhảy vào đem con dê trắng như nàng ăn sạch.
Lăng Phong đưa tai dán lên trên cửa, nghe kĩ từng tiếng nước động trong phòng, lòng càng nóng như lửa đốt. Hắn muốn đưa ta đẩy cửa xông vào, nhưng cánh cửa lại đóng chặt, thì ra con dê trắng kia đã khóa cửa lại rồi. Lăng Phong trong lòng dục hỏa bốc cao, muốn mở miệng gọi nhưng lại sợ Thước Linh ngại ngùng chống cự.
Đây là điều rõ như ban ngày, trước giờ việc tỳ nữ thân cận không được có tư tình nam nữ riêng đã trở thành thủ lệ. Thước Linh tất nhiên cũng sẽ không đồng ý yêu cầu hoang đường này, hơn nữa hắn cũng lo sợ tiếng động chống cự sẽ làm kinh động những người khác cho nên việc thâu hương này khó mà thật hiện nha. Nhưng dục hỏa đã lên đến đỉnh, Lăng Phong thật không muốn buông tha, cố nghĩ ra phương pháp mở cửa.
Suy nghĩ chợt lóe, Lăng Phong chợt cười gian, cuối cùng hạ quyết tâm, hắn vận công truyền nội lực vào cánh cửa để mở khóa từ bên trong. Một dòng nội lực mơ hồ từ lòng bàn tay hắn phụt ra len vào khe cửa sau đó hóa thành bàn tay vô hình, nhẹ nhàng mở khóa cửa. Sau đó Lăng Phong lặng lẽ đẩy cửa ra bước vào, theo đó cánh cửa cũng nhanh chóng khép lại không một tiếng động. Một không gian xuân xắc trong phút chốc tràn ngập khắp phòng!
Sau màn lụa, có thể nhìn thấy trong hơi nước một bồn tắm to lớn có thể chưa đến mấy người trong đó. Mà trong đó, một thân ảnh mềm mại mơ hồ lúc ẩn lúc hiện trong làn nước, nửa che nửa hở như thế này còn kích thích hơn cả việc bị lộ hết cả ra a. Lăng Phong hỏa dục xông thiên, hai tay như chớp cởi hết quần áo trên người ném ra xa. Hắn cười gian, quyết định cấp cho Thước Linh một cái kinh hỷ. Nghĩ liền làm, Lăng Phong liền không một tiếng động bước về phía bồn tắm, đem toàn bộ phong phạm của một hái hoa đạo tặc phô bày ra hết.
Sắc lang Lăng Phong thân ảnh chợt lóe liền chui vào trong màn hơi nước. Nhìn thấy con mồi gần ngay trước mắt mình, hắn liền mỉm cười, hai chân dùng sức một cái liền nhảy vào trong bồn tắm.
Phốc một tiếng, không một giọt nước nào bắn ra khỏi bồn tắm, Thước Linh thấy một bóng người bất ngờ nhảy vào bồn tắm liền kinh hãi đến cực điểm, môi nhỏ hé ra định mở miệng kêu cứu. Nhưng Lăng Phong đã sớm chuẩn bị, vừa nhảy vào đã mạnh mẽ ôm nàng kéo vào lòng, trước khi nàng kịp kêu lên dùng tay che miệng nàng lại rồi nói nhỏ: "Là ta!" Thật lâu sau, Lăng Phong mới buông lỏng Thước Linh đang không ngừng giãy dụa trong lòng ra, thì thầm bên tai nàng: "Thước Linh bảo bối, như thế nào không đợi ta cùng tới để cùng Uyên ương mộc dục?" Lăng Phong vốn nghĩ là sau khi nói rõ thân phận thì giai nhân sẽ bày tỏ tình cảm mãnh liệt cùng yêu thương nhung nhớ, không ngờ giai nhân chỉ hơi sững sờ một chút, sau đó vẫn hét lên một tiếng kêu sợ hãi.
"Á..." Lăng Phong nhất thời hoảng sợ, nhanh chóng đưa tay che cái miệng nhỏ của Thước Linh lại. Hắn âm thầm kinh ngạc, cô nàng này sao hôm nay lại khác thường như thế này? Tiểu mỹ nhân thân thể mềm mại không ngừng vặn vẹo, muốn thoát khỏi ma chưởng của Lăng Phong.
Hai người lúc này chính là ôm chặt lấy nhau, lúc đầu còn không quá để ý, bất quá một lúc sau do Thước Linh không ngừng vùng vẫy làm cho tình hình càng trở nên nghiêm trọng hơn. Khuôn mặt nàng càng lúc càng đỏ bừng, xấu hổ đến không chịu nổi, mà Lăng Phong lửa dục cũng càng lúc càng bốc cao, mãnh liệt tuôn trào không thể kiềm chế được nữa.
Một lát sau, không biết là do Thước Linh do quá ngượng ngùng nên quên mất việc phản kháng hay không mà nàng đột nhiên đứng yên bên cạnh Lăng Phong, không vùng vẫy nữa. Thân thể nàng lúc đầu còn cứng đờ, lúc này cũng đã dần dần mềm nhũn ra, không còn vặn vẽo nữa, bất quá nàng vẫn cố lùi về phía sau như muốn tránh khỏi cơ thể đang bị hỏa dục thiêu đốt đến nóng hổi của Lăng Phong.
Hai mắt Lăng Phong rốt cuộc cũng quen với không gian mờ ảo của hơi nước, buông ta đang che miệng Thước Linh ra, trêu chọc nàng: "Thước Linh a, ban đầu ở Hắc Phong trại nàng cũng đã nói, ta là ân nhân cứu mạng của nàng thì sẽ có một ngày nàng báo đáp lại ta dù ta có đưa ra yêu cầu thế nào đi nữa, miễn sao không dính tới công chúa là được mà." "Chàng……" Thước Linh nhất thời bị Lăng Phong làm cho không biết phải nói sao.
Lăng Phong liền cười hì hì nói tiếp: "Kỳ thật nàng cũng không cần sợ hãi, ta đây không phải dạng người làm mà không chịu trách nhiệm a. Kỳ thật lần đầu nhìn thấy nàng, ta đã đem lòng yêu thương rồi. Nương tử trong nhà của ta nàng cũng đều gặp qua, ta thật muốn cưới nàng về làm tiểu thiếp, không biết ta có diễm phúc đó hay không?" Mặc dù Lăng Phong như đang cho nàng một sự lựa chọn, nhưng thật ra lại là trắng trợn cưỡng ép. Trong lòng hắn không ngừng mừng thầm, sớm đã muốn nếm thử tư vị của nàng nha đầu bên cạnh Chiêu Dương công chúa này. Hôm nay xem như là trời cho hắn một cơ hội khó cầu, một công tử đa tình như hắn làm sao mà nỡ cự tuyệt lòng tốt của trời chứ?
Thước Linh nhất thời đêm thân thể nhỏ nhắn mềm mại dấu vào trong làn nước chỉ chừa ra hai con mắt ủy khuất nhìn Lăng Phong, nói: "Chàng đúng thật là sắc lang, thừa dịp công chúa đi vắng liền muốn chiếm đoạt ta." Ngượng ngùng một lát, nàng lại nói tiếp: "Bất quá từ sớm ta đã cảm thấy ánh mắt chàng không ngay thẳng rồi, hi hi….." Có thế chứ, bổn công tử cũng sớm đã thích ngươi, đây là điều dĩ nhiên phải xảy ra thôi! Trong lòng ý nghĩ vừa lóe, hắn liền tiến tới lại muốn đem nàng ôm vào trong lòng. Lăng Phong bây giờ đã như cung đang kéo căng không thể không bắn. "Chàng muốn làm gì?" Thước Linh đầu óc nhanh nhảu, mới nhìn đã đoán được ý đồ bất chính của Lăng Phong. Nàng thấy hắn không còn kiềm chế sắc tâm được nữa, trong lòng không khỏi hoảng loạn kêu lên: "Coi như ta đáp ứng chàng làm tiểu thiếp có được không? Nhưng còn phải được công chúa đồng ý nữa! Hơn nữa ta vẫn còn chưa có đường đường chính chính muốn gả cho chàng." Nàng nói thế vẫn không thể ngăn cản Lăng Phong tiến tới, ngược lại lời nói càng làm cho con lợn lòng trong Lăng Phong náo động hơn nữa. Trong lòng hắn lúc này tràn ngập vui sướng, xem ra Thước Linh đối với hắn cũng không phải không có tình ý nha! "A" Thước Linh muốn kêu lên một tiếng, nhưng Lăng Phong đã nhanh chóng tiến tới dùng miệng mình phong trụ cái miệng nhỏ của nàng lại, làm cho lời nàng còn chưa nói ra hóa thành một tiếng rên nhẹ. Lăng Phong không ngừng dùng lưỡi dò thám từng ngóc ngách trong miệng nàng, cuối cùng mạnh mẽ hôn nàng một cái.
Khoảnh khắc bất ngờ này làm cho Thước Linh cảm thấy đầu óc chợt như nổ oanh một tiếng, giống như bị búa tạ nện thẳng vào trái tim non nớt, làm cho nàng quên đi cả sự phản kháng. Mọi thứ xung quanh nàng như biến mất hẳn đi, chỉ còn lại cảm giác làm say đắm lòng người đang không ngừng truyền tới, cảm giác tê dại biến thành một dòng nhiệt lưu chạy khắp cơ thể, khiến làn da trơn bóng của nàng nhất thời đỏ ửng.
Bị dòng nhiệt lưu này kích thích, hai hạt anh đào hồng hồng nhỏ xíu của nàng chợt cương cứng ra. Theo từng nhịp thở dồn dập, hai quả đào tiên chín mọng của nàng cũng không ngừng phập phồng lên xuống.
Hỏa dục khiến cho Thước Linh không còn là chính mình nữa, lý trí dần dần bị ngọn lửa này ăn mòn từng phần một. Dục vọng đã ẩn sâu trong cơ thể nàng mười mấy năm lúc này như nước lũ dâng trào, mạnh mẽ cuốn sạch mọi rào cản lý trí, không ngừng trùng kích vào từng ngóc ngách cơ thể.
Thước Linh trong lòng lúc này cực kỳ mâu thuẫn nhưng lại càng làm cho sắc tâm của Lăng Phong lớn lên. Nàng kỳ thật không biết, nàng càng cố lùi lại dùng tay chống cự lại càng làm cho người khác muốn chiếm đoạt, càng làm cho nam nhân phát điên! "A…." Thước Linh chợt rên lên một tiếng, thân thể mềm mại chủ động dán lên thân thể cường tráng của Lăng Phong, thân thể không ngừng vặn vẹo. Nàng không hiểu sao mình càng kiềm chế thì cơ thể lại càng cảm thấy ngứa ngáy, khó chịu.
Lăng Phong nhìn thấy Thước Linh đã bắt đầu bị hỏa dục kích thích, thần thái cực kỳ quyến rũ thì hắn cũng không còn kiềm chế được nữa. Một tiếng hổ gầm vang lên, hắn như mãnh thú động dục mạnh mẽ đem hai chân của Thước Linh tách ra, trường thương thẳng tắp đưa lên, bước về trước một bước, đặt nàng ngồi lên trên thành bồn làm điểm tựa. (p/s: phéc thằng tác giả, đang khúc hay :kao