Đêm nay, hai người không hẹn mà tìm đến nhau, cả hai xuân tâm đều động. Lăng Phong nhìn Giang Nhã Phượng phong tình vạn chủng, thật muốn lập tức nhào lên đè nàng xuống mà hoan lạc, nhưng là hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Dù sao bên trong phòng vẫn còn có Chiêu Dương công chúa, nếu để cho nàng phát hiện, vậy thật là không có ý tứ a.
Cả hai đều tự động trở lại phòng của mình, nhưng trong lòng đều mong chờ cái thời khắc tuyệt vời kia. Cái cảm giác yêu ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên sau đó lâu ngày mới gặp lại thật là khó nói nên lời. Cái loại tình cảm mãnh liệt không ngừng thiêu đốt nội tâm này so với khoảnh khắc đêm động phòng tân hôn cũng không kém nhau là mấy. Đây cũng chính là nguyên nhân mà người ta thường nói :"Tiểu biệt thắng tân hôn." Giang Nhã Phượng thì mong được Lăng Phong "thương yêu", muốn cảm nhận hùng phong của nam tử hán. Lăng Phong cũng muốn đem Giang Nhã Phượng áp dưới thân mà điên cuồng khinh bạc. Lăng Phong thật vất vả mới đợi được ánh đèn của phòng Chiêu Dương công chúa tắt đi, hắn liền rón rén đi đến trước cửa phòng Giang Nhã Phượng, cử động thật nhẹ nhàng như sợ làm Chiêu Dương công chúa phát hiện.
Đèn bên trong phòng Giang Nhã Phượng vẫn sáng, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa, quả nhiên cửa không đóng. Trong phòng, ánh nến mờ ảo, Giang Nhã Phượng lúc này đang ngồi trên giường đợi Lăng Phong đến. Lăng Phong bước vào phòng đồng thời tiện tay đóng chặt cửa lại, sau đó từng bước đi về phía giường.
Giang Nhã Phượng nhẹ giọng hỏi :" Công chúa đã ngủ chưa?" Lăng Phong nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng hắn lúc này, cảm giác vui mừng cùng ngọt ngào đan xen lẫn nhau. Việc cùng với Giang Nhã Phượng gặp lại, nối lại mối tình duyên trước đây luôn là nguyện vọng lớn sâu trong lòng hắn.
Hắn nhớ rõ lần đầu tiên hắn hiểu chuyện nam nữ, cũng chính là xảy ra trên người Giang Nhã Phượng. Hắn vĩnh viễn đều nhớ rõ khoảnh khắc lúc đó. Trong hắn, từng bộ phận cơ thể của Giang Nhã Phượng, khuôn mặt, âm động, kiều đồn….. đều để lại một ấn tượng không bao giờ phai nhạt. Lần đầu tiên của hắn cũng là việc mà hắn khắc sâu vào trong đầu nhất, cả đời này có lẽ sẽ mãi mãi không quên được đoạn ký ức đó.
Lăng Phong thoáng lâm vào trầm tư mà quên đi mục đích ban đầu đến chỗ này. Nhưng điều này lại làm cho Giang Nhã Phượng hiểu lầm, giọng có chút trách cứ, nói :" Ngươi còn ở đó mà giả bộ đứng đắn, chẳng lẽ còn muốn ta chủ động sao?" Vừa nói nàng vừa đem Lăng Phong kéo đến bên giường, ân cần giúp hắn cởi quần áo. Lăng Phong nương theo ánh nến mờ ảo nhìn sang Giang Nhã Phượng, thấy vẻ thâm tình trong mắt nàng, ánh mắt liền động, mỉm cười nói :" Nhã Phượng nha, đêm nay nàng thật sự là mê người, làm cho ta muốn lập tức đem nàng ra ăn thịt a!" Giang Nhã Phượng chợt cười, làn môi rung nhẹ như sóng, nhu tình nói :"Ta sẽ chờ chàng đến ăn, chỉ sợ bản lĩnh chàng không nuốt nổi thôi." Nói tới đây, quần áo trên người Lăng Phong đã bị Giang Nhã Phượng nhanh tay cởi sạch. "Nói như vậy, đêm nay ta không cho nàng nếm thử sự lợi lại thì không được rồi!" Lăng Phong không khỏi có chút đắc ý nói. Giang Nhã Phượng nhìn trường thương của Lăng Phong chỉ hơn nửa thước một chút, nhưng có điều đó là kích thước khi hắn còn chưa có cương cứng, đến khi vác thương ra trận thì thật sự không biết còn dọa người đến mức nào a. Vừa nghĩ đến đây, Giang Nhã Phượng liền cảm thấy hạ thân có chút nóng lên, ngoài ra còn có chút run rẩy.
Lăng Phong cười đắc ý :"Thế nào, có phải tiến bộ hơn năm đó không ít không?" Giang Nhã Phượng kinh hô :"Á, á, thật là ghê gớm quá nha, quả thực là dài ra quá chừng nha. Thật là giống như cái của con lừa, ta sợ cắm vào sẽ đụng tới cả hoa tâm sâu bên trong a." Lăng Phong phi thường kiêu ngạo, nói :" Nhã Phượng, nàng có thích nó không? Nếu thích thì nên yêu thương nó nhiều hơn, ta nghĩ sẽ khiến nó thoải mái lắm đó." Giang Nhã Phượng bật cười khanh khách, để Lăng Phong ngồi lên giường, còn mình thì quỳ xuống, cẩn thận dùng hai tay vuốt ve, thủ pháp điêu luyện khiến Lăng Phong khoái hoạt vô cùng.
Trong lúc Giang Nhã Phượng chăm sóc tiểu đệ của mình, Lăng Phong hắn cũng không có nhàn rỗi, hai tay không ngừng sờ loạn trên người Giang Nhã Phượng. Giang Nhã Phượng làm sao chịu nổi kích thích như vậy, nàng liền chủ động đứng lên đem y phục trên người cởi hết xuống, nhất thời cơ thể phì nộn lộ ra trước mặt Lăng Phong.
Lăng Phong hai mắt liền mở to, miệng liên tục khen :"Nàng thật là mê người nha, nam nhân chúng ta mà nhìn thấy, không muốn thành lang thú cũng không được." Hơi thở của Giang Nhã Phượng lúc này đã gấp gáp hơn, nàng nói :"Lăng Phong, chàng mau thành thật nói cho ta biết, những năm nay trong lòng chàng rốt cuộc có nghĩ đến ta không?" Lăng Phong ngây dại cười :"Sao lại không chứ, nàng là nữ nhân đầu tiên của ta, ta dù nằm mộng cũng nhớ đến nàng a!" Giang Nhã Phượng giãy dụa eo nhỏ, dẩu môi lên nói :"Chàng đừng có mà lừa gạt ta, xem bộ dáng của chàng kìa. Chàng tưởng ta không biết trong nhà chàng có mấy chục hảo lão bà sao? Tưởng ta là ngốc tử hả?" Lăng Phong cười hắc hắc, nói :"Cho dù ta có cưới nhiều lão bà hơn nữa thì cũng không thể thay đổi được một sự thật, đó chính là nàng là người phụ nữ đầu tiên của ta. Điều này ta mãi mãi nhớ rõ!" Giang Nhã Phượng trong lòng phơi phới, nói :" Nói cho cùng thì với ta cũng vậy, chàng đừng quên chàng cũng là người đàn ông đầu tiên của người ta nha!" Lăng Phong cười nói :"Cho nên ta yêu nàng, nàng cũng yêu ta, chúng là chính là trời sinh một cặp a. Bằng không như thế nào lại trùng hợp như vậy, lại để ta và nàng gặp lại nhau!" Giang Nhã Phương nghĩ ngợi một chút, liền nói :"Ta cũng nghĩ có lẽ đây là duyên phận, chúng ta phải trải qua nhiều chuyện mới có thể đến bên người mình yêu." Giang Nhã Phượng là một nữ nhân thành thục, tất nhiên kỹ xảo phi thường tốt, nàng không ngừng làm cho cả người Lăng Phong sảng khoái không nói nên lời. Tuy nói tư vị này lúc trẻ đã nếm qua, nhưng cảm giác kích thích vẫn mãnh liệt như ngày đầu.
Lăng Phong có chút nhịn không được, vừa thở dốc vừa nói thầm vào tai Giang Nhã Phượng :"Hảo Nhã Phượng, nàng thật sự là một cô gái tốt, nàng làm cho ta như muốn phi thăng thành tiên a. Đúng rồi, cứ làm như vậy. Ta càng ngày càng yêu nàng rồi!"
Được Lăng Phong khích lệ cổ vũ, động tác Giang Nhã Phượng càng nhanh, càng mạnh hơn. Nàng đem tình yêu mãnh liệt đối với nam nhân này truyền vào từng động tác, sảng khoái đến độ làm cho Lăng Phong muốn xuất ra. Nhưng hắn biết không thể để như vậy được, hắn phải nhịn.
Trong lúc chiến đấu này, hắn phải tự kiềm chế để không giơ cờ đầu hàng trước. Vì tôn nghiêm của một nam tử hán, hắn phải chiến đấu đến cùng. Lăng Phong nhất thời kích động đứng lên, hai tay ôm lấy đầu của Giang Nhã Phượng, dùng sức ấn mạnh vào.
Lăng Phong cảm thấy vô cùng kích thích, trong lòng đã tràn ngập sự kiêu ngạo của nam nhân. Giang Nhã Phượng lúc này cũng tràn ngập khoái cảm, nhất thời không nói nên lời. Cuối cùng nàng cũng không nhịn được nữa, dừng động tác lại, đôi mắt đẹp ngân ngấn nước nhìn Lăng Phong, nói: "Lăng Phong, chúng ta bắt đầu đi, ta muốn chàng lắm rồi, đừng tra tấn ta nữa mà!" Nói xong, Giang Nhã Phượng liền treo lên giường nằm xuống, âm động mở ra đưa về phía Lăng Phong. Lăng Phong di chuyển về phía nàng, nhìn thân thể trắng như tuyết của nàng, ánh mắt không ngừng tập trung lên song phong ngạo nhân áng ngữ trên ấy.
Hơi thở của Giang Nhã Phượng không ngừng trở nên gấp gáp, hai má cũng trở nên ửng đỏ. Không gian lúc này làm cho Lăng Phong không thể kiềm chế được nữa, hắn nhẹ nhàng cúi người đè lên Giang Nhã Phượng.
Đầu tiền hắn hôn nhẹ lên mặt nàng, sau đó mạnh mẽ tiến đến đôi môi anh đào của nàng, cùng nàng dùng lưỡi quấn quýt lấy nhau. Giang Nhã Phượng cũng rất hiểu chuyện, miệng nhỏ khẽ mở ra mặc cho hắn đùa bỡn. Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau một chỗ, hôn đến thôn thiên ám địa.
Lăng Phong vì để cho công bằng, sau khi cùng nàng hôn hít lại chơi đùa cùng cái miệng phía dưới. Hắn lúc này cảm thấy, chuyện tốt nhất nhân gian chính là đây a. Giang Nhã Phượng lúc này cười mắng :"Chàng thật ghê a, không sợ dơ chết chàng sao?" Lăng Phong cười hì hì, nói :"Hương vị thật ngon nha. Nếu không tin, nàng tự mình nếm thử đi." Giang Nhã Phượng hừ nói :"Ta mới là không cần, chàng nếu nói nữa, ta sẽ không cho chàng đi vào đâu!" Nói xong, Giang Nhã Phượng liền dùng hai chân ngọc kẹp chặt eo của Lăng Phong, không ngừng dùng hạ thân cạ cạ trường thương, đồng thời một đôi mắt tuyệt đẹp mang theo vẻ chờ đợi nhìn hắn. Lăng Phong biết thời khắc đã đến, liền nhấc thương công thành. Kích đầu tiên đã đánh sâu vào thành lũy của Giang Nhã Phượng làm cho nàng không chịu nổi phải kêu lên một tiếng, trong lòng vui mừng hoan hô.
Lăng Phong lúc này cười gian nói :"Nàng nếu đã nói vậy ta liền không khách khí. Chính là nàng đừng có mà kêu to quá nha, gần đây còn có công chúa các nàng đó." Không lâu sau, trong phòng liên tục vang lên nhiều tiếng động khác nhau hợp lại một chỗ, xuân sắc tràn ngập không gian trong này.
Hai người lúc này lại thay đổi sang một tư thế khác, đây chính là Bỉ Dực Song Phi! Lăng Phong cười cười nói :"Nhã Phượng, ta sẽ dạy nàng thật nhiều nha." Giang Nhã Phượng kiều mỵ cười, nói :"Ta biết nhiều thứ chàng còn chưa gặp qua đâu." Nói xong, Giang Nhã Phượng đẩy Lăng Phong nằm xuống còn nàng ngồi dậy giành thế chủ động – Nữ Kỵ Sĩ….
Thật lâu sau, hai người nằm bất động cùng một chỗ, trong lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn. Giang Nhã Phượng vừa thở gấp vừa nói :"Lăng Phong, ta rốt cuộc cũng có thể làm nữ nhân của chàng rồi, ta lúc này rất cao hứng a. Khi trở lại Hàng Châu, ta muốn gả cho chàng, ta mặc kệ người Đường gia sẽ nói gì." Lăng Phong vuốt ve thân thể trơn láng của nàng, đoạn nói :"Điều đó tất nhiên có thể, chẳng qua ta sẽ dựng chuyện nàng đã chết ở Hắc Phong trại, như vậy nàng liền không còn nửa điểm quan hệ với Đường gia, trực tiếp ở lại Nam Cung thế gia với ta. Để dễ dàng thì nên dịch dung cho nàng một chút, sau đó đổi tên lại." Giang Nhã Phượng tỏ vẻ kiên quyết nói :"Khó khăn lắm ta với chàng mới gặp lại, vì sao phải dịch dung và đổi tên khác? Đường gia thì tính là cái gì? Ta đã hạ quyết tâm theo chàng, ta cái gì cũng không sợ. Nói cho cùng việc của công chúa không phải lỗi của chúng ta, ta Giang Nhã Phượng phải đường đường chính chính làm tiểu lão bà của chàng. Chàng phải đền tội với ta a!" Giang Nhã Phượng tỏ vẻ kiên quyết nói :"Khó khăn lắm ta với chàng mới gặp lại, vì sao phải dịch dung và đổi tên khác? Đường gia thì tính là cái gì? Ta đã hạ quyết tâm theo chàng, ta cái gì cũng không sợ. Nói cho cùng việc của công chúa không phải lỗi của chúng ta, ta Giang Nhã Phượng phải đường đường chính chính làm tiểu lão bà của chàng. Chàng phải đền tội với ta a!" Lăng Phong thấy Giang Nhã Phượng kiên định như thế, nhất thời trong lòng thống khoái, nói :"Hảo, ta đây Nam Cung Vũ liền đường đường chính chính cưới nàng, Đường gia nếu dám đến mang nàng trở về, ta liền đánh bọn hắn răng rơi đầy đất." Giang Nhã Phượng lúc này mới ôm chặt Lăng Phong, vui vẻ nói :"Đây mới là hảo tướng công của ta a! Hảo Lăng lang!" "Thế còn chờ gì nữa, hảo nương tử, tiếp tục hầu hạ tướng công của nàng đi a!" Lăng Phong nói xong liền xoay người chuẩn bị lâm trận. "A! Chàng như thế nào còn muốn! Ta không được nữa đâu a!" Giang Nhã Phượng lúc này đã không còn sức lực để phản kháng, Lăng Phong liền cứng rắn xâm nhập. Ngay sau đó, trong phòng lại vang lên tiếng Giang Nhã Phượng hô thiên gọi địa, không ngừng khoái hoạt rên rỉ. Khoái hoạt cùng thống khổ chính là cùng một dạng a!