Xuất hiện bạn bè từ phương xa tới , đáng sợ, chúng nữ niềm nở trước nay chưa từng có đối với Trầm Ngọc Quân các nàng,. Mộ Dung Thanh Thanh các nàng được chơi đùa cũng rất vui vẻ, vì vậy đáp ứng lưu lại qua đêm.
Ăn xong bửa cơm, lúc thắp đèn, Tây Môn Đình Đình tán gẫu kỷ niệm xưa với Liễu Thi Vân. Mộ Dung Thanh Thanh cùng Công Tôn Ngọc Chân thì bị Nam Cung Vân cùng Nam Cung Tình kéo đi.
Chuyên còn lại thì rất rõ ràng rồi, tại chổ ở Từ Diễm Quân, Tần Thục Phân các nàng bày mưu lập kế, Lăng Phong yên lặng đi tới Đạo Hương Cư nơi Trầm Nghi Quân trú ngụ, nơi này là sương phòng chuyên môn dùng chiêu đãi khách quý, tương đối u tĩnh, không bị ngoại nhân quấy rầy.
Lăng Phong đi tới trước cửa Đạo Hương Cư, nhẹ gõ một chút cánh cửa, bên trong truyền đến thanh âm Trầm Ngọc Quân nói: "Người nào a, cánh cửa không có đóng, vào đi." Lăng Phong đẩy cửa, bước vào trong phòng, cài then cửa, quay đầu lại, nhưng lại giật mình phát hiện Trầm Ngọc Quân chính đang cố gắng lau đi nước mắt trên mặt: "Ngọc Quân, nàng, nàng làm sao vậy?" Trầm Ngọc Quân tựa hồ biết Lăng Phong sẽ sớm đến, nói: "Ta, ta thích ngươi. . . Ta yêu ngươi. . . Ta biết điều này không nên, nhưng là ngươi, ngươi từ Tô Châu quay về Hàng Châu lâu như vậy, ngươi chừng nào thì nhớ tới ta, nghĩ tới ta? Ngươi bây giờ có kiều thê mỹ thiếp thành đàn, liền quên ta người cũ này. Ta biết chính mình tàn hoa bại liễu không xứng với ngươi, nhưng là ta cũng không cầu ngươi lấy ta, ta chỉ vốn là hy vọng ngươi có thể thường thường đến xem ta, an ủi ta một chút. Nhưng là ngươi đây? Nếu như lần này ta không phải mặt dày đi theo Thanh Thanh đến, chỉ sợ không có cơ hội nhìn thấy ngươi. . ." Vừa nói, khóe mắt lại một lần nữa nhỏ xuống nước mắt trong suốt, nàng lấy tay nhanh lau đi lệ ngấn, Trầm Ngọc Quân lộ ra tươi cười cay đắng: "Như vậy ta. . . Ngươi nhất định rất chán ghét đi. . . Có lẽ ngươi căn bản cho tới bây giờ sẽ không có một chút thích ta. . ." "Ba. . ." một tiếng rõ ràng vang, Lăng Phong hung hăng tự đánh chính mình một cái tát, trên gương mặt hiện ra rõ ràng dấu năm ngón tay: "Ngọc Quân, không phải như vậy." Vừa nói tiến lên nhẹ vỗ về khuôn mặt tràn ngập kinh ngạc của Trầm Ngọc Quân: "Nàng biết không phải là như vậy. . . Ta sớm biết rằng tâm ý của nàng đối với ta. . . Chỉ là. . . Gần đây chuyện đã xảy ra thật sự nhiều lắm, ta căn bản không ly khai Nam Cung thế gia, hơn nữa nhất cử nhất động đều có người giám thị. Ta lo rằng chính mình đi tìm nàng, ngược lại sẽ bị người phát hiện, làm liên luỵ nàng! Kỳ thật lòng ta trong không lúc nào là không nghĩ về nàng, nếu như lần này nàng nguyện ý, hãy ở lại đây đừng đi, về phần Mộ Dung thế gia bên kia, ta sẽ nghĩ biện pháp tiếp đãi." "Thật không!" Trầm Ngọc Quân tâm lý vô cùng mừng rỡ hỏi, đồng thời nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lăng Phong.
Lăng Phong gật đầu, nói: "Nay không giống với ngày xưa, bây giờ Nam Cung thế gia đã hoàn toàn là do ta làm chủ, chỉ cần có một lý do nói cho Mộ Dung thế gia, nàng có thể cả đời ở lại bên ta." "Thật tốt quá!" Trầm Ngọc Quân buồn vui trong lúc đó chuyển biến một trăm tám mươi độ, che dấu không được kích động trong lòng nói: "Kỳ thật sau khi Mộ Dung Tuấn chết, Mộ Dung Kiệt sớm không cho phép ta lưu lại. Chỉ cần có lý do tốt, hắn nhất định sẽ không lưu ta tại Mộ Dung thế gia. Hơn nữa càng bởi vì. . ." "Càng bởi vì sao?" Lăng Phong tò mò hỏi.
Trầm Ngọc Quân ngượng ngùng cúi đầu, nói: "Ta. . . Ta đã có hài tử của chàng, cho nên ta không thể ở lại Mộ Dung thế gia." Lăng Phong mừng như điên, ôm Trầm Ngọc Quân nói: "Thật không? Thật tốt quá!" Trầm Ngọc Quân gật đầu, nói: "Đúng là bởi vì điều này, ta mới không thể chờ đợi được tới tìm chàng! Một khi bị Mộ Dung Kiệt biết ta có thai, vô luận như thế nào hắn đều sẽ dồn ta vào chỗ chết! Hài tử nếu như bị bọn họ biết không phải là của Mộ Dung Tuấn, ta đây sẽ bị gán tội danh gian phu dâm phụ xử tử; cho dù ta kiên trì nói đây là hài tử của Mộ Dung Tuấn, Mộ Dung Kiệt vì phòng ngừa ngày sau có người theo hắn tranh đoạt địa vị gia chủ Mộ Dung thế gia, cũng sẽ tìm mọi cách hãm hại ta cùng hài tử trong bụng. Cho nên ta không có có dũng khí nói cho bọn họ ta có thai rồi, liền tới tìm chàng! Lang quân, vô luận như thế nào, ta cũng không thể quay về Mộ Dung thế gia rồi, chàng hiểu chưa?" "Ngọc Quân, ta rõ ràng rồi. Nàng đã có hài tử của ta, ta càng không thể cho nàng rời ta đi! Yên tâm đi, sau này nàng cứ an tâm ở lại, làm nương tử của ta! Ai cũng đừng mơ tưởng khi dễ ngươi!" Lăng Phong kiên định trấn an. "Uh." Trầm Ngọc Quân không giữ được nước mắt xúc động, thảng thốt mà kêu lên.
Lúc này, hai tay Lăng Phong từ sau lưng ôm eo nhỏ nhắn của nàng, kề bên tai nàng nói nhỏ: "Hài tử bao nhiêu tháng rồi?"
Hơi thở của Lăng Phong thổi ở bên tai, Trầm Ngọc Quân không kìm lòng nổi rụt cổ lại: "Vài ngày trước mới biết được, hẳn là hai ba tháng. . . Nếu như căn cứ thời gian chúng ta yêu nhau mà tính toán, đúng là hai tháng tám ngày." "Uh, nguyên lai mỗi một ngày nàng cũng nhớ kỹ, Ngọc Quân, ta yêu nàng quá rồi. . ." Lăng Phong xiết chặt tay nàng.
Xoay người lại, Trầm Ngọc Quân ngượng ngùng ngẩng đầu đối mặt Lăng Phong, trong mắt tràn đầy xấu hổ * đưa ra ánh mắt đợi chờ: "Tướng công, kỳ thật tiện thiếp không có lúc nào là không nhớ tới chàng, chờ chàng. . ." Nhìn gò má tuyết trắng nàng ửng hồng, thẹn thùng nhưng lại thật là làm người khó có thể tự chế, Lăng Phong không nhịn được cúi đầu, tại trên trán nàng nhẹ nhàng hôn: "Xin lỗi, vốn là vi phu khiến cho nàng chịu ủy khuất rồi. . ." Vừa nói, vừa là một trận khẽ vuốt, hắn cảm giác trong thân thể mình nóng bỏng nhiệt huyết. "A, tướng công. . . Chàng muốn ta sao?" Sau khi nói ra những lời này, Trầm Ngọc Quân ngượng ngùng mà cúi đầu, cảm giác trống ngực mình chưa từng đập nhanh như vậy.
Lăng Phong tất nhiên là cả kinh ngây người, Trầm Ngọc Quân cũng vì chính mình lớn mật mà mặt đỏ trống ngực, trong lúc nhất thời, căn nhà nhỏ một mảnh yên lặng, càng thêm mấy phần mập mờ."Ngọc Quân, bây giờ nàng có mang hài tử rồi, có thuận tiện không?" "Ta nghĩ có thể. . ." Trầm Ngọc Quân cúi đầu không nói, chẳng dám nhìn mắt Lăng Phong. "Nàng xác định. . ." Lăng Phong dè dặt tra hỏi, sợ không cẩn thận đả thương tới hài nhi trong bụng nàng. Cắn răng một cái, Trầm Ngọc Quân chủ động áp sát môi thơm, nhẹ nhàng hôn ở trên môi Lăng Phong một cái, điều này là nàng có khả năng đã làm đến cực hạn rồi.
Lăng Phong buông tay nàng ra: "Như vậy vi phu sẽ hảo hảo bồi thường phải nên yêu nàng mấy ngày này. . ." "Uh. . ." Thanh âm Trầm Ngọc Quân đột nhiên trở nên mềm yếu, Lăng Phong tại cổ nàng và phụ cận vành tai liếm hôn, hai tháng không có tương thân, thoáng cái nhiệt tình nung đốt làm cho nàng đúng là có điểm không chống đỡ được, trắng như tuyết theo lời lẽ Lăng Phong hiện lên e lệ non hồng. "Nương tử, nàng thật là đẹp." Lăng Phong tại bên tai nàng nhẹ giọng thổi hơi nói. Lăng Phong hôn như là mang theo ngọn lửa, nóng rực mà lưu lại vết tích tại cổ của nàng, Trầm Ngọc Quân không tự chủ được mà ngừng thở, rất sợ chính mình sẽ ở trong cảm giác mê người này hôn mê.
Trầm Ngọc Quân mắc cỡ đỏ mặt nói: "Tướng công, đêm nay nên làm cho Ngọc Quân như một thê tử chính thức, hầu hạ chàng đến kiệt lực đi." Nói mới vừa hết, Trầm Nghi Quân nhẹ nhàng đẩy ra Lăng Phong, giống như một người vợ khéo léo, bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng của Lăng Phong, áp sát hắn.
Lăng Phong một điểm cũng không để cho nàng chờ, hai tay nâng lên gương mặt của nàng, hai mắt thâm tình nhìn thẳng nàng nói: "Ngọc Quân, ta yêu nàng, ta muốn vĩnh viễn cùng nàng ở cùng một chỗ, hảo hảo bảo vệ nàng, yêu nàng, thân thương nàng." "Tướng công, ta cũng yêu chàng" Nói xong, đem môi dán trên miệng Lăng Phong, hai người vươn đầu lưỡi đến trong miệng đối phương, cùng trao nhau qua nụ hôn tình cảm mãnh liệt. Tay của hai người cũng không nhàn rỗi. . .