Một lúc sau, mưa gió đã qua, đây là lần đầu tiên trong đời Từ Diễm Quân được một nam nhân ôn nhu như thế an ủi, không khỏi cảm thấy một trận sảng khoái. Nhưng nàng lập tức ý thức được người này chính là Lăng Phong, lập tức kêu lên: "Súc sinh, còn không mau thả ta ra" Lăng Phong biết rõ thành bại chính là lúc này, ngưng bờ môi đang liếm láp thân thể nàng, ánh mắt ngẩng lên lộ ra tia thâm tình nhìn thẳng đại nương Từ Diễm Quân thương tâm nói: "Đại nương, là ta sai lầm rồi…nhưng ta quyết không hối hận! Ta làm như thế vì yêu nàng thật lòng! Có thể cùng nàng trải qua một đêm, ta sinh ra thực sự không còn gì nuối tiếc… đại nương, vô luận người xử trí hài nhi ra sao, hài nhi đều không một câu oán thán! Chỉ cần đại nương biết rằng, trên đời này có một người yêu người, không phải phụ thân, mà đó chính là ta a!" Từ Diễm Quân càng thêm tức giận, lớn tiếng quát: "Nghiệt súc! Ngươi còn dám nhắc đến phụ thân ngươi sao! Ta muốn đem toàn bộ hành vi thú tính của ngươi nói ra, để hắn diệt trừ tên trộm như ngươi" "Nếu người thực sự muốn giết ta, làm gì cần phụ thân phải động thủ, người hiện tại có thể giết ta!" Lăng Phong nhắm mắt lại, làm bộ như cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Lăng Phong nghĩ Từ Diễm Quân sẽ hạ thủ ngay lúc này, nhưng nàng đột nhiên khóc lên thút thít! Lăng Phong trong lòng vui vẻ, hành động tiếp theo của đại nương Từ Diễm Quân làm hắn mừng rỡ vô cùng, đầu nàng tựa vào ngực hắn thất thanh mà nức nở!
Lăng Phong vội vàng bên tai của đại nương Từ Diễm Quân mà nói lời ngon tiếng ngọt, "Đại nương…không! Diễm Quân… ta lần này đối với nàng như vậy, tuy rằng đáng tội chết vạn lần, nhưng cũng bởi vì ta quá yêu nàng a! Diễm Quân, nàng trong lòng ta đúng là nữ thần mà ta vĩnh viễn yêu thương nhất…" "Ngươi bảo ta sau này như thế nào mà gặp người khác!..Như thế nào đối mặt với phụ thân ngươi…" Từ Diễm Quân khóc không thành tiếng, hình dạng thương tâm không thôi Lăng Phong trong lòng đại hỉ: "Diễm Quân, vạn lần cũng là ta sai, phụ thân bên kia ta sẽ một mình gánh trách nhiệm" "Ngươi như thế nào gánh vác? Phụ thân ngươi sẽ nhất định một kiếm giết ngưoi! Cũng không biết tha cho ta không nữa!" Từ Diễm Quân rưng rưng nói: "Ngươi phạm sai lầm lớn rồi, ngươi biết không? Ngươi không nên cứu ta, ta chết đi thì tốt hơn!" "không, nàng không được chết" Lăng Phong ôm Từ Diễm Quân, nói: "nếu như thế này, ta tình nguyện để nàng giết ta! Trả lại trong sạch cho nàng!" Lúc này đại nương Từ Diễm Quân khóc lớn hơn và càng thê lương bi ai nói: "vì cái gì? Đây là vì cái gì?..." Lúc này Lăng Phong biết chính là cơ hội: "Diễm Quân, chuyện tối qua chỉ cần nàng không nói ra, không ai biết đâu…biết rằng ta yêu nàng…hơn nữa ở hậu hoa viên toàn bộ là nương tử của ta, chúng ta rất an toàn!" "Cái gì!" Từ Diễm Quân kinh hãi nói: "Chẳng lẽ lời đồn đại về chuyện của ngươi là thật, ngươi…ngươi thật sự cùng Vân nhi nàng…" "Không chỉ Vân nhi, còn Thục Phân, Bích Tú, Tử San, Ngọc Chi các nàng! Tất cả các nàng trong Hậu viên này, trừ nàng ở ngoài tới, thì đều là nương tử của ta" Lăng Phong nói. "Ngươi…ngươi như thế nào lại làm ra chuyện như vậy! Thục Phân không phải mẫu thân ngươi sao?" Từ Diễm Quân thực sự không thể chấp nhận chuyện như vậy, nàng cảm thấy cả người như suy sụp "Không, Tần Thục Phân không phải mẫu thân ta, mà là nương tử ta. Bởi vì ta không phải Nam Cung Vũ Lăng Phong nói cứng như sắt. "Ngươi nói cái gì?" Từ Diễm Quân càng thêm kinh hãi "Nam cung Vũ thật đã thực sự bỏ mình tại sườn núi, ta là Nam Cung Vũ giả do Tần Thục Phân đem về." Lăng Phong nói "Vậy…ngươi rốt cục là ai?" Từ Diễm Quân hỏi. "Hoa Sơn Lăng Phong!" "A!" Lăng Phong nói: "ta không phải cố ý giấu giếm, lại càng không nghĩ muốn biến thành cái gì mà Nam Cung Vũ, ta cũng không có chí tại Nam Cung thế gia. Hết thảy là ông trời đã an bài. Lúc trước ta bị đánh rơi ở núi Hoa Sơn, vốn nghĩ đã chết, không nghĩ lại được người cứu, lại gặp gỡ Tần Thục Phân, sau đó nàng mang ta tới Nam Cung thế gia. Trí nhớ hồi trước toàn bộ bị mất, sau đó lại được Hoa Đà trị liệu mới khôi phục. Ta thật sự không nghĩ sự tình như vậy. Mặc kệ thế nào, Diễm Quân, từ khi ta tiến vào Nam Cung thế gia từ ngày đầu tiên ta thấy nàng, ta thật sự đã yêu nàng, còn có Thục Phân, Bích Tú, Vân Nhi các nàng. Thời điểm hôm nay, cũng là bất đắc dĩ. Nếu nàng giết ta, ta cũng không oán hận!" Từ Diễm Quân nghe Lăng Phong nói, một lời cũng không đáp trả Lăng Phong vừa thấy có hi vọng, liền đem môi hôn thật sâu trên mặt nàng nói: "Diễm Quân tỷ tỷ, ta vĩnh viễn yêu nàng…" Trong lòng Diễm Quân như có giao long giao chiến, trượng phu là người chính phái, đối với nàng rất mực tôn trọng, nhưng cũng bởi vậy mà cuộc sống vợ chồng trong phòng the cũng không được thỏa mãn. Từ Diễm Quân mặc dù không phải dâm phụ, nhưng tính cách cũng phóng đãng, nhiều khi nhớ tới chuyện này, cũng tiếc nuối không thôi. Hôm nay cảm giác sướng khoái ấy lại tiến tới, vốn là trúng xuân dược sắp chết, Lăng Phong đột nhiên xâm nhập để giải cứu nàng, làm cho nàng cảm giác tiêu hồn chưa từng có: "Nói những lời này ra, chẳng những Lăng Phong tính mạng khó giữ được, danh tiết của mình chắc chắn sẽ bị hủy toàn bộ, hơn nữa Nam Cung Hiên cũng chưa chắc tha cho mình. Quên đi, dù sao cứ cho một lần phát sinh, tự không lặp lại là được…" Từ Diễm Quân suy tư
Lăng Phong thế công ôn nhu lại tới, Từ Diễm Quân rốt cục đã dao động. Nàng lui một bước nói: "Được rồi, mặc kệ ngươi là ai…việc đêm nay, cũng là vì ngươi sốt ruột cứu người, nhớ đừng có kể cho ai đấy, biết không?" Lăng Phong đương nhiên đáp ứng "Còn có, sau này đối với ta không được nghĩ bậy! Này… là thiên lý bất dung" Từ Diễm Quân nghĩ nghĩ lại nói thêm một câu nữa Lăng Phong trong lòng vui mừng, biết mục đích đã đạt được, nhưng diễn kịch hắn phải diễn tới cùng, trên mặt hắn lộ ra tia đau khổ: "Diễm Quân tỷ tỷ…tối hôm qua đúng là một đêm vui vẻ kích thích nhất đời này, ta không dám hy vọng xa vời còn có một đêm nào nữa, nhưng ta vẫn sẽ vĩnh viễn yêu nàng!" Từ Diễm Quân nhìn vào ánh mắt biểu hiện thâm tình kiên định của Lăng Phong, thật lâu sau, thở dài một tiếng: "Ngươi thật sự là ma tinh của đời ta mà…" "Kỳ thật, Diễm Quân tỷ tỷ…tối hôm qua… ta có làm nàng vừa lòng không vậy?" Vẻ mặt Từ Diễm Quân lập tức biến đổi, nhưng lập tức liền khôi phục, vẻ mặt ai oán nói: "Đại nương cũng là nữ nhân a… mấy năm nay, phụ thân ngươi vì võ lâm chính đạo mà ngược xuôi bôn tẩu, ở nhà thì đóng cửa luyện công…chúng ta…đích thực làm chuyện đó rất ít..rất ít…" Luyện sắt phải thừa dịp có nhiệt. Lăng Phong sao không rõ đạo lí này "Diễm Quân tỷ tỷ, ta yêu nàng… Nói xong, Lăng Phong lại nhẹ nhàng mà hôn lên mặt Từ Diễm Quân "Ngươi…thật sự vĩnh viễn yêu ta" "Ta thề!" Hai cánh tay dùng lực khá mạnh mẽ lên thân thể mềm mại của Từ Diễm Quân mà xâm lấn, xuân tình của đại nương Từ DIễm Quân lại một lần nữa bị khơi mào, tiếng rên rỉ lại vang lên bất tận, tiếng rên rỉ này thể hiện được tính cách của Từ Diễm Quân, tựa như một khúc nhạc tình thật tuyệt vời… Đêm đó, Lăng Phong ước chừng đại nương Từ Diễm Quân tiết thân khoảng bảy lần. Vừa rồi Từ Diễm Quân nói với Lăng Phong "sau này không được có suy nghĩ xấu xa với nàng" Lời thề ấy, trở thành trò cười trong những cuộc nói chuyện vui vẻ sau này của Lăng Phong đối với chúng thiếp.
Ngày hôm sau, Từ Diễm Quân từ trong khoái hoạt chậm rãi tỉnh lại, nàng liền ôm chặt lấy Lăng Phong, sợ hắn như lập tức rời đi mà không lo cho mình nữa. Nàng dùng miệng mình không ngừng hôn lên môi của Lăng Phong, mặt ngập ngừng nói: "Vũ nhi, sau này đáp ứng ta, không được rời khỏi ta, ta không thể không có chàng, ta yêu chàng, càng cần chàng nữa!" Lăng Phong cũng nồng nhiệt hôn trả lại bờ môi mềm mại của Từ Diễm Quân hưởng ứng nói: "Diễm Quân tỷ tỷ, nàng là của ta, ta đáp ứng nàng, sau này chẳng những ta không li khai nàng một giây! Tiểu đệ đệ ta cũng giống vậy không có rời nàng một bước…" Nói xong dùng sức chọc nàng một vài cái. "Ân..." Từ Diễm Quân kêu lên một tiếng tiêu hồn, như xác minh được lời yêu hứa hẹn của Lăng Phong, mới thoải mãn tức giận, gắt gỏng nói: "Chán ghét, ta là không muốn chàng ly khai, còn không mau lấy nó từ trong người nhân gia ra!" Lăng Phong không để ý tới nàng, vẫn tiếp tục dùng lực tiến tới , hưởng thụ cảm giác ấm áp ôn nhu nhẹ nhàng đó Từ Diễm Quân cũng không nhắc lại nữa, cứ cùng Lăng Phong lẳng lặng mà hưởng thụ cái cảm giác tiêu hồn sảng khoái này. Hai người tựu như huyết mạch tương liên ôm lấy nhau, cảm giác khoái hoạt, hạnh phúc cùng tình yêu Tới lúc Lăng Phong cảm thấy bụng xôi èo èo, mới nhìn Từ Diễm Quân nói: "Diễm Quân, ta đói bụng rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm được không?" Từ Diễm Quân lúc này mới ý thức được bây giờ là buổi sáng ngày hôm sau, liền không khỏi yêu thương mà trách cứ: "Chàng nha, cứ làm ta khoái hoạt mà quên giờ giấc, giờ nằm lại trên giường, không được lộn xộn, không được cho người khác bắt gặp, ta đi tìm đồ ăn mang đến cho chàng!" Lăng Phong nằm ở trên giường lớn thoải mái, nhìn dáng người Từ Diễm Quân xinh đẹp thướt tha động lòng người đi ra thì vô cùng hạnh phúc. Loại cảm giác chinh phục này quả thật là một khoái cảm hơn tất thảy mọi thứ, Từ Diễm Quân rốt cuộc đã hoàn toàn thuộc về hắn, sau này chỉ cần hứng lên đều có thể tùy thời gian mà hưởng thụ, đây đúng là chỉ có trong mộng mà.
Sau khi Từ Diễm Quân đi chuẩn bị thức ăn cho hắn, hắn vẫn còn chìm đắm trong hạnh phúc triền miên ở trên giường, không nghĩ xuống giường, bèn kêu nàng bưng đồ ăn tới giường. Từ Diễm Quân đem một cái bàn nhỏ đặt ở trên giường, sau đó đặt đồ ăn lên đó. Hắn ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường, kéo Từ Diễm Quân vào trong lòng. Hắn cũng không vội vã ăn cơm, hắn nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mê người của nàng, hương tới khuôn mặt nàng nói những lời yêu say đắm: "Diễm Quân, nàng biết không? Ta bây giờ là nam nhân hạnh phúc nhất trên thế gian, bỏi vì chẳng những có được tâm nàng, hơn nữa hiện tại ta còn có được nữ nhân mà cả thiên hạ này đều phải động tâm, một mỹ nữ thật đẹp a, ta yêu say đắm nàng…cả con người nàng, từ đầu đến chân, ta thật muốn vĩnh viễn đặt tiểu đệ đệ phóng túng ở bên trong nàng, như vậy chúng ta đúng là vĩnh viễn không xa rời nhau." Từ Diễm Quân như con chim nhỏ rúc vào trong lòng của *g ngực của nam nhân anh tuấn trẻ tuổi Lăng Phong, trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô hạn! Nàng hoàn toàn đã yêu nam nhân này, nàng trước muốn hắn làm "con trai" nàng, nhưng hiện tại hắn đảm đương chức vụ nam nhân của nàng, tình lữ của nàng. Lăng Phong đã làm nàng thấu hiểu thế nào là hạnh phúc nữ nhân, cái gì gọi là yêu! Một chút ý niệm loạn luân tồn tại trong ý niệm của nàng sớm đã tan thành mây khói, còn lại giờ chỉ là khoái cảm và hạnh phúc, lúc này trong nào nàng chỉ còn 1 ý niệm: nàng phải làm nữ nhân của hắn, nàng muốn cả đời làm thê tử hắn, yêu thương hắn, hầu hạ hắn, cho dù kiếp sau có xuống 18 tầng địa ngục cũng không hối hận. Bởi vậy thâm tình mà Lăng Phong nói ra, Từ Diễm Quân cũng dùng thâm tình chân ý của mình để bù đắp vỗ về , giờ trong đầu nàng tràn ngập hình ảnh về khuôn mặt khí khái của nam tử hán này, nàng nhỏ nhẹ nhu mị nói: "Vũ nhi, từ trước tới giờ ta chưa hạnh phúc như vậy bao giờ, bởi vì chàng mang đến ta không những tình yêu, hơn nữa còn là thứ hoạt động nam nữ tiêu hồn (tình dục đấy), cái ta hưởng thụ vừa rồi là sự vui vẻ nhất đời của nữ nhân, ta sau này muốn làm một người mẹ tốt, nhưng giờ ta phải làm nữ nhân của chàng, ta mặc kệ chàng là ai, ta muốn chàng yêu ta, cưng ta, cơ thể này của ta sau này trong cuộc đời chỉ là của một mình chàng, chàng muốn thế nào cũng đều được, ta tuyệt đối không ly khai chàng, cũng không cho chàng được rời khỏi ta!" "Nhất định! Nếu ta như vậy thì trời chu đất diệt, Ngũ lôi oanh đính…" Lăng Phong thề với trời nói Từ Diễm Quân dùng ngọc thủ bưng kín miệng hắn, lập tức dâng môi thơm tiến tới Cứ như vậy, hai người thâm tình không thể nói hết, hôn môi lẫn nhau, say đắm không dứt Khi bữa sáng ăn xong, hai người lại một lần nữa hòa hợp nhất thể. Bọn họ hận không thể đem tình yêu của mình phơi bày ra, chỉ có thể quấn lấy nhau để trút xuống đối phương tình cảm của mình.
Nếu là nữ nhân bình thường thì sớm không chịu nổi triền miên này, nhưng mà Từ Diễm Quân đã bị giam cầm 15 năm, hơn nữa tuổi này như lang như hổ, một khi xổng ra, quả thật mạnh mẽ gợi dục không thôi!
Cứ như vậy, Từ Diễm Quân đã không thể rời khỏi sự che chở của Lăng Phong, trở thành nương tử của hắn. Sau này trong cuộc sống, Từ Diễm Quân trở thành nương tử Lăng Phong làm "Hoàng hậu" vì Lăng Phong thống lĩnh hậu cung!