TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiều Kiều Sư Nương
Chương 211: Chương 210: Thông cật (ăn tất cả)

Tống Ngọc Chi cảm giác đến một loại khoái cảm chưa từng có từ sâu thẳm hưng phấn trào dâng trong lòng, ánh mắt mơ màng đã hiện ra vẻ quyến rủ như sóng nước mênh mông, nàng chẳng những không trách cứ Lăng Phong đối với mình như thế, ngược lại mang theo một điểm chờ mong.

Nàng không phải người đàn bà phóng đảng, nàng chính là một nữ nhân bình thường cần sinh lý, cần yêu mến, phụ nữ cần thật nhiều thương yêu.

Nàng có lý do để buông thả chính mình, bởi vì Lăng Phong là nam nhân đáng được nữ nhân mong đợi!

Trong lúc Tống Ngọc Chi đối với Lăng Phong bên ngoài tràn đầy lên một điểm mong đợi như vậy, hành động Lăng Phong cũng trở nên kịch liệt!

Tống Ngọc Chi nằm ở trên giường, tấm thân mềm mại cuộn lại, dùng giọng mũi mơ mơ màng màng, rên rỉ nhẹ, tùy ý Lăng Phong làm gì thì làm. Tống Ngọc Chi xuân sắc đầy mặt, thân thể mềm mại nhẹ run, duyên dáng e lệ, bốn mắt nhìn nhau chăm chú, cùng trao cho nhau sự tươi đẹp của mùa xuân, cả hai người bị nung đốt, rồi chẳng thể chi trì, ôm chặt lấy nhau, hôn nhau cùng lúc .

Lăng Phong xuất ra tất cả kỹ xảo của mình, Tống Ngọc Chi bị xoa nắn đến toàn thân uốn éo không thôi, chẳng nói ra lời, ngứa ngái, kích thích…Một cảm giác nó như lửa cháy chạy luồn trong người, có khi lại như điện giật, xuân tình nhộn nhạo, chỉ còn biết mở to đôi mắt câu hồn nhìn lên Lăng Phong.

Thân thể Tống Ngọc Chi dần dần như lửa nóng, đi đến việc không còn thấy được cảm giác đau khổ, cảm giác khoan khoái lan tỏa đến toàn thân, khiến nàng không thể lòng tự hỏi lòng:

- Nguyên lai phu thê hoan lạc trên giường là khoái lạc, mỹ diệu như vậy, ta trước kia thật là sống uổng, vì sao trước kia Nam Cung Tuấn không có cho ta khoái lạc như thế này? Ba năm, hắn trước nay không có mang cho ta cái gì là vui sướng, ta cứ bám theo hắn, sống chết với hắn, đến cùng như vậy có đáng hay không?" Tống Ngọc Chi chỉ một mực nghĩ đến trước mặt Lăng Phong việc bảo trì hình tượng đoan trang đã hỏng mất, chính là toàn thân nàng ngứa ngái làm cho thân thể phản ứng kịch liệt, nàng phảng phất như được đưa lên chín tầng mây, kềm lòng không được từ môi hồng phát ra tiếng rên rỉ phóng đãng:

- A…" Đồng thời đầu mày nhăn lại, mủi chân cũng đưa lên, run nhè nhẹ. Đây là bắt đầu phun trào khúc dạo đầu, tựa như sự chấn động của núi lửa trước khi bộc phát, kỳ thật cũng biểu thị một cơn gió bảo không thể tránh né, giống như núi lửa bạo phát một thứ không thể ngăn cản cùng ngăn trở!

Nghe được Tống Ngọc Chi kêu lên thanh âm tràn ngập sung sướng, ngữ điệu kiều mỵ, Lăng Phong thích thú không thôi. Tống Ngọc Chi cảm nhận hết lần này đến lần khác sự tôn nghiêm của mình bị đã kích, cuối cùng nàng uốn éo một cách vô thức, cực kỳ giống như một oán phụ bị bỏ rơi đã lâu. Rồi thì núi lửa cũng bộc phát bắt đầu trước là từng chút một dung nham phun trào, hun đốt thỏa mãn lòng nàng, bềnh bồng từ miệng núi lữa dường như lúc bộc phát đôi mắt mê người rực sáng như ngọn đuốc…Lăng Phong thấy trên mặt Tống Ngọc Chi lộ ra vẻ ngượng ngùng. Có vẻ nhu mì dể thương, trong lòng nhất thời khoái cảm chinh phục lại tăng thêm, lại muốn cưởng bức nàng Tống Ngọc Chi trước mắt.

Tống Ngọc Chi đỏ mặt lên, rất lúng túng thẹn thùng, ngập ngừng nói:

- Ngươi… Cho ta thật là thoải mái!" Lúc nói, nước mắt nàng óng ánh thánh khiết từng giọt vô tình rơi xuống, ý thức chống lại sự chiếm đoạt không còn, nàng cuối cùng khuất phục!

Tống Ngọc Chi cuồng lên chỉ là muốn ôm lấy toàn thân Lăng Phong đè chặt dường như giữ luôn như vậy, nhưng là nàng không cách nào ngăn mình dừng lại được, Lăng Phong lúc này bị Tống Ngọc Chi lần thứ năm nhiệt tình ấn sâu vào, lập tức cảm thấy một trận thư sướng, cuối cùng một cơn khoái cảm xông thẳng lên nảo, một cơn tê ngứa bần thần, tấm thân cong lại, hạt giống như mưa xuân bình thường gieo rắc.

Toàn thân Tống Ngọc Chi trở nên nhũn ra hoàn toàn tê liệt. Loang ra màu sắc tươi đẹp của đóa mân côi ( hoa hồng). Ôn hương nhuyển ngọc cùng Lăng Phong kết hợp không thể tách rời, trên mặt ánh hồng cuối cùng cũng mất đi. Một đôi mắt đẹp khép chặt không ngừng rung động.

Lăng Phong cúi đầu nhìn xem Tống Ngọc Chi trên ngực mình, trong lòng cảm thấy vô hạn vui mừng, nhẹ nhàng ôn nhu, kín đáo hôn lên Tống Ngọc Chi. Tấm thân bạch ngọc mềm mại trong hai tay ôm ấp, tận sức vuốt ve.

Tống Ngọc Chi chỉ cảm thấy toàn thân từ khi sinh ra từ trong bụng mẹ , khoái cảm chưa từng có lan ra khắp thân thể, căn bản không có cảm giác bị Lăng Phong khinh bạc, chỉ là lẳng lặng, dịu dàng nằm trong lòng Lăng Phong, không ngừng hư hư giọng mũi, khóe miệng tươi tắn, dư vị khoái cảm vừa rồi còn sót lại.

- Ta biết rõ trong lòng nàng nghĩ điều gì. Nếu như nàng nguyện ý, không cần để ý đến Nam Cung Tuấn, chỉ cần yên tâm làm nữ nhân của chính ta. Thục Phân có thể làm, nàng càng thêm có thể làm được. Nếu như nàng không muốn làm nữ nhân của ta, ta cũng không làm khó dễ nàng. Ta Lăng Phong chưa bao giờ lại giết nữ nhân cùng mình đã phát sinh quan hệ! Bởi vì mỗi nữ nhân mà ta kết hợp, đều là nữ nhân mà ta yêu thương!

Lăng Phong lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve toàn thân Tống Ngọc Chi, để cho nàng hưởng thụ sự an ủi, lần hồi thu lại sự bình tĩnh của thể xác và tinh thần.

- A!" Tống Ngọc Chi kinh hãi, nghẹn ngào nói:

- Ngươi…Ngươi nói ngươi là Lăng Phong." Lăng Phong gật gật đầu, căn bản không nghĩ giấu diếm điều gì, thế là đem thân phận chân thật tự mình kể ra tất cả, thật ra có lẽ là Lăng Phong lấy sự chân thành, để triệt để làm động lòng Tống Ngọc Chi, Tống Ngọc Chi nhắm chặc hai mắt, nàng nhận thấy mình chẳng có lỗi, ôn tồn nói:

- Lăng Phong, chỉ cần chàng không cho ta là tàn hoa bại liễu, ta nguyện ý cả đời làm nữ nhân của chàng. Mệt mỏi cho chàng, khiến ta lần đầu tiên cảm thụ được hạnh phúc của nữ nhan, ta cảm ơn chàng!" Lăng Phong thân thiết hôn lên nàng, nói:

- Hảo bảo bối, hôm nay nàng bắt đầu là nữ nhân của ta! Nàng yên tâm, ta sau này sẽ thường xuyên cho nàng hưỡng thụ loại tư vị này." Một loại bi ai khó có thể nói nên lời bổng nhiên tràn ngập trong lòng Tống Ngọc Chi, nước mắt óng ánh không cầm được tuôn xuống khuôn mặt:

- Lăng lang, ta, ta cảm ơn chàng." Lăng Phong kích động, nói:

- Nàng không cần cảm ơn ta, nàng hảy nên cảm tạ chính là nàng, vì quyết định là tự nàng mà ra." Tống Ngọc Chi nói:

- Kỳ thật ta có một chuyện gạt chàng! Khuya hôm nay ta đến, nhưng thật ra là nhận sự ủy thác của Nam Cung Tuấn, sẽ đối với nhị nương và chàng hạ độc!

Lăng Phong trước là cả kinh, ngay sau đó lấy lại vẻ bình tĩnh bề ngoài, nói:

- Trong dự liệu, chỉ là không nghỉ ra là Nam Cung Tuấn thậm chí ngay cả Thục Phân cũng không buông tha!" Tống Ngọc Chi, nói:

- Kỳ thật Nam Cung Tuấn đối với chức chưởng môn một mực ngắm nghía, hắn đối với việc chọn lựa chàng làm chưởng môn có lòng bất bình. Cho nên hắn đã sớm cấu kết với Phích Lịch môn, đối với chàng và phụ thân cùng lúc hạ độc thủ." - Cái gì! Đối với phụ thân của ta cũng hạ độc thủ? Phụ thân của ta không phải là phụ thân của hắn sao?" Lăng Phong thất thanh,nói.

Tống Ngọc Chi gật gật đầu, nói:

- Nói đến chàng có thể không tin tưởng, kỳ thật Nam Cung Tuấn đã còn chuẩn bị tốt, sẽ đối vói người Nam Cung thế gia hạ độc dược mạn tính (phát độc chậm), hắn chuẩn bị ngày mai bắt đầu tại phòng bếp hạ độc trong thức ăn, độc tính rất chậm, rất yếu, người bình thường sẽ không phát hiện được, nhưng là một tháng sau, độc tính sẽ chậm rãi tăng mạnh. Nếu như thường ngày không vận nội lực, loại độc chất này đối với thân thể không có bất cứ tổn hại nào. Nhưng là vận công, kinh mạch sẽ đứt đoạn, dẫn đến tắt thở mất mạng. Mặt khác đêm nay Nam Cung Tuấn để cho ta tới, kỳ thật chính là đem ngọc trâm tặng cho nhị nương. Vừa rồi các người đều không có lưu ý, ngọc trâm rơi gãy bên trong có chảy ra chất lỏng, đó là mạn tính độc thủy, nếu như nhị nương thường mang ngọc này, lâu ngày bệnh sẽ nổi lên mà chết! Mà đối với lão gia, cơm của người đã sớm bỏ Vạn Niên Hồng, loại độc chất này ba tháng sau mới có thể bộc phát…" - Kinh tởm!" Lăng Phong nghe xong, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm tay đập mạnh trên giường.

Tống Ngọc Chi kinh hãi, vội vàng quỳ xuống dập đầu, nói:

- Ngọc Chi biết sai, thỉnh cầu tướng công tha thứ." Lăng Phong kềm cơn giận lại, nói:

- Nàng vì cái gì mà đem điều này nói cho ta biết? Nếu như nàng không nói ra, tiếp tục làm bộ thần phục ta, Nam Cung Tuấn vầy là có cơ hội đem chúng ta một mẽ hốt gọn, nàng cũng có cơ hội đổi đời…." - Không…." Tống Ngọc Chi ứa nước mắt kiên định, nói:

- Một khi là người của Lăng lang, ta đời này đều là người của Lăng lang. Nam Cung Tuấn tán tận thiên lương cả phụ thân của mình cũng không buông tha, càng không có đem ta coi như thê tử của hắn, trong mắt hắn ta chẳng qua là một con quân cờ. Hôm nay Lăng lang chàng đã cho ta biết cái gì là yêu, cái gì là đúng đắn, cái gì là ý nghĩa cuộc sống. Cho dù không có ngày mai, ta cũng vẫn thế không giận cũng chẳng hờn…" - Ngọc Chi…" Lăng Phong cũng là một hồi cảm động, đem nàng nâng dậy, nói:

- Đối với người yêu ta thật lòng, ta Lăng Phong đều hết lòng thương yêu, cho nên nàng đã là nữ nhân của ta, sau này ta sẽ cho nàng hạnh phúc lớn nhất." Tống Ngọc Chi gương mặt thay đổi, nói:

- Cảm ơn chàng, Lăng lang…" Tống Ngọc Chi ngưng khóc, trong lòng chẳng biết xoay sở làm sao, bởi vì nàng mê thích Lăng Phong, mà nàng thân phận lại là thê tử Nam Cung Tuấn, nàng không biết kế tiếp làm thế nào cùng ở chung với Lăng Phong.

Nước mắt Tống Ngọc Chi lại chảy xuống, run giọng, nói:

- Có thể là việc làm của chúng ta, trong nhà này, căn bản là không được phép…" Lăng Phong nâng mặt nàng lên, nói:

- Ngọc Chi, nàng hảy nghe ta nói a, nàng yêu ta, ta thích nàng. Chúng ta quang minh chính đại, có cái gì có thể hơn. Tương lai trong nhà này, ta chính là chúa tể, tất cả đều là do ta! Nàng có thể thoải mái mà yêu ta! Nói rồi, Lăng Phong cúi đầu xuống, liếm đi nước mắt trên mặt Tống Ngọc Chi.

Tống Ngọc Chi cũng vì cử động kia của Lăng Phong mà mềm lòng, đoạn hạ quyết tâm, nói:

- Vâng, Lăng lang!" Lăng Phong nhìn thấy nàng đương nhiên hạ quyết tâm, tâm lý tràn đầy kích động, ôm chặt lấy tấm thân ấm áp của nàng, mỉm cười nói:

- Cái này là được rồi!"

- Cót két!" Thanh âm của cánh cửa bị đẩy, Lăng Phong cùng Tống Ngọc Chi đồng thời cả kinh.

- A!" Tống Ngọc Chi thậm chí kinh hải kêu lên.

Nhìn rõ lại, nguyên lại là Tần Thục Phân.

Chỉ thấy Tần Thục Phân từ từ mà đến, nói:

- Bên ngoài đều không có ai, các người có thể yên tâm." Lăng Phong một tay nắm lấy Tần Thục Phân kéo tới, hắn tự mình hôn lên một cái, cười hì hì nói:

- Lời của chúng ta vừa rồi, tin tưởng là nàng cũng nghe được đi." Tần Thục Phân thẹn thùng vô hạn, nhìn xem Tống Ngọc Chi mặt mũi tràn đầy xuân ý, nói:

- Lăng lang, trước mắt chuyện cần gấp là vật ngã Nam Cung Tuấn, bằng không lúc này chúng ta là ở giữa chổ nguy hiểm.

Tống Ngọc Chi nói:

- Chỉ cần Lăng lang theo lời ta nói, ta có thể làm chứng…" Lăng Phong lắc đầu, nói:

- Chỉ bằng vào nàng, một người làm chứng, chỉ sợ không đủ để nói rỏ vấn đề, Nam Cung Tuấn có thể phản kháng lại chúng ta, nói ta và nàng thông đồng vu oan cho hắn. Chúng ta quan trọng nhất là bắt được chứng cớ chính xác lúc hắn hạ độc…" Tống Ngọc Chi nói:

- Hạ độc trong cơm, toàn bộ việc này là do một tay Tử San phụ trách." - Từ Tử San!" Tần Thục Phân kinh ngạc nói.

Từ Tử San là thiên kim tiểu thư của Phích Lịch Môn do Nam Cung Tuấn cưới hỏi đàng hoàng. Tiểu chắt nữ của Từ Diễm Quân, có thể nói là nàng gả cho Nam Cung Tuấn chính là Nam Cung thế gia cùng Phích Lịch Môn thân càng thêm thân.

Tống Ngọc Chi gật gật đầu, nói:

- Kỳ thật tất cả sự tình, cũng chỉ có Nam Cung Tuấn, Từ Tử San và ta biết…Mà Phích Lịch Môn là lực lượng trợ thủ lớn nhất chống đở cho Nam Cung Tuấn." Tần Thục Phân tràn đầy phẫn hận, lớn tiếng mắng chửi, nói:

- Không tưởng đến Nam Cung Tuấn cư nhiên cấu kết cùng Tích Lịch Môn làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế, thật sự đáng giận!" Lăng Phong kéo Tần Thục Phân cùng Tống Ngọc Chi lại. Không ngừng an ủi, nói:

- Các nàng đợi một chút, đừng sốt ruột, sự tình sẽ giải quyết rất nhanh." Tần Thục Phân cùng Tống Ngọc Chi ngạc nhiên, nói:

- Chàng có biện pháp?" Lăng Phong mỉm cười, nói:

- Biện pháp tốt nhất, tự nhiên chính là hiện trường bắt gian. Ngọc Chi chẳng hiểu nàng cần trở về, làm bộ dáng như chẳng có chuyện gì lạ. Cũng nói cho Nam Cung Tuấn đã đem ngọc trâm đưa đi thành công. Mà sáng mai, nếu như không có chuyện bất ngờ xảy ra, Từ Tử San nhất định sẽ tiến hành hạ độc, đến lúc đó Thục Phân nàng tự mình xuống bếp bắt người, người và vật chứng đều lấy được." Tần Thục Phân, nói:

- Đây là biện pháp tốt, chỉ là… Nếu như Từ Tử San đến lúc đó một mình chịu hết tội danh, vậy ra chúng ta chẳng có biện pháp trị tội Nam Cung Tuấn a?" Lăng Phong mỉm cười, nói:

- Ta không tin Từ Tử San lại ngu xuẩn chịu vì Nam Cung Tuấn mà chịu tiếng xấu thay cho người khác, mặt khác nàng quên chúng ta còn có Ngọc Chi, đến lúc đó Ngọc Chi cũng đứng ra làm chứng chỉ Nam Cung Tuấn, chỉ sợ hắn chẳng còn cách gì không chịu tội." Tống Ngọc Chi gật đầu, nói:

- Tất cả nghe theo Lăng lang sắp xếp…" Lăng Phong mỉm cười, nói:

- Cần thiết đánh đổ Nam Cung Tuấn, trong nhà Nam Cung, còn không phải như ta tính toán, đến lúc đó các nàng lại là thân hảo nương tử của ta." Tống Ngọc Chi thẹn thùng, nói:

- Lăng lang, chàng không chê ta là tàn hoa bại liểu sao?" Lăng Phong thấp giọng, nói:

- Ta chỉ biết có một sự thật, chính là trái tim của nàng thuộc về ta, sau này nàng cũng chỉ thuộc về ta, cái này thế là đủ. Chuyện trước kia, không ai được nhắc đến! Tần Thục Phân vui mừng, nói:

- Thật ra ta cũng sớm mong ngày này." Lăng Phong cao giọng, nói:

- Các nàng yên tâm đi, ta không phải là Nam Cung Vũ, ta là Lăng Phong, không có gì là ta không làm được, hãy để cho ta chiếu cố các nàng cả đời được không?" - Đây không phải là tiện nghi cho chàng sao?" Tần Thục Phân xinh đẹp, nói.

Lăng Phong hừng chí bừng bừng, nói:

- Đó là bản lảnh của ta, không phải người đàn ông nào cũng có được bản lỉnh như ta vậy!" Nói xong, cố ý nâng lên hai cái, khiến cho hai nàng càng thêm ngượng ngùng.

- Xì" Tống Ngọc Chi cùng Tần Thục Phân đồng thời nhạo báng.

Lăng Phong cười lên, nói:

- Các nàng đừng khinh thường, trong cái nhà này có thể còn nhiều nữ nhân ưa thích ta, hơn nữa nam nhân chân chính trong nhà chỉ có một người là ta…" Tần Thục Phân cùng Tống Ngọc Chi ngạc nhiên không thôi, nói:

- Chẳng lẽ chàng muốn đem tất cả nữ nhân Nam Cung thế gia lớn nhỏ đều ăn tất cả?.." - Người hiểu ta chính là nương tử vậy." Lăng Phong mỉm cười ôm lấy Tần Thục Phân và Tống Ngọc Chi, hì hì đáp.

- Nữ nhân nào gặp gở chàng. Chính là cả đời xui xẻo." Tần Thục Phân than thở, nói.

Tâm lý Lăng Phong lại là kích động hào phóng, lớn tiếng tuyên bố, nói:

- Bảo bối, nàng sai rồi. Nữ nhân gặp phải ta là hạnh phúc một đời!" Thanh âm tuyên ngôn của hắn, giống như kèn lệnh thời nay, vang vọng thật lâu tại Nam Cung thế gia…