TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiều Kiều Sư Nương
Chương 163: Chương 162: Mỹ nhân Ngọc Quan Âm

Khoái Họat Lâm, cách Tô Châu thành hai mươi dặm, Lăng Phong vừa chạy tới, đập vào mắt hắn hơn mười cỗ thi thể nằm ngổn ngang, trong đó có một số là nữ nhân, toàn thân đều là một mảnh hỗn độn.

Lăng Phong cũng không nhận ra Tần Thục Phân, bất quá trong đám thi thể nữ nhân xem ra tuổi tác của bọn họ còn rất trẻ, có người của Mộ Dung thế gia, cũng có đệ tử của Nam Cung thế gia, nhưng hẳn là không có Tần Thục Phân.

Lăng Phong lo lắng đi dọc theo vết tích tìm kiếm, bên ngoài một dặm bỗng nghe có tiếng đánh nhau! Lăng Phong rất nhanh lần theo phương hướng phát ra âm thanh chạy đến, chỉ thấy trong rừng cây có mười mấy người đang vây quanh một nữ tử, dưới ánh mặt trời, vị thiếu phụ này mặc một thân y phục trắng tinh, tràn ngập khí chất phiêu dật tuyệt trần!

Mỗi cử động lại mang theo phong vận thành thục, làm cho người ta nghĩ muốn xâm phạm, chẳng lẽ nàng chính là Tần Thục Phân, nhưng khi nhìn kỹ lại, nàng bất quá mới chỉ tầm hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi mà thôi. Thuần thục thanh xuân kiều diễm, mỹ lệ, đôi mắt đẹp xanh lam sâu như hồ nước mùa thu, làm cho người khác khi nhìn vào đó khó có thể quên được.

Tên cầm đầu vây công là một đại hán ngoài năm mươi tuổi, vẻ mặt dữ tợn!

Chỉ nghe hắn quát :

- Ngày hôm nay vốn định làm phu nhân Nam Cung lão nhi, không nghĩ tới lại bắt được người con dâu xinh đẹp của Mộ Dung Lão nhi ! Ha ha, vụ buôn bán này thật là có lời ! Trầm Ngọc Quân, ngày hôm nay ngươi tự nhận xui xẻo!" Hắn vừa nói xong, tay phải đã biến thành trảo mang theo sát khí đầy trời hướng Trầm Ngọc Quân chộp tới. ''Trầm Ngọc Quân!?'' Lăng Phong kinh hãi Trầm Ngọc Quân, chưởng môn phái Hành Sơn, ba năm trước đây gả cho đại công tử Mộ Dung thế gia Mộ Dung Tuấn, hiện giờ là một trong những thập đại mỹ nhân, bài danh thứ bảy. Bởi vì trước đó từng bái Nam Hải thần ni là sư phụ, bởi vậy Trầm Ngọc Quân cũng có tên là "Ngọc Quan Âm".

Trong thập đại mỹ nữ, nếu như không phải là bởi vì nàng đã lấy chồng, tuyệt đối nàng có thể lọt vào vị trí thứ tư. Dù sao khi nữ nhân lấy chồng, tiếng tăm cũng bị giảm đi. Bất quá đối với nữ nhân là thiếu phụ xinh đẹp càng thêm quyến rũ động lòng người,loại nữ nhân này, càng khiến nam nhân động lòng.

Trầm Ngọc Quân võ công trong giới nữ hiệp cũng là người nổi bật, không nghĩ tới ngày hôm nay lại là kẻ thế thân cho Tần Thục Phân bị bọn ác tặc mai phục, bên người mười mấy tên hộ vệ đệ tử toàn bộ đã chết, lúc này mắt thấy mình cũng khó có thể chạy trốn! trong lòng không khỏi hoảng hốt.

Quả thực, nếu như ngày hôm nay không có viện binh tới cứu, chỉ sợ bản thân sẽ rơi vào nguy hiểm.

Nghĩ tới đây, dù võ công cao tới đâu, trong lòng Trầm Ngọc Quân cũng khó tránh khỏi sinh ra một tia dao động, trong Khoái Hoạt Lâm nàng đã đánh liên tục mấy trận, thể xác và tinh thần rất uể oải, thế nhưng đối mặt với địch nhân, nàng lại không thể buông tay. Trong lòng chỉ còn kiên trì thêm được khắc nào hay khắc ấy.

Một khắc, nói không chừng sẽ có kỳ tích, cứu binh sẽ đến.

Trầm Ngọc Quân chính là không ngờ, nàng kiên trì chờ viện binh tới cứu, nhưng người tới cứu lại nằm ngoài dự liệu của nàng. Trầm Ngọc Quân mỹ lệ ưu nhã động lòng người, không giống Tây Môn Đình Đình thiên kim đại tiểu thư ngây thơ trong sáng, nàng có khí chất tuyệt mỹ, phong tư hiền thục điên đảo chúng sinh, ánh mắt của nàng ôn nhu điềm tĩnh, chỉ khẽ giở tay nhấc chân đã toát ra khí chất phong tình vạn chủng, đó là mị lực của nữ nhân thành thục.

Một thân bạch sắc y phục càng tôn lên vóc người yêu kiều . Bờ eo tinh tế hẹp dài, đầy tính đàn hồi, đường cong cực kỳ ưu mỹ, làn da trắng như ngọc, non mềm trơn truột, bờ lưng nhấp nhô lả lướt, tôn lên dáng người nhu hòa đầy nữ tính.

Hai chân của nàng rất tròn và chắc, thon dài ưu mỹ. Cả người tràn ngập mỹ cảm không gì sánh được, cặp mắt trong suốt như nhìn thấu tâm can người khác càng động lòng người. Khó trách Trầm Ngọc Quân chính là tiên tử là khát vọng trong lòng bao nam nhân.

Thấy Đoạn Nhất Đạo bổ tới , Trầm Ngọc Quân sao có thể bó tay đứng yên, bảo kiếm trên tay như ngân long xẹt qua một đạo vòng cung kỳ diệu nghênh đón một trảo chộp tới.

Đoạn Nhất Đạo "Cạc cạc" cười quái dị hai tiếng không lùi mà tiến tới, hữu trảo biến thành chỉ trong nháy mắt bắt đầu bung ra, toàn bộ tay phải đều biến thành một màu đen kịt như mực, mang theo hàn khí nhè nhẹ phảng phất như từ cõi âm xuất hiện, khiến trong lòng kẻ khác run sợ.

Trầm Ngọc Quân cả kinh kêu lên , "Ngươi là tiêu hồn sơn trang Đoạn Nhất Đạo." Đoạn Nhất Đạo âm hiểm cười nói :

- Không sai, lão phu chính là tiêu hồn vương Đoạn Nhất Đạo. Ngươi biết điều thì buông tay đầu hàng rồi cùng ta tiêu hồn, ngươi sẽ được sảng khoái, ha ha." - Hừ, tặc tử vô sỉ !' Trầm Ngọc Quân hét lớn một tiếng, một đạo kiếm khí sắc bén đâm thẳng lên lòng bàn tay hắn.

- Không biết tự lượng sức!" Chỉ thấy Đoạn Nhất Đạo năm ngón duỗi thẳng, vốn là ngũ chỉ đen kịt, tựa bây giờ lại biến thành màu đen đậm. Mà thế kiếm của Trầm Ngọc Quân vẫn không dừng mũi kiếm hướng tới lòng bàn tay hắn, phảng phất bị bàn tay vô hình giữ lại không thể đâm vào mảy may.

Màu bạc và màu đen cường liệt đối lập, bất quá hắc sắc đang không ngừng tăng lên mà ngân sắc lại dần dần mờ nhạt. Nếu cứ như vậy Trầm Ngọc Quân bại trận là chuyện sớm muộn.

Lăng Phong âm thầm vận khí, tùy lúc có thể xuất thủ tương trợ .

Trong lòng Trầm Ngọc Quân cũng âm thầm lo lắng, nàng đã xuất ra toàn lực cũng không làm gì được lão ma đầu này. Thảo nào trên giang hồ tất cả các bang phái đều cố kị Đoạn Nhất Đạo, hắn thật có chỗ hơn người.

Trầm Ngọc Quân đâm lao phải theo lao, hiện tại chỉ có liều mạng, thành bại chỉ trong một cử động.

- Đi!" Trầm Ngọc Quân nhẹ nhàng hô một tiếng, tay phải hợp lại cố sức đẩy công lực toàn thân về phía trước. Hay cho một chiêu "Trường Hà Lạc Nhật" Nhất thời kiếm khí đại thịnh, giống hệt một dòng sông màu bạc, gào thét thẳng hướng Đoạn Nhất Đạo mà đến, giống như cầu vồng xẹt qua không trung.

- Muốn chết." Đoạn Nhất Đạo bị Trầm Ngọc Quân chọc giận, Đây là ngươi tự tìm đến, không nên trách ta, hắc hắc!" Đoạn Nhất Đạo cuồng tiếu một tiếng, móng vuốt bên phải xoay tròn, lộn về phía trước. Chụp lấy, chợt nghe "đinh" Một tiếng, bảo kiếm Trầm Ngọc Quân tuột tay bay ra, mà nàng bị đẩy lui vài bước, khóe miệng rỉ ra một vệt máu, hiển nhiên là bị nội thương.

Đoạn Nhất Đạo đẩy lùi Trầm Ngọc Quân sau đó còn muốn tiến lên bồi them một trảo, nhưng hắn lập tức cảm thấy một cổ sát khí lạnh thấu xương trùng trùng kéo tới! Sát khí mạnh như vậy Đoạn Nhất Đạo lần đầu tiên thấy qua, có thể phát ra sát khí mạnh bậc này tuyệt đối là một cao thủ, Đoạn Nhất Đạo thu liễm hơi thở không dám vọng động, sợ lộ ra kẽ hở để đối thủ phản công. Hắn âm thầm hội tụ chân khí, đồng thời truy tìm nơi phát ra cỗ sát khí!

Trầm Ngọc Quân lúc này sắc mặt tái nhợt, hô hấp có chút không thông, xem ra bị nội thương không nhẹ. Bất quá nàng không có một tia sợ hãi, chỉ than thở Đoạn Nhất Đạo quá bá đạo. Đến bây giờ tay phải của nàng vẫn run rẩy không ngớt, hổ khẩu càng tê rần không có cảm giác.

Cũng cảm thấy kỳ quái vì sao lão ma đầu cứ như vậy buông tha, hiện tại một chưởng có thể dễ dàng đoạt được tính mệnh mình, mặc dù nàng không rõ Đoạn Nhất Đạo vì sao ngừng tay, cũng không nghĩ nhiều hơn nữa, vừa lúc nắm chặt thời cơ khôi phục một chút công lực cũng tốt.

Lúc này, Lăng Phong đã bồng bềnh lướt tới giữa vòng vây.

- Tiểu tử ngươi là ai ?" Đoạn Nhất Đạo thực sự không thể tin được cỗ sát khí kia đúng là Lăng Phong phát ra, dù sao hắn cũng quá trẻ!" - Lão quỷ, ngươi là ai?" Lăng Phong trêu đùa nói, làm ra bộ dạng một điểm cũng không quan tâm.

Trong mắt Đoạn Nhất Đạo hiện lên một tia oán độc , nói :

- Tiểu tử thối, ở đây không phải là chỗ cho ngươi dương oai, không muốn chết thì cút cho ta." Lăng Phong mỉm cười nói :

- Như vậy sao được, trời đất bao la, bốn biển là nhà mặc cho ta tiêu dao, chẳng lẽ nơi này là nhà của ngươi?" Đoạn Nhất Đạo tức giận toàn thân run lên, hung ác, nói:

- Tốt, tốt , tốt, để lão phu tiễn ngươi, cái tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này, đi tìm chết." Một trảo đoạt phách hướng Lăng Phong chộp tới.

- Với bản lĩnh của ngươi mà cũng định uy hiếp thiếu gia ta." Sớm có chuẩn bị Lăng Phong một chưởng đáng ra, hắn tin tưởng có thể chống lại. "Trảo" đối chưởng ," Bình" Một tiếng, Đoạn Nhất Đạo nhất thời bị đánh văng ra, bay xa mấy trượng! Khóe miệng tuôn ra một dòng máu...

- Các ngươi nhìn cái gì, đều lên hết cho ta, hắn đã trúng chưởng độc của ta rồi không còn sức đâu !" Đoạn Nhất Đạo sau khi ngã xuống , quay đầu lại, tàn bạo nhìn đám lâu la bên cạnh la lớn. Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới Lăng Phong lại cường đại như vậy, bất quá hắn đã sớm tẩm độc trên hai tay, đó cũng là điều cuối cùng mà hắn có thể làm.

Lăng Phong lúc này mới phát hiện mình cùng Đoạn Nhất Đạo đối chưởng, lòng bàn tay hắn quả nhiên có hắc khí tràn ra, nghĩ không ra đối phương thâm độc như vậy!

- Nam Cung thiếu hiệp, đưa tay cho ta!" Lúc này Trầm Ngọc Quân đã xoay người, nhảy lên một con tuấn mã, đồng thời hướng Lăng Phong vươn tay ra.

Lăng Phong cũng không muốn ham chiến, bàn tay to nắm ngọc thủ Trầm Ngọc Quân, nhẹ nhàng nhảy lên ngựa, Trầm Ngọc Quân "Giá" Một tiếng, liền thúc ngựa tăng tốc phóng đi.

Đám người Đoạn Nhất Đạo muốn đuổi theo, nhưng Trầm Ngọc Quân mang theo Lăng Phong đã chạy được hơn mười trượng rồi. Trầm Ngọc Quân sợ Lăng Phong sau khi trúng độc thân thể hư nhược té xuống ngựa, bởi vậy nàng đem Lăng Phong đặt trước người mình, vòng cánh tay giữ lấy cương ngựa.

Ngựa chạy rất xóc, Lăng Phong lung lay ở trong lòng Trầm Ngọc Quân, phía sau lưng thỉnh thoảng chạm đến bộ ngực mềm mại của nàng.

Trầm Ngọc Quân mặc dù xấu hổ, nhưng thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, ngất đi, liền thuận theo tự nhiên ! Thế nhưng cái loại tiếp xúc giữa nam nữ này, khiến Trầm Ngọc Quân cảm thấy một tia ấm áp, an toàn, đồng thời lại có một chút cảm giác bất an rất khó hiểu.

Ngựa vẫn phi nước đại, thủy chung không rõ đi theo đường nào, đường càng đi càng hẹp, Trầm Ngọc Quân biết mình lạc đường rồi, không khỏi cảm thấy phiền não.

Đa số nữ nhân có cảm giác không được tốt về phương hướng, bởi vậy bị lạc đường cũng là bình thường. Lúc này lại không dám trở về, rất sợ gặp lại đàm người Đoạn Nhất Đạo phục kích, vậy sẽ phiền phức to.

Nếu như chỉ một người thì không sao. Bây giờ còn thêm một người lại chính là ân nhân cứu mạng mình , hơn nữa hắn còn bị trọng thương, mình cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Trầm Ngọc Quân trái lo phải nghĩ mà vẫn không ra, lúc này phía trước là một vùng hoang vắng. Trầm Ngọc Quân nghĩ thầm, đã bị lạc đường, đi loạn đi cũng không phải biện pháp, liền gìm cương ngựa lại, nghỉ tạm một chút.

Trầm Ngọc Quân thấy hai mắt Lăng Phong đóng chặt, trúng độc ngất đi, liền cho hắn ăn một viên tiên đan của Mộ Dung thế gia, để hắn nằm trên lưng ngựa, bản thân đi vào trong rừng giải quyết nỗi buồn. Sau khi trở về nhìn lên, đã thấy Lăng Phong ngã chỏng vó xuống đất ngủ mê man.

Nghĩ đến chuyện hắn từ trên lưng ngựa ngã xuống không biết có bị sao không. Trầm Ngọc Quân vội vàng tiến đến dò xét, chỉ thấy khí tức Lăng Phong đã bình thường, mạch tượng cũng ổn định, đã không còn đáng ngại nữa.

Lúc này khóe mắt nàng nhất thời đảo xuống, khuôn mặt không khỏi đỏ lên, trong lòng nàng kinh hoàng. Nguyên lai Lăng Phong vừa cùng Đoạn Nhất Đạo đấu qua, y phục tổn hại, lúc này nằm ngửa tứ chi mở rộng, hạ thể dĩ nhiên lộ ra!

Trầm Ngọc Quân liếc thấy phía dưới, trong lòng giật mình , vội vàng quay đầu đi chỗ khác, nhưng một hồi lại nhịn không được hiếu kỳ, liền vụng trộm ngắm nhìn.

Nàng tuy đã có chồng, nhưng ngoài vị hôn phu, lại không thấy qua thân thể nam nhân khác, hôm nay thấy Lăng Phong mê man chưa tỉnh, nàng đánh bạo, vụng trộm quan sát. Nàng ngầm so sánh với vị hôn phu, trong lúc mơ hồ dường như nghĩ còn xa mới to bằng đồ vật của Lăng Phong.

Lúc này đồ vật của Lăng Phong trong mắt nàng rất mới lạ, bành trướng dài ra, thô to dữ tợn, vượt ra khỏi tưởng tượng của nàng, Trầm Ngọc Quân năm nay mới hai mươi bốn tuổi, đã biết rõ chuyện khuê phòng chi nhạc, hôm nay thấy quái vật to lớn của Lăng Phong, trái tim gia tốc đập nhanh, thân thể mềm mại khẽ run, hạ thể cũng cảm thấy ngứa ngứa, dần dần đã ươn ướt một mảng.

Lăng Phong trúng độc ngủ say, bỗng la hét một tràng:

- Nữ hiệp nhất định... Ngươi không nên bỏ lại ta a.. Ngươi nhất định là tiên nữ hạ phàm..... A... Không được a... Ta làm sao có thể ôm ngươi, ta không thể bú tiên nữ a! Ta lên rồi a... Thật thoải mái... Ta không được... Tiên nữ.. Ta muốn tới rồi. Tiên nữ, thật là thoải mái..." Hắn tựa hồ đang trong xuân mộng, hạ thân lồng lộng ngẩn đầu, một cổ bạch tương mạnh mẽ phun ra, thật xa khoảng bảy, tám thước .

Trầm Ngọc Quân nghe hắn nói mơ, biết đối tượng trong mộng chính là mình, trong lòng nhộn nhạo, hôm nay gặp cảnh như vậy, hạ thể phía dưới trống rỗng, hai chân nhuyễn ra. Nàng nhịn không được ngồi xuống, lúc này bụng dưới một trận cuộn trào mãnh liệt, dậy sóng cuồn cuộn. Nàng "A" Một tiếng duyên dáng kêu to, rùng mình liên tục dĩ nhiên là sảng khoái tiêu hồn.

Chẳng lẽ đây là người tri kỷ của mình sao? Trầm Ngọc Quân khuôn mặt không khỏi hồng lên, nhớ tới thân phận của mình, không khỏi ngượng ngùng, cả người cũng không biết làm như thế nào cho phải.

Sau khi thấy Lăng Phong phun trào, thân thể muốn tỉnh lại, cuống quít chui vào trong rừng để tránh khỏi xấu hổ. Nàng kéo nội khố, không ngờ toàn bộ đã ướt đẫm.

Nàng hoảng hốt từ trong rừng nhìn ra, chỉ thấy Lăng Phong tỉnh lại khuôn mặt hắn cả kinh, hắn hoảng hốt đem cái áo che lấp hạ thể, sau đó kinh hoàng hô to:

- Nữ hiệp... Nữ hiệp...." Trầm Ngọc Quân thấy hắn đối với mình có ý quan tâm, trong lòng không khỏi sinh ra một cảm giác mừng rỡ khó hiểu. Nàng vội nhảy ra, cao giọng nói - Đừng kêu nữa! Ta ở chỗ này, ngươi lớn như vậy, mà cứ như tiểu hài tử vậy ! Thật là!" Lăng Phong đột nhiên thấy nàng từ trong rừng nhảy ra, không khỏi mừng rỡ . Miệng hắn lảm nhảm thì thầm :

- Lão thiên gia ! Ngươi đã trở lại, ta còn tưởng rằng ngươi bỏ đi rồi, mặc kệ ta chứ !" Trầm Ngọc Quân thấy bộ dạng thơ ngây của hắn, nhịn không được trụ "Hi hi " một tiếng bật cười.

Trong một sát na, Lăng Phong liền thấy được tư thái thướt tha kiều diễm của Trầm Ngọc Quân, thân thể kiện mỹ trắng nõn, mắt phượng mũi ngọc, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, cười tươi như hoa, thiên kiều bá mị, hắn không khỏi si dại.