TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiều Kiều Sư Nương
Chương 136: Chương 135: Tứ nữ tân hôn

Lăng Phong mặc quần áo chú rể quay lại phòng, tứ nữ sớm đã ở đó đợi hắn từ lâu. Lăng Phong tiến vào phòng. Hắn đưa mắt nhìn từng nương tử một. Bốn tuyệt sắc giai nhân xấu hổ cúi đầu xuống, dáng điệu duyên dáng, diễm lệ vô cùng. Lăng Phong cân nhắc một lát rồi hắn quyết định bế sư nương đặt lên giường trước, hắn cười nói:

- Bạch tỷ tỷ, tỷ phải làm gương cho các muội muội khác, đêm nay động phòng bắt đầu từ tỷ". Sư nương cực kỳ xấu hổ, đôi bàn tay trắng muốt của nàng đấm vào ngực Lăng Phong, nàng hờn dỗi nói:

- Chàng đúng là bại hoại, thiếp không muốn. Thiếp không phải là tân nương của chàng, chàng và thiếp đã là lão phu thê rồi, hay chàng bồi tiếp Phượng Phương, Chu Tú Kỳ đi, các nàng ấy mới là tân nương". "Ai nói Bạch tỷ tỷ không phải, đêm nay tất cả chúng ta đều là người mới, Tỷ là đại tỷ, đương nhiên phải bắt đầu từ tỷ, cái này gọi là kính lão đắc thọ mà" Hứa Phượng Phượng cười nói. Sư nương nghe vậy, vội đứng lên nói:

- Cái gì? Phượng Phượng, muội dám cười nhạo ta già lão à?" Vừa nói nàng vừa thò tay ra véo Phượng Phượng. "Không, Bạch tỷ tỷ, nếu nói tỷ là một lão bà thì muội cũng là một lão bà mà" Hứa Phượng Phượng vừa cười vừa cầu xin Bạch Quân Nghi tha thứ. Lăng Phong không để ý đến lời trêu đùa của hai nàng. Hắn ôm chặt sư nương, tay sờ vào bộ phận mẫn cảm của cơ thể nàng, nói:

- Bạch tỷ tỷ, nàng đừng đánh trống lảng sang chuyện khác, đêm nay bắt đầu từ nàng, sau đó đến Phượng Phượng, tiếp theo là Lam Lam và cuối cùng là Tú Kỳ". "Ta không muốn. Lam Lam, Phượng Phượng, Tý Kỳ mau giúp ta" Sư nương cười xin hắn buông tha, nhưng tâm hồn nàng tràn ngập niềm hạnh phúc. Lam Phượng Hoàng, Hứa Phượng Phượng và Chu Tú Kỳ tam nữ cùng nhau cười vang lên. Lam Phượng Hoàng cười nói:

- Bạch tỷ tỷ, đây không phải quyết đấu. Bọn muội giúp tỷ sao được. Hơn nữa, tướng công yêu thương tỷ như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là ăn tỷ thôi". Lăng Phong cuối xuống hôn lên đôi môi của sư nương. Hai tay hắn cũng bắt đầu trút bỏ y phục của nàng. Sư nương mặc dù cố sức chống cự nhưng nàng không thể chống cự lại ma thủ của Lăng Phong, cuối cùng toàn bộ thân hình gợi cảm của nàng lộ ra trước mặt của Lăng Phong. Nàng xấu hổ quá, thẹn thùng dùng hai tay che mặt. Lăng Phong không đành lòng để cho nàng bối rồi, hắn vội trút bỏ y phục của Lam Phượng Hoàng, Hứa Phượng Phượng và Chu Tú Kỳ tam nữ rồi bế đặt bên cạnh nàng. Thân hình bốn mỹ nhân càng lúc càng run rẩy. Lăng Phong nói:

- Tốt lắm, các nương tử, các nàng đã sẵn sàng chưa?". "Sẵn sàng rồi, "phóng ngựa" đi thôi!" Sư nương cắn răng, sang sảng lên tiếng. Hứa Phượng Phượng đang nằm trong lòng Lăng Phong lại đấm đôi bán tay trắng như phần vào ngực hắn, hờn dỗi không thuận theo mà kháng cự, sư nương cùng Lam Phượng Hoàng không nhịn được mà mỉm cười, chỉ có Chu Tú Kỳ xấu hổ nhắm hai con mắt lại, hô hấp cũng trở lên gấp gáp hơn. Lăng Phong vừa vuốt ve thân thể của sư nương vừa nói:

- Đêm nay, tướng công phải yêu thương các nàng, ta muốn các nàng sinh hài tử cho ta, ta nhất định sẽ làm được". Tứ nữ nghe xong cực kỳ xấu hổ. Sư nương dù sao cũng là đại phu nhân. Nàng mở mắt, thò tay véo Lăng Phong, gắt gỏng:

- Bại hoại, không cho chàng động vào". Lăng Phong đau nhói kêu lên một tiếng, trườn lên đè trên thân thể nàng, sư nương kêu lên một tiếng hoảng hốt, Lăng Phong đã ngậm vào cái hạt mầu hồng tươi trên song phong của nàng, ra sức nút vào hai ngụm, làm cho mỹ nhân cuống quýt rên rỉ, Lăng Phong mới nói:

- Phượng Phương, cởi áo cho lão công!" Nói xong thè lưỡi liên tục nhằm vào đầu nhũ của nàng liếm qua liếm lại. Lăng Phong mạnh mẽ tách hai chân của nàng ra. Cùng lúc đó Phượng Phượng cũng đã cởi bỏ hết y phục của Lăng Phong, sau khi nàng thuận thế nằm sấp đầu hướng về phía mông Lăng Phong, liền trở mình thiêu đậu hắn. Lam Phượng Hoàng ở bên cũng không chịu kém cạnh. Nàng cúi người về tấn công hạ thể của Lăng Phong. Chu Tú Kỳ bị Hứa Phượng Phượng lôi kéo cũng giáp công Lăng Phong từ phía sau lưng. Cùng với sự run rẩy kịch liệt, Lăng Phong mạnh mẽ mà phun vào trong cơ thể của các nàng, tứ nữ không thể chống đỡ được sự công kích của Lăng Phong. Một lúc lâu Lăng Phong mới ngừng lại, sảng khoái mà nằm lên thân thể của tứ nữ, một tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Lam Phượng Hoàng, một tay nắm lấy nhũ phong mềm mại của sư nương, khen ngợi:

- Hảo bảo bối, thật là thoải mái!". Nhưng Lăng Phong vẫn chưa thoải mái. Chỗ bên dưới của tứ nữ đã sưng lên, hắn không thể làm gì hơn là đi vào từ phía sau của tứ nữ. Ngoại trừ sư nương, ba mỹ nữ khác không thể chịu nổi chỉ chốc lát liền kêu khóc không ngừng, may mà đã cắn chăn mềm, nếu không ngay cả người ở tiền viện cũng có thể nghe thấy. Cuối cùng cũng không trụ nổi, chỉ có thể nhờ vào Lam Phượng Hoàng, Hứa Phượng Phượng cùng sư nương phải dùng đến miệng để giải quyết vấn đề. Khi luồng sinh mệnh tinh hoàn cuồn cuộn phun vào thân thể tứ nữ thì tứ nữ đã hoàn toàn trở lên điên cuồng, giống như là lang sói, tư thái so với kỹ nữ còn muốn khoa trương hơn gấp trăm lần. Buổi sáng hôm sau, Lăng Phong nằm trên giường không dậy nổi, tứ nữ bị Lăng Phong làm cho ngất đi cũng đã thức dậy, nhưng sư nương là người "bị thương" nặng nhất nên nàng nằm lại cùng hắn. Lăng Phong ôm sư nương thơm mát vào lòng, nằm ngang ở trên giường. Sư nương vừa vuốt ve lồng ngực của Lăng Phong vừa nói:

- Bại hoại tướng công. Vẫn chưa đủ sao? Chỗ đó lại cứng lên rồi". Tiểu Lăng Phong dựng đứng lên, hướng về phía sư nương thị uy, Lăng Phong nghe vậy nói:

- Các nương tử của ta còn chưa làm cho nó thỏa mãn, đương nhiên không thể ngừng lại. Bảo bối ngoan, bây giờ bắt đầu được chứ?". Sư nương đánh Lăng Phong, giọng gắt lên:

- Khong được, tướng công, cả người thiếp vẫn còn bải hoải, mệt mỏi". Lăng Phong hì hì cười nói:

- Tướng công ta từ từ hưởng thụ nàng nha, có được không nào, hay là hai chúng ta vào trong bồn tắm vui vẻ chơi đùa? Ý kiến này thật không tồi, ha ha". Lăng Phong mạnh mẽ đem sư nương ôm vào trong đại mộc bồn (1), làm khổ nàng hơn một canh giờ mới buông tha, sau đó Lam Phượng Hoàng cùng Hứa Phượng Phượng, Chu Tú Kỳ đều bị kéo từ phòng ăn ở bên kia vào trong nước, cuối cùng tam nữ cũng giống sư nương, mềm nhũn ra, một chút khí lực cũng không còn, chỉ có Lăng Phong tinh lực tràn trề như mãnh hổ. Nhìn bộ dáng mềm mại vô lực của tứ nữ, Lăng Phong cũng không tiếp tục "dày vò" các nàng, ôm các nàng về giường nghỉ ngơi, bản thân mình thì ngồi trên giường tu luyện Tiêu Dao tâm pháp, muốn nâng cao thêm một tầng. Ba ngày sau, Lam Phượng Hoàng cưỡi tiên hạc cùng Lăng Phong, sư nương, Hứa Phượng Phượng, Chu Tú Kỳ tất cả cùng nhau bay tới Lăng phủ ở huyện Hoa m. Vì tránh tai mắt kẻ địch, Lam Phượng Hoàng ở Lăng phủ tu kiên một mật đạo, trực tiếp đi xuyên qua huyện Hoa m tới Vẫn Liễu Sơn Trang ở ngoài thành. Vân Liễu Sơn Trang là đại bản doanh của Ma giáo tại Hoa m huyện thành, ở Vân Liễu Sơn Trang so với Lăng phủ càng cần mật hơn. Nhưng do có Lăng Phong đi cùng, vừa lại không thể để hắn trực tiếp ra vào Vân Liễu Sơn Trang cho nên Lam Phượng Hoàng mới nghĩ ra cách làm mật đạo. Cuối cùng quyết định sau khi Lăng Phong cùng sư nương quay về Hoa Sơn, thì Lam Phượng Hoàng cùng các nàng Hứa Phượng, Chu Tú kỳ, Thẩm Nhạn Băng ở lại sinh hoạt tại Vân Liễu Sơn Trang Lần đầu tiên Lăng Phong thương nghị gia đình, sắp xếp ngôi thứ cho thê thiếp. Sư nương là đại tỷ, nhị tỷ là Thẩm Nhạn Băng, tam muội là Ngọc Thanh, Hứa Phượng Phượng là tứ muội, Lam Phượng Hoàng là ngũ muội, Chu Tú Kỳ là lục muội. Tử Lăng, Hương Lăng, Bạch Lăng và An Kỳ là tiểu thiếp. Lục thê, tứ thiếp cuộc sống hạnh phúc, không phải nam nhân nào cũng được hưởng thụ như vậy. Huyện thành Hoa m thoáng chốc đã tụ tập đầy đủ các phu nhân của Lăng Phong, đúng là mỹ nữ nhiều như mây. Nếu không muốn để người ngoài biết thì chỉ có cách là ít xuất hiện bên ngoài. Sư nương lo lắng cho tương lai muốn rút khỏi địa giới Hoa Sơn, bởi vì Hoa m cũng không phải là nơi có thể cư trú lâu dài. Tiên hạc có thể bay ngày ngàn dặm nên các nàng liên tục thúc giục Lam Phượng Hoàng sắp xếp thời gian bay đến Hương Cách Lý ngoài biên ải thiết lập hành cung. Tốt nhất là đem tất cả mọi người tới ở hành cung, tránh cho Lăng Phong bị nhân sĩ võ lâm gây phiền toái. Thẩm Nhạn Băng tán thành nói:

- Muội thấy như thế rất hay. Bạch tỷ tỷ và tướng công quay về Hoa Sơn. Muội cùng Ngọc Thanh, Phượng Phượng, Tú Kỳ đi Hương Cách Lý giám sát việc kiến tạo hành cung. Tử Lăng, Bạch Lăng, Hương Lăng cùng Lam Lam ở đây để hỗ trợ tướng công". Sư nương gật đầu nói:

- Tỷ thấy tiếp ứng cũng không cần nhiều người như thế. Mình Lam Lam là đủ rồi. Các muội đi đến Hương Cách Lý cần có nhiều người chiếu cố". Thẩm Nhạn Băng gật đầu nói:

- Mặt khác muội hy vọng tướng công mỗi nửa tháng có thể bay đến Hương Cách Lý thăm bọn muội, như vậy mới làm vơi bớt nỗi cô đơn của bọn muội". Nói tới đây, Thẩm Nhạn Băng có chút xấu hổ, bởi vì ai cũng hiểu lời này của nàng có ý tứ gì. Sư nương mỉm cười nói:

- Nhạn Băng, muội đừng tưởng tướng công ở Hoa Sơn bị một mình tỷ độc chiếm. Tỷ không có nhiều hứng thú đến thế. Tướng công ít nhất cứ mười ngày phải đi gặp các muội một lần. Tỷ không có thắc mắc gì hết". Thẩm Nhạn Băng nói:

- Nếu vậy ngày mai chúng ta xuất phát. Có tên hạc, việc đi lại cũng thuận tiện". Lăng Phong cười ha hả nói:

- Các nương tử, nếu ngày mai xuất phát, tối nay mười vị nương tử cùng ta đại chiến thâu đêm, thức trắng đêm, ha ha…". "Bại hoại, chúng thiếp không chịu đâu!" Thẩm Nhạn Băng phản ứng trước tiên. Nàng nhìn Lăng Phong vẻ xem thường hắn. "Đúng vậy, để cho chàng trắng mắt ra". "Chàng nghĩ mười người bọn thiếp cùng chàng chung chăn, nhưng không có cái giường đủ lớn cho tất cả mười người". "Đừng có hy vọng, chuyện hoang đường đó bọn tỷ muội thiếp không làm đâu". Mười phu nhân đồng loạt cự tuyệt Lăng Phong làm cho hắn thấy bất ngờ. Hắn cứ tưởng rằng các nàng chỉ nói chơi thôi, đến tối chắc chắn sẽ tranh nhau đi đến phòng của mình. Khi màn đêm buông xuống, hắn không ngờ được là không có phu nhân nào bồi tiếp hắn. Lăng Phong trở thành người phòng không gối chiếc, nhưng hắn không cam chịu như vậy. Hắn đi đến gõ cửa từng phòng một. Kết quả là các phòng vẫn đóng cửa im lìm. "Bạch tỷ tỷ, tỷ không nhớ đệ sao? Tối nay đệ muốn vào với tỷ, chúng ta cùng nhau sinh bảo bảo…" - Không được. Tối hôm qua đệ đã "gieo mầm" rất nhiều, đêm nay tỷ không cần nữa, chúc ngủ ngon". Sư nương nói câu đầu tiên đã đuổi Lăng Phong trở về. "Nhạn Băng tỷ tỷ, ta biết nàng đang nghĩ đến ta. Nàng mở cửa cho tướng công vào cùng nàng được không?". Lăng Phong không từ bỏ ý định. Hắn chạy lại gõ cửa phòng Thẩm Nhạn Băng. "Ồ! Tướng công. Xin lỗi, thiếp hôm nay "dì cả" đến thăm, chàng đi tìm các tỷ muội khác đi". Muốn ngất, tự nhiên lại có chuyện xảo hợp đến thế. Lăng Phong chỉ còn biết đi gõ cửa các phòng khác. Hắn đến gõ cửa phòng của Ngọc Thanh:

- Ngọc Thanh tỷ tỷ, tướng công đây, nàng có thể…". Không đợi Lăng Phong nói xong, Ngọc Thanh đã nói vọng ra ngoài:

- Tướng công hả? Đêm nay là thời gian tu luyện của thiếp. Thiếp phải có ba ngày ăn chay niệm phật, thanh tâm quả dục. Lòng thiếp cũng nghĩ tới chàng, nhưng chúng ta sau này còn nhiều thời gian. Mỗi tháng ngoại trừ từ ngày mùng một đến ngày mùng ba là không được, còn ngày nào chàng muốn thiếp cũng đều đáp ứng chàng". Lăng Phong hoàn toàn thất bại, hắn chỉ còn biết đi tìm Lam Phượng Hoàng. Nhưng hắn không ngờ Lam Phượng Hoàng lại ở cùng Hứa Phượng Phượng, Chu Tú Kỳ. Các nàng đáp lại:

- Hôm qua chàng hung bạo quá. Chỗ đó của bọn thiếp đã sưng đỏ lên rồi, không chịu nổi nữa. Bọn thiếp phải kiêng kị mười ngày". Bất đắc dĩ Lăng Phong đi năn nỉ Tử Lăng, Bạch Lăng, Hương Lăng ba nàng. Hắn không ngờ cả ba đồng thanh trả lời:

- Tướng công, chàng nên trở về bồi tiếp các vị phu nhân trước, sau hẵng đến tìm bọn thiếp. Đây là quy củ, bọn thiếp chỉ là tiểu thiếp, không thể làm sai quy củ được". "Quy củ cái khỉ gió gì? Nếu các nàng không mở cửa, tướng công ta đêm nay sẽ ra ngủ ngoài phố". Lăng Phong lớn tiếng đe dọa nhưng tam Lăng yên lặng không nói. Lăng Phong hoàn toàn thất bại. Hắn uể oải quay về thư phòng của mình. Có mười vị phu nhân nguyệt thẹn hoa nhường thế mà đêm nay hắn phải chịu cảnh phòng không gối chiếc. Chuyện này đồn ra ngoài sợ rằng không có ai tin. Nhưng chuyện này lại hoàn toàn có thật. Đêm hôm đó, Lăng Phong một mình qua đêm ở thư phòng. Sáng sớm hôm sau, Lăng Phong cùng sư nương quay về Hoa Sơn. Chúng lão bà đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền ha hả cười vang một lúc. Sau này thập nữ kể chuyện xưa, việc này tự nhiên trở thành chuyện buộn cười kinh điển nhất của Lăng gia. Đêm đó, Lăng Phong có mười lão bà, thế mà không có một nàng nào bồi tiếp hắn qua đêm. Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, lúc đó các vị nương tử đều muốn nhường cho Lăng Phong đi bồi tiếp những người khác, kết quả là người này nhường người kia, cuối cùng Lăng Phong nơi nào cũng không vào được, không còn cách nào khác là phải một mình phòng không gối chiếc tại thư phòng. Chuyện này được xem là một trong những việc nhỏ ngoài ý muốn trong cuộc sống hạnh phúc của Lăng Phong. (1) Đại mộc bồn: Bồn tắm lớn làm bằng gỗ.