TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiều Kiều Sư Nương
Chương 109: Chương 108: Đoạt vợ

  • Thiếp nói tướng công, Lam Lam, bữa trưa này rốt cục xong hay chưa?" Không biết khi nào, Thẩm Nhạn Băng đã xuất hiện trước mặt Lăng Phong và Lam Phượng Hoàng.

Lam Phượng Hoàng chưa đến ăn bữa sáng đã phải liên tiếp ứng phó vài lần mãnh liệt công kích của Lăng Phong, thật vất vả mới đợi đến lúc Lăng Phong chủ động buông tha tiến công, lại bị Lăng Phong yêu cầu phải trong ăn cơm trưa trong lòng hắn, kiểu ăn cơm xích lõa này, phải nói là không thể hoang đường hơn, lúc này Thẩm Nhạn Băng từ ngoài tiến vào, đích thực sự ngượng ngùng không thôi, hận không thể tìm trên mặt đất một cái lỗ chui xuống.

Lăng Phong mỉm cười nói:

- Thẩm tỷ, chẳng lẽ ta ở cùng Lam Lam nàng ghen tị, cũng tốt,, nàng cũng đến ăn cùng chúng ta đi!" Thẩm Nhạn Băng vươn ngón tay ngọc, hung hăng véo Lăng Phong một cái, nói:"Thiếp mới không cần, mặc kệ chàng, bại hoại. " Nói xong, còn giả bộ tức giận ly khai.

Lăng Phong ôm lấy Lam Phượng Hoàng muốn đuổi theo, Lam Phượng Hoàng lại khăng khăng phải mặc y phục vào đã. Đến lúc hai người mặc xong y phục, Thẩm Nhạn Băng sớm đã không còn hình bóng.

- Đi, đi tìm Thẩm tỷ, để nàng ấy cùng với nàng cùng nhau theo ta, dù sao cũng không vội quay về Hoa Sơn. "" Lăng Phong đùa nghịch nói.

Đang nói, đột nhiên chỉ thấy một ả ma giáo nữ đệ tử vội vã xông tới, nhìn thấy Lăng Phong và Lam Phượng Hoàng, hổn hển:

- Thánh nữ, con trai của Liễu Nhất Đao Liễu Hùng Phi mang theo một nhóm võ lâm nhân sĩ võ lâm nhân sĩ muốn san bằng Lăng phủ? " Lam Phượng Hoàng kinh ngạc hỏi:

- Đây là có chuyện gì? " Đệ tử nọ nói:

- Bọn họ nói Liễu Nhất Đao là chúng ta hại chết, muốn báo thù!" Lam Phượng Hoàng nói:

- Nếu như là ma giáo chúng ta hại chết Liễu Nhất Đao, vậy cùng Lăng phủ có quan hệ gì chứ?" Đệ tử nọ nói:

- Việc này tình huống cụ thể đệ tử không rõ ràng lắm, chỉ biết người của Liễu gia nói Lăng Khanh lão gia được cứu, nhất định là người của Lăng phủ làm rồi, lúc đầu bọn họ cũng không phải muốn diệt trừ Lăng phủ. Mà là muốn đem..." - Đem cái gì?! Nói mau! "Lam Phượng Hoàng thấy ả ta ấp a ấp úng, liền truy vấn.

Đệ tử nọ nói:

- Liễu Hùng Phi nói chỉ cần giao Thẩm phu nhân cho hắn làm làm thiếp thị, chuyện Lăng phủ Liễu gia hết thảy không truy cứu. Liễu Hùng Phi rõ ràng chính là vì Thẩm phu nhân mà tới." - Há lại có cái lý đấy!?" Lăng Phong nghe xong lập tức phẫn nộ đứng lên, dồn sức vỗ bàn, tức khắc cái bàn vỡ tan. Hừ hừ nói:

- Ta không tìm Liễu gia hắn lôi thôi, trái lại bọn hắn tìm tới cửa. Nếu đã như vậy, ta liền không khách khí nữa." Lam Phượng Hoàng nói:

- Tướng công, thiếp thấy chuyện này hay là để cho ma giáo bọn thiếp đi xử lý đi, Liễu gia dù sao cũng thuộc danh môn chính phái, nếu như chàng cùng bọn họ dây dưa tranh đấu, vậy sẽ chỉ khiến chành để lại tiếng xấu trên giang hồ." - Cái gì danh tiếng giang hồ! Ta không thèm." Lăng Phong tức giận nói:

- Ta đã thấy thấy quen hành vi của mấy kẻ danh môn chính phái này rồi. Điểm Thương sơn Chân Dương tử chả phải là danh môn chính phái sao? Tứ đại thế gia cũng là danh môn chính phái sao, ta cũng cứ chém cho chúng không còn manh giáp đó thôi!! Bọn chúng bắt cha ta, giết trăm người Lăng phủ ta, bây giờ còn muốn... Còn muốn Thẩm tỷ của ta!! Há có cái lý đó, ta nhất định giết sạch người của Liễu gia bọn chúng, người trên giang hồ cũng không dám hừ nửa câu. Huống chi bọn chúng là đến khi dễ ta trước, ta há có thể nuốt xuống cục tức này, việc giang hồ, xử theo cách giang hồ. Lam Lam, nàng để toàn bộ đệ tử ma giáo lánh đi, ta một mình đi thu thập mấy thằng hỗn đản đó.

Lam Phượng Hoàng thấy ngăn không được Lăng Phong, chỉ có thể phân phó ma giáo đệ tử đứng dậy, không được ra mặt, bản thân lại mang theo khăn che mặt theo Lăng Phong ra ngoài cửa lớn, chỉ thấy gần trăm tên đệ tử Liễu gia và một số võ lâm danh sĩ tập trung ngoài cửa lớn Lăng phủ, tiếng la giết vang tận mây xanh. Đám đệ tử Liễu gia đều mặc áo tang, nhìn cái là biết vừa mai táng Liễu Nhất Đao xong liền đến Lăng phủ tính sổ đây.

Thẩm Nhạn Băng nghe thấy có người đến quấy rối, liền dẫn theo Bạch Lăng chạy ra ngoài cửa trước tiên, kết quả bị đệ tử Liễu gia bao vây giữa đại đường.

- Thẩm Nhạn Băng, nàng ngoan ngoãn đầu hàng theo ta đi! Liễu Hùng Phi hướng Thẩm Nhạn Băng hét lớn, đôi mắt mê đắm còn không ngừng nhìn tư thái nhu mì xinh đẹp động nhân của Thẩm Nhạn Băng, có thể thấy toàn trường nam nhân đều nhịn không được nhìn chằm chằm Thẩm Nhạn Băng, dù sao mỗi cái trở tay nhấc chân của nàng thực sự rất đẹp. Bất kể chỗ nào, vẻ đẹp của Thẩm Nhạn Băng đều rất thu hút ánh mắt mọi người.

Thẩm Nhạn Băng sau khi kinh qua song tu cùng Lăng Phong, không chỉ nội lực đã khôi phục, mà còn gia tăng gấp đôi, bởi vậy thừa sức ứng phó Liễu Hùng Phi, chỉ là địch đông ta ít, bị vây vào giữa.

- Liễu gia các ngươi khinh người quá đáng!! Giết trăm mạng người Lăng phủ ta, bắt lão gia nhà ta đi, giờ lại tới cửa gây sự, thiên hạ này không còn công đạo nữa sao?" Thẩm Nhạn Băng nghiêm nghị đại khí nói.

- Công đạo!? "Liễu Hùng Phi cười ha ha, nói:

- Công đạo!? Ta nói cho nàng, ai có bản lĩnh liền nắm giữ công đạo. Lăng gia các người phái người ám sát cha ta, ta bây giờ cho nàng một con đường sống, chỉ cần nàng theo ta rồi, Liễu Hùng Phi ta chuyện cũ sẽ bỏ qua, vinh hoa phú quý nàng hưởng thụ không hết, nàng cho rằng Lăng phủ bây giờ còn là nhà giàu nhất Giang Nam sao? Nàng ở đây làm quả phụ, không bằng theo ta..." - Phi, cái chết của Liễu Nhất Đao cùng Lăng phủ cùng ta không có dính dáng, trái lại là các ngươi giết hơn trăm mạng người Lăng phủ ta , lão gia nhà ta đến nay không biết ở chỗ nào!!" Thẩm Nhạn Băng một mực nói Lăng Khanh không có được cứu ra từ Liễu gia, đây nhìn như nói dối, nhưng giữa hoàn cảnh giang hồ hiểm ác, loại hư hư thực thực này có thể để mình đứng ở vị trí rất có lợi.

- Ta thấy nàng không phải chờ ta đến xuất thủ mới buông xuôi..." Liễu Hùng Phi nói xong, lập tức đưa tay đập thẳng về phía Thẩm Nhạn Băng.

Thẩm Nhạn Băng căn bản không để Liễu Hùng Phi vào mắt, cười lạnh một cái, lập tức nhẹ nhàng lóe lên, dễ dàng tránh khỏi trảo của hắn. Đồng thời đưa một chân ra, "Phanh " một tiếng, đá đúng vào cái mông Liễu Hùng Phi.

Liễu Hùng Phi cả người bay lên, bởi có quán tính, cả người đều đập vào tường.

- Thiếu gia... người không sao chứ? Chúng đệ tử Liễu gia đều vây quanh quan tâm hỏi han.

- Ta lại có thể làm sao, bắt bà nương này lại cho ta! Mau lên!!" Liễu Hùng Phi nghiến răng nghiến lợi căm hận ra lệnh. Lập tức đệ tử Liễu gia đồng loạt xông lên.

Lăng Phong lúc này vừa mới chạy tới, nhìn thấy cảnh đó, cười lạnh một tiếng." Bạch Lăng, mượn kiếm dùng một lát! "Nói xong, chỉ nghe "Xoẹt" một tiếng giòn hưởng, trường kiếm trên tay Bạch Lăng như rồng bạc múa lượn trên trời, phá không dựng lên.

Lăng Phong thừa thế cầm chặt, trường kiếm đến tay, chỉ thấy cổ tay hắn rung lên một cái, chống trường kiếm xuống đất, cũng không biết hắn làm thế nào, chỉ thấy mũi trường kiếm vửa chạm mặt đất, nổi lên một trận ba động, tất cả gạch lát, cát đá trước người hắn ba thước đều tung lên, tựa như vô số cái móc vô hình, bắn thẳng về phía đám đệ tử Liễu gia.

Toàn trường đều cả kinh!!

Đây không phải lần đầu Lăng Phong dùng đến chiêu đó, lúc đối phó Chân Dương tử cũng dùng qua, thế nhưng người của Liễu gia chính là lần đầu gặp phải chiêu như thế, mà Thẩm Nhạn Băng và Bạch Lăng đứng bên cạnh cũng mục trừng khẩu ngốc, các nàng nghe nói qua võ công tu luyện đến một cảnh giới nhất định, có thể cách không lấy vật, lăng không công kích kiếm khí. Nhưng khi chính mắt thấy, vẫn khiến các nàng nổi lên cảm giác không sao tin nổi.

Trong đại đường có lát mấy tấm đá hình chữ nhật, mỗi khối dài chừng hai thước, rộng độ một thước, một loạt năm khối giống nhau, mỗi khối nặng khoảng chừng mười lăm, mười sáu cân, lúc này đột nhiên cuộn tung lên, mang theo bụi cát bắn tung lên, dưới ánh mặt trời rọi sáng, lóe ra quang mang bất định, tự nhiên khiến người cảm thấy có một loại biến hoá kỳ lạ quái dị.

Mấy đệ tử Liễu gia đang vây công Thẩm Nhạn Băng còn chưa kịp phản ứng, đã thấy cự thạch bắn đến, chỉ biết nhao nhao né tránh, né không được, liền bị cự thạch đập thương đè chết, Thẩm Nhạn Băng và Bạch Lăng thân ở giữa bọn chúng, lại không thụ thương. Trong đám người chật chội mà khoảng cánh gần nhau như vậy, lại có thể vừa đả thương vừa cứu người như vậy, quả thực như sử tiên pháp.

Loại dị tượng này khiến người kinh hãi run sợ, không chỉ có Thẩm Nhạn Băng thấy giật mình, các đệ tử Liễu gia càng quái đản khác thường.

- Ngươi. . . Ngươi là ai?" Liễu Hùng Phi có chút run rẩy hỏi.

Lăng Phong lúc này mới bước lên, lạnh giọng nói:

- Lăng phủ ta đã chết một trăm hai mươi tám người, hôm nay các ngươi cũng phải bồi lại một trăm hai mươi tám người." - Ngươi hù ai chứ!!" Một người đại đệ tử bên người Liễu Hùng Phi ỷ vào bên mình người đông thế mạnh, lại lần nữa kiêu ngạo đứng ra quát.

- Giết!" một tiếng, đại đệ tử kia vừa nói xong hiện trường mọi người lập tức nghe thấy một tiếng đanh hưởng.

Võ công cao cường một chút, còn có thể thấy một đạo quang mang màu bạc từ trường kiếm trên tay Lăng Phong vẽ ra.

Nhưng cảm giác lãnh lẽo thấu xương xâm nhập thân thể, cũng là hiện trường mỗi người đều có thể cảm thụ được.

Kiếm khí.

Sát khí.

- A!" Đại đệ tử nọ hét thảm một tiếng, trường đao trong tay tuột tay bay ra phía trước hơn ba trượng, một vòi máu tươi từ cổ hắn phun ra, tung tóe lên cao. Mà cái đầu lâu bay lượn giữa không trung, thân thể ầm ầm đổ xuống ngã ra sau chỉ trong một cái chớp mắt, đầu cũng nặng nề rơi xuống bên thân hắn.

Mọi người còn chưa thấy rõ Lăng Phong xuất kiếm ra sao, đệ tử nọ đã mất mạng đương trường! Mọi người trong lòng đều tràn ngập đảm chiến và khủng hoảng,, không ai không bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ. Nếu như nói cảnh cự thạch tung bay lúc trước là một cảnh tượng tráng lệ đẹp đẽ, thì cái chết của đại đệ tử Liễu gia này đây, chính là cảnh tượng máu tanh tàn khốc.

- Phong nhi, không được lạm sát kẻ vô tội!" Thẩm Nhạn Băng nhìn không nổi cảnh máu chảy đầm đìa như vậy, tuy rằng nàng cũng hiểu được người của Liễu gia đáng hận, nhưng cái đó dù gì cũng đã qua, người chết rồi lại khiến người sống đi chịu tội. Huống chi những đệ tử Liễu gia này cũng không hoàn toàn là người của Liễu gia, rất nhiều cũng là những hài tử thường dân nghèo khó.

- Còn có ai không phục?" Lăng Phong lạnh lùng hỏi.

- Ta!" Lại mộ tiếng "Giết!".

Lúc này đây, mọi người đương trường đều không thấy hành động của Lăng Phong. Không có kiếm quang, không có hàn khí xâm nhập thân thể. Nhưng vẫn có máu tươi phun xối xả, đầu bắn lên trời, thân đổ xuống đất.

- Nếu không muốn chết thì cút ngay cho ta!" Lăng Phong lạnh lùng nói. "Thế nhưng Liễu Hùng Phi nhất định phải lưu lại cho ta, còn lại, lấy hết mấy cái thi thể này, dọn sạch sẽ cho ta. Về nhà nói cho chủ nhân các ngươi, muốn chuộc lại Liễu Hùng Phi, thì hãy công khai nhận lỗi chịu sai trước toàn thể võ lâm, cộng với trao trả cha ta!!" Nếu không có Thẩm Nhạn Băng khuyên bảo, Lăng Phong thực sự sẽ không thủ hạ lưu tình, trong mắt hắn mọi người của Liễu gia nên chết hết, huống chi nhân từ với địch nhân, chính là tàn nhẫn với bản thân. Bởi vậy đối với địch nhân, nên coi như gió lạnh thổi kẽ lá, gió cuốn mây tan. Tiêu Dao Tâm Kinh của Lăng Phong càng tu luyện thâm hậu, sát khí của hắn phảng phất lại càng mạnh mẽ, tựa như không có lực lượng nào có thể khống chế. Đặc biệt khi đã bị kích thích, lại càng không thể khống chế.

Đối mặt với Lăng Phong cường đại như vậy, ai dám tranh phong? Làm lâu la bất quá là muốn trà trộn giang hồ, vì danh vì lợi cũng tốt, vì bát cơm ăn cũng được, nhưng ai cũng không muốn bồi luôn cái mạng nhỏ của mình.

Cút, cút nhanh, chỉ hận cha mẹ sinh ra không có thêm hai cái chân nữa. Tất cả đệ tử Liễu gia vây công Thẩm Nhạn Băng, tựa như ong vỡ tổ, bằng tốc độ nhanh nhất có thể cút khỏi Lăng phủ.

Không đầy nháy mắt, Liễu gia đệ tử vây công Lăng phủ không còn một người, đến ngay cả thi thể cũng được khiêng đi, một cái cũng không còn.