Bị Lăng Phong thiêu đậu, Lăng Phong xâm nhập. Giờ phút này, mặt sư nương đỏ bừng, liều mạng khép chặt đùi lại. Đây là cách phản kháng duy nhất mà nàng có thể làm, mặc dù xem ra có vẻ bất lực.
Tay Lăng Phong tiến vào tiểu phúc ấm áp, trong lòng có chút kinh hãi, phương thảo (thảm cỏ) tại hạ phúc của sư nương đặc biệt rậm rạp, sờ vào cảm giác như một mảng mao nhung nhung. Lăng Phong dụng ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt, chỉ chốc lát rồi tiếp tục đi xuống.
Thân thể sư nương chợt căng thẳng một chút, Lăng Phong lại càng hoảng sợ, còn tưởng rằng nàng đã giải khai được huyệt đạo, hắn dừng lại trong chốc lát mới cảm thấy yên lòng. Lăng Phong luân phiên hàm lộng duyện hấp (ý như mút nút đó) ngực nàng, tay khẽ hí lộng hạt châu, sư nương hai chân không thể khép được, chỉ có thể liều mạng đè nén xúc động trong cơ thể, trong tiết khố đã xuất hiện một mảng ươn ướt.
Lăng Phong rút tay ra, sư nương liền thở ra một hơi, thân thể vốn căng thẳng giờ xụi lơ. Lăng Phong đưa tay lên trước mũi, tức thì ngửi thấy một cỗ phân phương phiêu khí nồng đậm, làm người ta liên tưởng tới phong vận thành thục, Lăng Phong đưa tay vào trong miệng, chỉ cảm thấy một hương vị thanh tân và ngọt, hạ thân không khỏi nóng nảy dựng đứng lên.
Sư nương nhanh chóng liếc mắt nhìn thoáng qua Lăng Phong, thấy hắn đang chuyên tâm nhấm nháp mùi vị chất dịch chảy ở hạ thân nàng, trong lòng đại lãng, đây là một loại cảm giác khó nhịn được, thân thể nàng không khỏi run rẩy nhè nhẹ.
Lăng Phong khoan khoái hít một hơi rồi thở dài, cũng không tốn nhiều miệng lưỡi với nàng nữa, chậm rãi cởi hạ y màu đạm lục (xanh lá cây nhạt) của nàng ra, đặt hai chân nàng ở ngoài giường, để cho một nửa ngọc đồn phong mãn tại mép giường, tách đôi chân tuyết trắng đang khép chặt ra.
Sư nương Bạch Quân Nghi mắc cỡ khe khẽ kêu lên một tiếng, hạ thân lộ ra rõ ràng trước mắt Lăng Phong. Trên hạ phúc là một vùng phương thảo đen nhánh bao trùm lên đào nguyên bí địa mê người, như ẩn như hiện, càng làm tăng thêm vẻ hấp dẫn. Lăng Phong nhẹ nhàng ma sát trên phương thảo ấm áp tươi tốt, cười nói:
- Quân Nghi nương tử, sao lại tươi tốt thế này?" Sư nương mặt cười đỏ bừng, răng khẽ nghiến lại, Lăng Phong tựa như đã trả lời thay nàng, một mặt ôn nhu vuốt ve thân thể đầy đặn của nàng.
Những đường cong thân thể động lòng người của sư nương, vừa có chút nở nang, lại càng có vẻ thành thục bạo mãn, da thịt mềm mại như sương như tuyết, bàn tay ngọc trơn nhẵn sáng bóng, song nhũ bạo mãn kiên đĩnh, eo thon săn chắc uyển chuyển như dương liễu (cây liễu), tiểu phúc bằng phẳng không có chút thịt thừa nào, ngọc đồn tròn trịa nở nang, cặp đùi thon dài khép chặt, giờ phút này đã bị Lăng Phong tách rộng ra.
Sư nương nếu đem so với Tạ Lâm Lan cùng Linh Nhi thì không thua kém chút nào, hai cánh môi bão mãn hồng hào như một thiếu nữ trẻ trung, hé mở đôi chút, nhìn tựa như mật đào sắp tràn ra, trong không khí mơ hồ tản mát mùi hương mê người, tim Lăng Phong đập nhanh lên vài lần, hai tay nắm lấy eo nhỏ không ngừng vuốt ve, cười nói:
- Quân nghi nương tử, eo của nàng thật thon nhỏ so với Linh Nhi cũng không khác biệt mấy, thật đẹp." Hắn vừa nói vừa quì gối xuống giữa hai chân nàng, đầu lưỡi bắt đầu thăm dò sâu vào trong.
Sư nương "ân" nhẹ một tiếng, Lăng Phong vẫn tiếp tục chậm rãi thám hiểm.
Sư nương kích động trận trận run rẩy, miệng không ngừng khép mở, phả ra cỗ cỗ khí tức nồng nặc hương thơm.
Lăng Phong trong lòng dục hoả ngày càng thịnh, hai tay dùng lực nắm song nhũ của nàng mà nhu niết (vân vê), thân thể sư nương cũng run rẩy lên, yết hầu nhịn không được hanh hai tiếng, hạ thân không ngừng phún xuất lượng lớn mật dịch, thân thể càng ngày càng mềm nhũn.
Lăng Phong ngẩng đầu cười nói:
- Hảo nương tử, nàng trước kia đã từng sảng khoái như thế chưa?" Sư nương hai tai đỏ bừng lên, mũi thở phập phồng, nàng vẫn còn đang chìm đắm trong khoái cảm cao trào, mặc dù nhắm mắt lại, nhưng diễm quang vẫn bắn ra bốn phía, kì thực cho đến bây giờ nàng cũng chưa từng hưởng thụ đãi ngộ như vậy, Lục Thanh Phong là một gã cổ hủ, có đánh chết cũng không làm ra chuyện thế này.
Lăng Phong tiếp tục liếm môi, cực kì kiên nhẫn kích thích dục vọng của vị thiên hạ đệ nhất mĩ nữ này.
Sư nương nhịn không được khẽ "hanh" một tiếng, Lăng Phong như nhận được sự ủng hộ, càng thêm cố sức lấy lòng, tại nơi tuyệt vời nhất ở hạ thân nàng cẩn thận nhấm nháp mỹ vị.
Sư nương yết hầu khẽ rên rỉ, mật dịch phun ra càng mạnh càng nhanh hơn, lập tức cảm thấy một mảnh ướt át trong suốt. Hạ thân của Lăng Phong ngày càng khó chịu, hắn liền đứng dậy, nhấc đôi chân thon dài trắng nõn lên, sư nương kinh hoảng mở mắt run giọng nói:
- Phong nhi, đừng mà…" Lăng Phong ôn nhu nhìn nàng, thâm tình nói:
- Ta thật tâm muốn nàng làm nữ nhân của ta, nàng nhất định muốn ta làm phu quân của nàng a!" Nói xong hắn toàn thân ưỡn lên.
Tuy rằng đã từng sinh qua hài tử, nhưng của nàng vẫn tương đối chật chội như hồi đầu, tiểu đệ đệ của Lăng Phong thật sự quá lớn làm sư nương chịu không nổi, trong miệng rên lên, thân thể có chút tránh né, nước mắt như những hạt trân châu rơi xuống không ngừng.
Lăng Phong dùng sức đẩy hai cái, cúi người áp lên thân thể mềm mại của nàng, ôn nhu hôn lên những giọt nước mắt trên khuôn mặt nàng, Lăng Phong biết nàng đối với hắn không phải là không có hảo cảm, chỉ là không cách nào thoát khỏi ước thúc của thế tục, cho nên ở tình huống bình thường sẽ không chịu khuất phục, trước là do nguyên nhân giải độc, nay lại bị Lăng Phong chủ động phá huỷ trinh khiết, trong lúc nhất thời vạn niệm câu hôi (mọi hy vọng trở thành tro tàn).
Lăng Phong thâm tình nhìn nàng nói:
- Sư nương, nếu nàng cho rằng ta làm sai, vậy nàng hãy giết ta đi!" Nói xong, một tay hắn liền giải khai Đại Chuy huyệt cho nàng.
Công lực sư nương lập tức khôi phục, ánh mắt nhất thời vô cùng lợi hại, chợt vận nội công lên. Lăng Phong bình tĩnh nhìn nàng, nam căn vẫn còn trong cơ thể nàng nảy lên không thôi, cũng cảm nhận được mạch rộng (có lẽ chỉ cái đó) của nàng. Khi nàng nhìn thấy ánh mắt của Lăng Phong, thì đột nhiên trong lòng lại mềm nhũn ra, nước mắt trào ra khỏi khoé mắt, cúi đầu bi thương khóc thút thít.
Lăng Phong âm thầm hít một hơi, hết thảy đều đã trôi qua, hắn biết mình đã thành công. Hắn bèn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nàng lên, ôn nhu nói:
- Ta sẽ đối đãi nàng như đối đãi với nương tử của ta." Sư nương "hừ" một tiếng, quay đầu tránh khỏi tay của hắn.
Lăng Phong cúi người hôn lên những giọt nước mắt của nàng, rồi lại hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn của nàng, thân thể mềm mại của sư nương nhẹ nhàng rung động, khuôn mặt khẽ né tránh sang hai bên, sẵng giọng:
- Ngươi đừng chọc tức ta nữa!" Lăng Phong ôm lấy trán nàng, không cho nàng tránh né, eo dùng sức đẩy vào trong, nàng thoải mái "a" lên một tiếng, miệng mở ra, Lăng Phong thừa thế hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, lưỡi tiến vào trong, hạ thân chuyển động không ngừng.
Trên mặt sư nương hiện lên vẻ sướng khoái, bắt đầu vặn vẹo, nàng đột nhiên dùng sức phối hợp với hạ thân của Lăng Phong, xoay người hướng vào trong giường, vai rung động, thân thể mềm mại với những đường cong mê người. Lăng Phong bò lên trên giường nằm xuống phía sau nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài cùng bờ vai nàng, ôn nhu nói:
- Nàng không có gì sai cả, bất luận là kẻ nào bị kích thích như vậy đều sẽ hưng phấn thế thôi!" Sư nương đang khóc nức nở lại càng khóc lợi hại hơn, Lăng Phong biết nàng không chỉ hưng phấn, mà còn muốn làm nữa, chỉ là do mâu thuẫn trong lòng, dùng sức kéo thân thể nàng lại, áp đầu nàng vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, ôn nhu nói:
- Nàng sao lại ngốc vậy chứ? Nếu nàng đã không sợ chết, chẳng lẽ còn sợ hãi chuyện theo đuổi hạnh phúc của mình sao?" Sư nương ngẩng đầu lên, như hoa lê theo gió, trông càng thanh tân tú lệ, ánh mắt có phần bàng hoàng. Lăng Phong nắm tay nàng đặt trước ngực, ôn nhu nói:
- Ta đã nói rồi, ta muốn cưới nàng, thì sẽ nhất định làm cho bằng được!" Sư nương cảm thụ được tiếng tim đập mãnh liệt của Lăng Phong, tay nàng ấn lên bộ ngực cường tráng của hắn, mặt nàng cũng đỏ hồng lên, lập tức cúi đầu xuống.
Lăng Phong nhẹ nhàng hôn tới, một tay đặt lên trên đùi ngọc đang cuộn lại của nàng.
Sư nương khe khẽ run rẩy, nhưng không hề kháng cự, Lăng Phong hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn của nàng, trêu chọc cái lưỡi thơm tho, lôi kéo tay nàng đặt lên Thất tinh ngọc châu của hắn. Sư nương miệng khẽ nhếch lên, thân thể trận trận run rẩy, bàn tay nhỏ bé vẫn không bỏ ra.
Lăng Phong trong lòng mừng rỡ, lấy tay dò xét giữa hai chân nàng, nàng cả người chấn động hai chân khẩn trương khép chặt lại, yết hầu khe khẽ rên rỉ. Lăng Phong vân vê trêu viên bạng châu ngẩng lên của nàng. Sư nương thân thể ngày càng nhu nhược, mơ hồ như mềm nhũn ra, nàng thẹn tùng rên lên, nhưng lại mặc cho Lăng Phong muốn làm gì thì làm.