- Không…" tiếng hét kinh hãi chính là của Đàm Uyển Phượng, nàng tuy là người đứng gần Tạ Lâm Lan nhất, nhưng cũng không thể ngăn cản Tạ Lâm Lan gieo mình xuống vực sâu.
Lăng Phong mặc dù khoảng cách so với Tạ Lâm Lan thì càng xa hơn, thế nhưng hắn lại phản ứng cực nhanh, phi thân bay lên, bất kể phía dưới chính là vực thẳm, xoay người một cái, vươn tay về Tạ Lâm Lan.
Tự mình đã làm sai, tất phải gánh lấy toàn bộ hậu quả.
- A~~~" Đàm Uyển Phượng cả kinh, vạn vạn lần không có nghĩ tới một màn như thế. "Sư đệ, ngươi đừng ngốc…" Lời còn chưa dứt, Lăng Phong đã nắm được cánh tay Tạ Lâm Lan. So với Đàm Uyển Phượng thì Tạ Lâm Lan còn kinh ngạc hơn vạn phần, bất luận thế nào nàng cũng không thể ngờ Lăng Phong lại có thể liều chết phi thân tới cứu mình. Nói là cứu người, nhưng thật ra là đồng quy vu tận.
- Lăng Phong, ngươi…" Tạ Lâm Lan bởi vì bất ngờ, toàn thân tự do rơi xuống, nếu Lăng Phong không thể kéo nàng lên trên, nhất định cả hai sẽ cùng nhau rớt xuống tuyệt vực… Trên huyền nhai cô độc, chỉ còn lại bóng lưng đơn độc của Đàm Uyển Phượng.
Gió thu thổi tới, làm lệ châu trên khóe mắt nàng rớt xuống, long lanh.
Đàm Uyển Phượng là người đầu tiên phát hiện ra Tạ Lâm Lan trong rừng cây, khi trông thấy y phục xộc xệch của Tạ Lâm Lan, nàng hiểu đã xảy ra chuyện gì. Sau khi Tạ Lâm Lan tỉnh lại, vốn nàng muốn trấn an sư muội, ngờ đâu Tạ Lâm Lan lại phản ứng quết liệt như thế, khi biết mình mất đi trinh tiết, liền không thiết sống tìm lấy cái chết.
Tạ Lâm Lan phản ứng quết liệt tuy là ngoài dự liệu của Đàm Uyển Phượng, thế nhưng nàng lại không thể ngăn cản, ngược lại hành động của Lăng Phong trên Ngọc Nữ phong, lại khiến cho nàng cảm động và xấu hổ cho chính mình. Ngay cả sư đệ còn có thể liều mình cứu đồng môn, tại sao mình đứng gần Tạ Lâm Lan nhất, lại không thể quên mình cứu người. Chẳng lẽ trong lòng mình cũng có sợ hãi, sợ hãi cái chết sao? Nếu là như thế, thì mình so với Lăng Phong, thật sự còn kém quá xa.
Lăng Phong? Sát na hắn phi thân lên, trong lòng hắn nghĩ gì? Kỳ thật, hắn hoàn toàn không phải vì hổ thẹn mà muốn chuộc lỗi với Tạ Lâm Lan, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm duy nhất, Tạ Lâm Lan tuyệt đối không thể chết, nhất định không thể.
Trong chớp mắt Tạ Lâm Lan bị Lăng Phong nắm lấy tay, nàng rưng rưng nói:
- Sư đệ, ngươi thật khờ!" Lăng Phong cũng đáp lại một câu mà nàng dù có chết cũng không hề hối tiếc:
- Vì nàng, ta nguyện ý chết một vạn lần." Tạ Lâm Lan lúc này không thể kiềm chế tình cảm bộc phát trong lòng, thiên đường và địa ngục không hề có ranh giới, ngay khi sắp phải xuống địa ngục, lại có được ân sủng lớn nhất của ông trời, chỉ tiếc, nàng không còn cách nào hưởng thụ. " Nếu như có kiếp sau, thiếp nguyện cả đời yêu thương chàng." - Không cần kiếp sau, kiếp này còn có thể!" Lăng Phong tràn ngập tự tin nói.
Lăng Phong ôm Tạ Lâm Lan từ vách núi rơi xuống, trong đầu hắn vẫn còn một tia hy vọng, đó là có nhành cây hoạc dây cỏ gì đó chìa ra để bám víu vào, mặc dù tốc độ rơi rất nhanh, nhưng hắn đối với bản thân mình vẫn còn rất tự tin, dù sao Tiêu Dao tâm pháp cũng không phải là luyện vô ích.
Tạ Lâm Lan ôm Lăng Phong, cũng không dám hy vọng có kỳ tích gì đó xảy ra, nàng lúc này chỉ mong muốn có thể yên bình ném vào ngực hắn, hưởng thụ một chút ấm áp và hạnh phúc sau cùng. Trong khoảnh khắc mình nhảy xuống vực sâu, hắn lại có thể quên mình phi thân tới cứu, chỉ bằng ân tình này, đã vượt trên tất cả, vượt qua sanh tử, đó chính là chân ái vĩnh hằng.
Lăng Phong nắm tay Tạ Lâm Lan, sau đó kéo nàng ôm chặt vào, Tạ Lâm Lan tựa hồ cảm nhận được điều gì, ngả đầu nép vào ngực hắn.
Đương khi Tạ Lâm Lan nhắm mắt hưởng thụ khoảnh khắc cuối cùng trước cái chết, kỳ tích đột nhiên lại phát sinh.
- Ôm chặt ta…" Lăng Phong hét lên một tiếng, đột nhiên xoay tròn giữa không trung, có lẽ bởi đang rơi rất nhanh, đây là điều duy nhất hắn có thể làm.
Bất quá chỉ cần như vậy, Lăng Phong đã đưa mình cùng Tạ Lâm Lan từ cõi chết trở về.
- Soạt soạt…" Tạ Lâm Lan cảm thấy vài nhành cây đập vào người mình, cơ thể đột nhiên dừng lại, kèm theo một chút lay động, mở mắt ra nhìn, chỉ thấy Lăng Phong ôm mình đứng trên một ngọn Tùng, một tay giữ lấy mình, tay kia vẫn còn bám lấy thân cây.
- Sư tỷ, chúng ta được cứu rồi." Lăng Phong đặt Tạ Lâm Lan ngồi trên một nhánh cây, còn mình cũng ngồi ngay bên cạnh. Cây rất lớn, hơn nữa vô cùng xanh tốt, đủ để chịu đựng sức nặng của hai người, vả lại cành cây rất nhiều, dễ dàng có thể trú trên đó.
Tạ Lâm Lam quan sát, thấy cây tùng này mọc giữa vách núi, trên không thấy đỉnh, dưới không thấy đáy, mặc dù mình cùng Lăng Phong đã tạm thời đã được cứu, thế nhưng chung quy cũng không thể đứng trên cây cả đời.
Lăng Phong tựa hồ nhận ra lo lắng của nàng, tràn ngập tin tưởng nói:
- Sư tỷ, còn sống, chính là còn hy vọng." Tạ Lâm Lan tựa hồ cũng bị hắn làm cho cảm động, thế nhưng vẫn không khỏi có điều cảm thương, nói:
- Sư đệ, ngươi không nên ngốc như vậy." Lăng Phong nắm lấy tay nàng, nói:"Sư tỷ, người ngốc chính là tỷ!! Cha ta vẫn thường nói, chết tốt không bằng sống dở, nếu tỷ ngay cả chết còn không sợ, tại sao lại không có can đảm sống tiếp?" - Bởi vì…bởi vì ta…" Tạ Lâm Lan thực sự không biết mở lời thế nào, đối với nữ nhân mà nói, điều quan trọng nhất trong đời chính là trinh tiết.
Lăng Phong nghĩ thầm, chính mình đã khiến cho sư tỷ rơi vào hoàn cảnh này, vậy tất cả tội lỗi phải nên gánh chịu mới phải, vì vậy nói:
- Sư tỷ, vừa rồi lời ta nói, chẳng lẽ không đáng để cho tỷ tiếp tục sống sao?" Tạ Lâm Lan lệ châu ào ào, nghẹn ngào nói:
- Sư đệ, là ngươi không biết, sư tỷ đã không còn trong sạch, không còn xứng với ngươi…" - Sư tỷ…" Lăng Phong ôm Tạ Lâm Lan nói:
- Sư tỷ, ta yêu tỷ không phải chỉ là thân thể tỷ, cái ta yêu hơn chính là tâm hồn tỷ. Sư tỷ, cho dù tỷ không còn trong sạch, ta vẫn yêu tỷ như trước, vẫn cưới tỷ làm vợ…" - Sư đệ?!" Ngươi…" Tạ Lâm Lan không dám tin vào tai mình, nếu nàng biết Lăng Phong chính là kẻ đã cướp đi trinh tiết của nàng, e rằng sẽ lập tức nổi giận mà đá hắn từ trên cây văng xuống vực, sau đó cũng tự mình nhảy theo.
Từ điểm này mà nói, Lăng Phong cả đời cũng sẽ không để Tạ Lâm Lan biết được chân tướng, mặc dù trong lòng hắn cũng khó chịu, thế nhưng dối gạt để nàng thấy được thiện ý, dù sao vẫn còn tốt hơn nhiều. Lăng Phong lúc này có chút hối hận, nếu khi giải độc để Tạ Lâm Lan tỉnh lại, có lẽ tất cả đã không trở nên gay go thế này.
Lăng Phong chỉ đành tiếp tục trấn an Tạ Lâm Lan:
- Sư tỷ, chúng ta đều là người đã chết qua một lần, còn có chuyện gì mà không mở lòng được chứ?" - Sự đệ…" Tạ Lâm Lan thống khổ thốt lên một tiếng, nhào vào ngực Lăng Phong khóc rống lên.
Khi bi thương qua đi, Tạ Lâm Lan thần trí cũng dần khôi phục lại, đúng vậy, nếu mình cứ như thế chết đi, nhất định là việc làm ngu xuẩn. Chẳng những có lỗi với ân dưỡng dục của sư phụ sư nương, mà còn phụ Lăng Phong một tấm chân tình, hơn nữa còn có lỗi với chính mình, để cho Cửu Vĩ Hồ tiêu dao tự tại, cho dù có chết, cũng phải đem Cửu Vĩ Hồ bầm thây vạn đoạn mới có thể chết. Tạ Lâm Lan kiên định ý chí sống sót, ngẩng đầu lên, đôi mắt cũng trở nên trong suốt.
Tạ Lâm Lan ôm chặt Lăng Phong, hai người đã cùng trải qua tử cảnh, cư nhiên cũng không còn ngăn cách gì nữa, nàng tựa trong lồng ngực Lăng Phong, ôn nhu nói:
- Sư đệ, ngươi đã cứu ta, ta thật sự không biết làm thế nào cảm kích ngươi." Lăng Phong vuốt ve mài tóc nàng, nói:
- Phương pháp báo đáp tốt nhất chính là làm nương tử của ta, tỷ đáp ứng không?" Tạ Lâm Lan thần sắc trở nên u ám, cảm thán:
- Sư đệ, ta, ta thật sự xin lỗi, cho dù gả cho ngươi, ta cũng không thể cho ngươi thân thể trong sạch. Ta bị nam nhân khác trà đạp, ta không phải là cô nương tốt. Ta đã dơ bẩn, không còn ai yêu thích nữa." Lăng Phong nghe xong, thật muốn đem chân tướng toàn bộ nói cho nàng, thế nhưng lời ra đến miệng lại nhẫn nhịn nuốt trở vào, sợ sẽ dẫn tới hậu quả không tốt. Vì vậy thề thốt:
- Sư tỷ, chuyện quá khứ cứ để nó qua đi, chúng ta không cần phải sống trong quá khứ đau khổ. Chúng ta hãy nhìn về tương lai, từ hôm nay trở đi tỷ đã là nương tử của ta, sau này không cho phép tỷ nhắc lại chuyện này nữa, chỉ cần chúng ta sống vui vẻ là được." Tạ Lâm Lan hít sâu một hơi, nói:
- Được rồi, tạm thời không đề cập tới nữa. Ta sẽ thành tâm đối tốt với ngươi, chỉ cần ngươi không chê bai ta." Lăng Phong tỏ vẻ nói:
- Ta mặc dù không phải là nam nhân tốt nhất, nhưng ta có thể thề, ta cả đời đều đối tốt với tỷ, cho tỷ vui vẻ cùng hạnh phúc." Tạ Lâm Lan nghe được thì rất vừa lòng, hiểu được mình đã là tàn hoa bại liễu mà vẫn có thể có được yêu thương chân thành của nam nhân, như vậy thật là may mắn. Nàng quyết tâm đem toàn bộ yêu thương chuyển qua Lăng Phong, điều tiếc nuối duy nhất là không thể cho hắn thân thể xử nữ. Nhưng nàng đâu biết rằng, Lăng Phong trước sau chính là nam nhân duy nhất trong cuộc đời nàng.
- Sư đệ, chúng ta làm sao rời khỏi nơi này?" Tạ Lâm Lan nhìn vách núi cao vút, trong lòng thật không dám có chút hy vọng.
Lăng Phong mỉm cười, nói:
- Chỉ cần chúng ta có thể di chuyển quanh vách núi này một vòng, thậm chí nửa vòng, là nhất định có thể tìm thấy đường lên trên." - Di chuyển quanh vách núi này một vòng?" Tạ Lâm Lan thực không thể tưởng tượng, nhưng đó cũng chính là cơ hội duy nhất để cứu mạng sống.
Ngọc Nữ phong vốn dốc đứng, hẳn phải có đường lên xuống, sơn đạo không thể ẩn trong lòng núi, đương nhiên sẽ là ở phía ngoài, nếu có thể di chuyển một vòng quanh vách núi, tự nhiên sẽ tìm được đường lên. Nhưng vẫn đề ở chỗ ai có khả năng từ đây di chuyển qua vách đá bên kia?
Lăng Phong chính là đáp án, không có gì không làm được, chỉ có nghĩ không ra mà thôi.
Ở lưng chừng Ngọc Nữ phong di chuyển một vòng, nếu là trước khi Lăng Phong học được Tiêu Dao tâm pháp, nhất định là không có khả năng, huống chi sau lưng còn phải cõng Tạ Lâm Lan. Nhưng đã có Tiêu Dao tâm pháp làm cơ sở, hắn muốn vượt nóc băng tường đều có thể, xá gì chuyện leo trèo cỏn con này. Chỉ là hắn không muốn biểu lộ quá rõ ràng, sợ sẽ dọa Tạ Lâm Lan chết khiếp.
Đương khi Lăng Phong cõng Tạ Lâm Lan lên, nàng nhịn không được cầu khẩn:
- Sư đệ, chi bằng ngươi cứ bỏ ta xuống, một mình trở ra ngoài, như vậy cơ hội sẽ nhiều hơn một chút…" Lăng Phong nổi nóng nói:
- Nếu tỷ còn nói như thế nữa, ta sẽ cõng tỷ từ nơi này nhảy xuống dưới…chẳng lẽ tỷ cho rằng vừa rồi là ta nói giỡn với tỷ sao?" - Sư đệ…" Tạ Lâm Lan kích động nước mắt tuôn không ngừng, nam nhân trọng tình trọng nghĩa như thế, gả cho hắn, đời này thật không hối tiếc.
- Tỷ phải nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi ta đã là phu quân của tỷ, tỷ chính là nương tử của ta. Chúng ta đã cùng nhau trải qua sinh tử, tính mệnh vốn không còn phân biệt nữa…" Lăng Phong lại một lần nữa đối diện Tạ Lâm Lan bày tỏ chân tình.
- Vâng, phu quân!" Tạ Lâm Lan ở trên lưng Lăng Phong nức nở không ngừng, nước mắt thấm ướt cả vai hắn, hiển nhiên là vô cùng cảm động.
Di chuyển trên vách núi đối với Lăng Phong mà nói, thật không gì đơn giản bằng, hơn nữa vòng sang bên kia, sườn núi cũng không còn dốc đứng nữa, chưa tới nửa canh giờ, Lăng Phong đã cõng Tạ Lâm Lan tìm thấy sơn đạo lên Ngọc Nữ phong.
Khoảnh khắc sống sót trở về, khiến Tạ Lâm Lan tràn ngập tự hào.
Đúng vậy, là tự hào, bởi vì yêu thương của Lăng Phong, chính là kiêu hãnh cả đời nàng, là tự hào vĩnh viễn.