Tạ Lâm Lan bị Lăng Phong hôn tay, trước giờ không hề nghĩ sẽ phát sinh chuyện này, nàng sợ hãi hét to một tiếng, cả kinh nói:
- Sư đệ, ngươi, ngươi làm gì đó, mau buông ra." Rất khó khăn mới có đủ dũng khí, hơn nữa cũng đã làm rồi, Lăng Phong đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tay, hắn càng xiết chặt ngọc thủ của nàng, nói:
- Ta không buông, sư tỷ, tỷ biết không, ta thích tỷ, ngay từ lần đầu tiên lên núi nhìn thấy tỷ, ta đã thích tỷ rồi." Vừa nghe xong, Tạ Lâm Lan lập tức a một tiếng, cũng không biết làm sao, nghẹn ngào hỏi:
- Ngươi, ngươi nói cái gì?" Lăng Phong cố thu tất cả dũng khí, đem cảm tình ẩn dấu trong lòng bấy lâu thổ lộ:
- Sư tỷ, tỷ ôn nhu hiền thục, vừa xinh đẹp, lại vừa bình bị dễ gần, đệ vừa nhìn thấy tỷ, thì lập tức đã mê mẩn rồi." Nói rồi lại đem ngọc thủ của nàng xiết chặt trong lòng bàn tay.
Xác định những gì mình vừa nghe được là thật, Tạ Lâm Lan trong lòng trào lên từng đợt sóng dữ, nàng thực sự chẳng ngờ Lăng Phong lại nói những lời này với mình. Trong nhất thời, nàng không biết làm sao đối diện. Cảm giác ngọc thủ vẫn bị Lăng Phong nắm lấy, tựa như vĩnh viễn cũng không chịu buông ra, nàng vừa thẹn vừa sợ, nói:
- Ngươi buông tay, buông ta ra!" Mình là sư tỷ của hắn, hơn nữa song phương cũng không phải phu thê thân mật, nam nữ thụ thụ bất thân, mình lại để cho sư đệ nắm tay như vậy, còn ra thể thống gì.
Lăng Phong quật cường nói:
- Không, ta không buông." Lời nói rất kiên định, Tạ Lâm Lan thực không biết làm sao đối đáp. Nàng rốt cục cũng hiểu được thế nào là nam nhân điên cuồng, bất quá tiểu sư đệ năm nay mới mười lăm tuổi, so với mình chẳng phải là chênh lệch đến ba tuổi sao? Nhưng như vậy lại khiến Tạ Lâm Lan cảm nhận được sự chân thành, thế nhưng dù có chân thành, lúc này nàng cũng không thể tiếp nhận, vì vậy liền khuyên nhủ:
- Sư đệ, ngươi mau buông tay, bằng không ta sẽ nổi giận." Lăng Phong thấy bộ dáng nàng thực sự có chút nóng nảy, đành buông tay ra nói:
- Đệ buông, tỷ không được tức giận nha." Tạ Lâm Lan nghe hắn nói như vậy, cảm giác hắn rốt cục cũng vẫn là một hài tử, liền mỉm cười nói:
- Ta làm sao phải tức giận, chỉ cần ngươi nghe lời, sư tỷ sẽ không tức giận." - Sư tỷ, tỷ thật tốt." Lăng Phong cũng mỉm cười nói.
Tạ Lâm Lan nhìn hắn nói:
- Sư đệ, thật ra ta luôn xem ngươi là một tiểu đệ đệ…" Lời còn chưa xong, đã bị Lăng phong cắt ngang:
- Ta biết, tỷ nhất định vẫn coi ta là một tiểu hài tử, đúng không? Đó là tỷ xem ta như đệ đệ, nhưng từ trước tới giờ ta không có coi tỷ là tỷ tỷ. Sư tỷ, những lời ta vừa nói hết thảy đều là lời thực, ta có thể thề." - Không nên…" Tạ Lâm Lan đưa tay bịt miện hắn, không cho hắn phát ra lời thề, ngọc thủ mềm mại của nàng dán vào môi Lăng Phong, khiến cho tâm hắn lại động.
Tạ Lâm Lan nhìn khuôn mặt non nớt của Lăng Phong đầy vẻ chân thành, hai mắt phát ra tinh quang nóng bỏng, nàng có chút không chịu được, trái tim trong ngực cũng bình bịch đập loạn. Lập tức lại khuyên bảo:
- Sư đệ, ngươi tới Hoa sơn là để học tập võ nghệ, bây giờ còn chưa có thành tựu gì, làm sao đã nói đến chuyện yêu đương…" Lăng Phong chen ngang:
- Sư tỷ, nếu theo như lời tỷ nói, thì khi ta có thành tựu, tỷ sẽ có thể cùng ta đàm luyến ái rồi." - Cái này…cái này làm sao có thể." Tạ Lâm Lan căn bản không có nghĩ tới Lăng Phong lại nói ra như vậy, lúc này chỉ đành chống chế:
- Sư đệ, ta là sư tỷ của ngươi, chuyện đó vốn là không phù hợp với lẽ thường, hơn nữa ta lại nhiều tuổi hơn ngươi…" - Ai quy định là sư tỷ không thể gả cho sư đệ chứ, tỷ so với ta lớn hơn ba tuổi, như thế càng tốt! Ta nghe cha mẹ nói, nữ đại tam, bão kim chuyên." Lăng Phong rất nhanh đã "phản kích" lại lý do của Tạ Lâm Lan.
- A?!" Tạ Lâm Lan thất kinh hỏi:
- Sư đệ, ngươi, ngươi tại sao lại cố chấp như vậy?" Lăng Phong đôi mắt vẫn hừng hực mở to nhìn thẳng vào Tạ Lâm Lan nói:
- Bởi vì ta muốn tỷ làm nương tử của ta." Ngữ khí vô cùng kiên định, lại mang theo một loại khí phách vô hình.
- Ngươi…" Tạ Lâm Lan hiểu được trước mắt mình thật sự không có khả năng thuyết phục sư đệ, Lăng Phong này đâu phải là thiếu niên gì, làm sao mà lại xuất hiện dục vọng chiếm hữu nữ nhân từ một thiếu niên mới chỉ có mười lăm tuổi. Chẳng lẽ lại giống như lời đồn đại, hắn, hắn lên Hoa sơn là để cưới một lão bà về nhà sao? Nghĩ đến đây, Tạ Lâm Lan trong lòng vừa mừng vừa sợ, dù sao Lăng Phong cũng là con nhà cự phú ở Giang Nam, ví như lời hắn nói là thật, hắn không chê bai mình, ngược lại còn yêu thích mình. Thật ra Lăng Phong cũng có thể coi như là một lựa chọn tốt, mặc dù võ công còn kém một chút, thế nhưng võ công dù sao cũng không thể thay cơm ăn, nếu ẩn cư làm vợ người ta, tìm một trượng phu có tiền là rất quan trọng, cứ nhìn sư tỷ Thẩm Nhạn Băng của mình thì biết.
Đây là một loại cảm giác cực kỳ vi diệu, Lăng Phong so với nàng nhỏ hơn, nhưng hắn lại tỏ ra yêu thương cùng si mê điên cuồng với nàng, khiến cho Tạ Lâm Lan thập phần thỏa mãn hư vinh tâm của mình.
Tạ Lâm Lan trong đầu suy nghĩ hàng trăm lý do để thuyết phục Lăng Phong, thế nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, lại nghĩ đến sư đệ vô cùng cố chấp, mình nói ra rồi có khi còn bị hắn phản bác trở lại. Nghĩ ngợi một lát, nàng mới nói:
- Sư đệ, chuyện này để sau hãy nói, trước mắt, quan trọng nhất là ngươi chăm chỉ luyện tập võ công cho tốt, ngươi lên núi chưa bao lâu, đã lần thứ hai trúng độc thủ rồi. Nếu ngươi không học võ công để tự bảo vệ mình, ta, ta sợ ngươi cũng không có mệnh…" Lăng Phong nghe nàng nói như vậy, lập tức hào khí bốc lên, nói:
- Sư tỷ, tỷ yêu tâm, ta sẽ học võ công thật tốt, chẳng lẽ ông trời lại phụ sự cố gắng của ta sao?" - Ừm!" Tạ Lâm Lan thấy Lăng Phong đã có phần hăng hái, trong lòng thật ra cũng được an ủi, dù sao biểu hiện của hắn nàng cũng đã tận mắt trông thấy. Nếu hắn thật sự học nghệ thành công, mình có hay không sẽ thật sự hiến thân gả cho hắn? Tạ Lâm Lan suy nghĩ, trong lòng lại có chút không yên, kỳ thật nàng cũng là lần đầu tiên nói chuyện luyến ái.Trước kia Hà Vĩ Thu thầm yêu thích nàng, nhưng hắn là người cổ bản, căn bản không hề có biểu đạt, cũng không dám biểu đạt, bởi thế cho nên Tạ Lâm Lan cũng là lần đầu tiên được một nam nhân nói những lời yêu thương như thế với mình, cảm giác rất đặc biệt, cũng rất hạnh phúc.
Lăng Phong thấy Tạ Lâm Lan dường như có chút bất an, vội vàng hỏi:
- Sư tỷ, tỷ làm sao vậy?" Tạ Lâm Lan vội đáp:
- Không, không có gì." Ngoài miệng tuy là nói như vậy, thế nhưng kẻ mù cũng có thể biết nàng nhất định có chuyện.
Lăng Phong nói:
- Sư tỷ, chúng ta cũng không phải người ngoài, tỷ có chuyện gì cứ nói với ta?" Tạ Lâm Lan đứng dậy, nói:
- Ta…ta về trước thay y phục, ngươi, ngươi cũng mau thay y phục đi, để khỏi bị cảm lạnh." Nói xong, trên mặt còn lướt qua một tia ngượng ngùng, vội vàng xoay người rời đi.
Tạ Lâm Lan ra khỏi phòng, Lăng Phong cũng lấy y phục ra thay, sau đó lẳng lặng nằm ở trên giường, hưởng thụ sự tĩnh lặng hiếm có này.
Ngoài cửa sổ hoa lê nở rộ, hương thơm nhàn nhạt, gió thổi nhè nhẹ; ong bướm chập chờn trên những khóm hoa, bất chợt tạo nên một bức tranh hài hòa, ví như cả đời đều có thể yên bình như thế thì thậy tốt biết bao! Không biết có phải hay không bởi vì trải qua một trận sống chết, Lăng Phong mới biến thành xúc cảm như vậy.
Ngay khi Lăng Phong còn đang bay bổng suy nghĩ miên man, ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói trong trẻo của sư nương:
- Phong nhi, ngươi đang suy nghĩ cái gì mà nhập thần vậy?" Lăng Phong vừa ngẩng đầu nhìn, sư nương đã đến bên cạnh giường, hắn vội vàng ngồi dậy nghênh đón:
- Sư nương, đệ tử không biết người tới, không kịp ra đón." - Đều là người nhà, không cần khách khí, hơn nữa ngươi không phải còn đang bị thương sao?" Sư nương ngồi ở chiếc ghế bên cạnh giường, hương thơm trên người như lan như xạ phát ra, khiến cho Lăng Phong cảm thấy mê mẩn. Loại hương khí này không giống với những người khác, tựa hồ chỉ trên người nàng mới có.
Ánh mặt trời rọi qua cửa sổ, Lăng Phong hướng về sư nương trẻ trung, hai người khoảng cách rất gần, chỉ cách nhau không đầy ba thước (1 thước=1/3m). Lăng Phong thấy rất rõ ràng, sư nương mái tóc như mây, mắt sáng môi hồng, cổ dài trắng noãn, lại rất đẫy đà. Lăng Phong thầm nghĩ, những địa phương trên người nàng nhất định là cũng rất đầy đặn. Đích xác, bộ ngực của nàng viên nhuận phong mãn, tựa như hai tòa cao phong. Từ khi biết sư nương tới nay, Lăng Phong không ít lần lén nhìn ngực nàng, không ít lần miên man suy nghĩ, chỉ hi vọng có thể cởi bỏ y phục của nàng, nhìn qua một chút Lư Sơn chân diện mê người kia.
Lăng Phong cũng để ý thấy, diện mục sư nương ngoài vẻ đoan trang, thân thiết, xinh đẹp còn có một chút cô đơn, u oán. Đây là kết luận sau khi hắn quan sát cẩn thận biểu tình của nàng. Tại sao lại có khí chất như vậy? Phỏng chừng nhất định là có liên quan đến cuộc sống của nàng. Đúng vậy, tại sao lại không có nghĩ đến? Sư phụ cả ngày bế quan tu luyện, mà sư nương tuổi tác chính là như lang như hổ, làm sao lại không u oán cho được? Sư phụ nhất định là không hiểu phong tình , cư nhiên khiến cho cuộc sống của một đại mỹ nhân như sư nương tẻ nhạt như vậy, thật là nhẫn tâm! Lăng Phong càng nghĩ, càng không biết sư phụ có đúng hay không biến thành thái giám rồi.
Sư nương cảm giác rất nhạy bén, lại thấy Lăng Phong cứ chằm chằm nhìn mình, trong lòng không khỏi có chút khó chịu, ngẩng đầu nói:
- Phong nhi, ngươi không nên nhìn ta như vậy, ta chính là trưởng bối của ngươi đó." Bị Lăng Phong nhìn, tim nàng đập nhanh hơn, hai má cũng thấy nóng bừng.
Nàng xem lại, một tiểu hài tử không nên đối với mình như vậy. Một tiểu hài tử thì biết cái gì, hắn bất quá so với nữ nhi của mình lớn hơn hai tuổi, vẫn chỉ là một đứa nhỏ. Nhưng nàng đâu có biết, Lăng Phong đã trở thành một nam nhân đích thực, điểm này nha hoàn của hắn Tử Lăng là hiểu rõ nhất.
Đối với sự trách cứ của sư nương, Lăng Phong một chút cũng không hề sợ, bình tĩnh trả lời:
- Sư nương, người càng ngày lại càng xinh đẹp, Tạ sư tỷ cùng Đàm sư tỷ so ra đều thua kém người." Sư nương nghe xong ý tứ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc, nói:
- Ta sắp trở thành một lão thái bà rồi, làm có có thể so bì với một tiểu cô nương được." Chỉ cần là nữ nhân, những lời khen ngợi không khi nào là quá thì, cũng không bao giờ chán ghét. Về điểm này, Lăng Phong hiểu rất rõ.
Nhìn sư nương vui mừng, Lăng Phong cảm thấy mình hôm nay thật là có số đào hoa, sớm biết bị thương sẽ được nhiều người quan tâm như vậy, đáng ra mình nên sớm cùng Lục Thừa Thiên đánh nhau một rận mới phải.