Đệ tử Hoa Sơn ban đêm đều có nghĩa vụ tuần tra canh gác, nhưng vì nhân số rất đông cho nên mỗi tháng, mỗi ngưởi căn bản chỉ tới phiên có một lần.
Chẳng ngờ lần đầu tiên Lăng Phong nhận nhiệm vụ, lại được xếp chung một tổ với Đàm Uyển Phượng.
Đàm Uyển Phượng thường ngày vẫn lạnh như băng, không hay nói chuyện, hơn nữa lại là sư tỷ, thân phận đặc biệt, võ công cao cường, rất được sư phụ sư nương yêu quý, cho nên các đệ tử khác không ai dám trêu chọc nàng.
Lăng Phong ngược lại không sợ trời không sợ đất, người khác càng không dám, hắn lại càng ưa thích. Bởi vậy trong lúc tuần tra, Lăng Phong mới theo sát phía sau Đàm Uyển Phượng.
Bình thường Lăng Phong vừa thấy nàng, từ xa mặt đã tươi cười toe toét, hơn nữa còn rất thân thiết kêu Đàm sư tỷ. Hôm nay vừa thấy nàng, hắn lại nói không ra lời. Hơn nữa còn không dám nhìn, đi tới trước mặt, mới nhỏ giọng kêu sư tỷ. Bộ dáng như thế, không biết là quy củ đến cỡ nào.
Lăng Phong thay đổi như vậy làm sao qua được mắt Đàm Uyển Phượng? Nàng dừng lại, nhìn nhìn Lăng Phong, thấy hắn có vẻ bất an, tựa như tiểu hài tử mới làm sai chuyện gì, sợ nàng một chưởng đánh xuống, đem cái dầu hắn mà chẻ đôi ra vậy.
Đàm Uyển Phượng nhàn nhạt cười, nói:
- Sư đệ, ngươi làm sao phải đi phía sau ta?" Nàng không cười còn đỡ, lúc này vừa cười, lập tức như trăm hoa rực rỡ, mê người tột cùng, dù đã lên núi hơn một tháng, Lăng Phong cũng chưa bao giờ gặp qua mỹ cảnh này. Chẳng lẽ vị sư tỷ này thích làm nữ cường nhân, thích nhìn nam nhân đối với nàng một mực cung kính như thế?
Lăng Phong trong lòng đã định chủ ý, khẽ khom lưng, hai mắt nhìn xuống, hết mực lẽ phép trả lời:
- Thưa sư tỷ, sư đệ là lần đầu tiên tuần tra, tự nhiên phải theo sư tỷ, mong học hỏi được chút ít kinh nghiệm." Đàm Uyển Phượng ngẩng cao đầu nhìn nhìn trời, nói:
- Tuần tra có cái gì mà phải học tập, đơn giản là xem có ai xông vào Hoa Sơn hay không. Nếu ngươi thích đi theo, chúng ta cứ ngang hàng mà đi." Lăng Phong ai một tiếng, nói:
- Thế thì còn gì bằng." Thế nhưng chân vẫn bất động đứng nghiêm tại chỗ, không có tỏ ra một chút vui sướng nào. Nếu đổi lại bình thường, Đàm Uyển Phượng mà nói với hắn như thế, còn không biết hắn sẽ sung sướng thành cái dạng gì, chỉ sợ ngay cả hồn vía đều sẽ bay mất. Thế nhưng lúc này, làm sao mà ngay cả một chút vui mừng cũng không có thấy.
Đàm Uyển Phượng mở to mắt chăm chú nhìn hắn, hỏi:
- Ngươi đến Hoa Sơn cũng hơn một tháng rồi, cảm giác vẫn chưa quen sao?" Lăng Phong thành thật trả lời:
- Lúc đầu thực là có chút không quen, nhưng bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi, đa tạ sư tỷ quan tâm." Đàm Uyển Phượng trầm ngâm một chút, nói:
- Ngươi theo ta, ta dẫn ngươi đến một chỗ đảm bảo ngươi chưa từng tới." Lăng Phong luôn miệng nói:
- Tốt quá, tốt quá" Trong lòng lại như nở hoa, có thể cùng Đàm Uyển Phượng một mình ở chung, chính là phúc khí của hắn, hắn chẳng có lý do gì mà lại không vui mừng cả.
Đàm Uyển Phượng đi ở phía trước, ẩn hiện sau lớp y phục trắng toát là thân thể hấp dẫn mê người. Liên bộ khoan thai, tà áo phấp phơ, thiến ảnh mỹ diệu, bồng bềnh như tiên. Hình tượng tiêu sái làm cho Lăng Phong một mực say mê, hơn nữa hương khí còn thỉnh thoảng bay tới, càng dụ hoặc đến mức xương cốt Lăng Phong tưởng như mềm nhũn ra.
Lăng Phong sít sao bám sát phía sau Đàm Uyển Phượng, cảm thấy vô hạn vinh hạnh, vô cùng kiêu hãnh. Hắn chính là đang đi theo vị sư tỷ mà người người ái mộ. Võ lâm đệ nhị mỹ nữ, không phải cái gì đó, muốn được là được. Phúc khí như vậy, đâu phải ai cũng có, thực sự là tiện nghi cho tiểu tử Lục Thừa Thiên kia, nếu mình vào Hoa Sơn sớm mấy năm thì thật tốt biết mấy. Chỉ là hắn lại không nghĩ tới, mấy năm trước hắn vẫn còn là một tiểu hài tử, Đàm Uyển Phượng há lại có thể để ý đến một tiểu hài tử lông mao còn chưa mọc hay sao?
Đàm Uyển Phượng dẫn Lăng Phong đi vòng quanh sơn đạo, dọc đường cũng gặp qua không ít những đệ tử tuần tra khác. Vô luận là ai nhìn thấy hai người, cũng đều cung kính kêu một tiếng sư tỷ. Đàm Uyển Phượng chỉ gật đầu chiếu lệ, bước chân vẫn không dừng lại, ừm một tiếng, coi như đáp lễ.
Các đệ tử này, bất kể là nam hay nữ, đều ái mộ chăm chăm nhìn Đàm Uyển Phượng, cơ hồ coi Lăng Phong không hề tồn tại. Điều này làm Lăng Phong rất không thoải mái, hắn đường đường là một người to lớn thế này, tại sao các ngươi lại không nhìn thấy? Cho dù ta có nhập phái muộn nhất, nhưng tốt xấu gì cũng là một trong bảy đệ tử đích truyền của sư phụ, các ngươi cũng phải hướng ta chào một tiếng chứ. Mẹ kiếp, xem ra tháng trước đưa lễ vật còn chưa đủ hào phóng, bây giờ bọn gia hỏa này còn chưa có ghi nhớ a!
Bất quá Lăng Phong cũng không phải đần độn, thoáng nghĩ lập tức đã hiểu ngay. Đàm Uyển Phượng tại Hoa Sơn ảnh hưởng rất lớn, quả thật chính là hạc trong đám gà, mình lúc này bất quá chỉ là một tiểu nhân vật, hơn nữa lúc nhập môn tỷ thí võ công, còn bị Lục Phi Nhi cho nếm mùi, đem mình biến thành mễ thanh trùng, một tiểu trùng làm sao có thể cùng với phượng hoàng so sánh? Đàm Uyển Phượng có ảnh hưởng quyết không phải chỉ có bề ngoài, mà còn có thực lực.
Bất quá nghĩ lại, Lăng Phong đột nhiên cảm thấy mình rất có thể diện, sư tỷ lúc nào cũng lạnh lùng, vậy mà hôm nay lại mỉm cười với mình, chỉ bằng đãi ngộ này, nhìn khắp Hoa Sơn, e rằng mình chính là người thứ nhất. Hà, Đàm Uyển Phượng lần đầu tiên ước hội cùng Lăng Phong ta, cái này có thể nói là phúc khí cực lớn a. Xem ra thì trong mắt những đệ tử này đều toát ra vẻ nghi vấn, rõ ràng là vừa nghi hoặc vừa đố kỵ, bọn họ căn bản không hiểu vì sao sư tỷ lại cùng Lăng Phong đi cùng một chỗ.
Trong ấn tượng của bọn họ, ngoại trừ Lục Thừa Thiên, Đàm Uyển Phượng có bao giờ đi chung với nam đệ tử khác? Bằng vào hành động không giống như bình thường này, người không biết còn tưởng rằng sư tỷ cùng Đại sư huynh đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi.
Đàm Uyển Phượng luôn luôn độc lai độc vãng, đối với những phỏng đoán của đám sư đệ sư muội, nàng vốn không có để ý tới, miễn là không có đặt điều đồn đại, thì nàng cứ để bọn họ mặc ý. Đàm Uyển Phượng dẫn Lăng Phong theo sơn đạo hướng về hậu sơn mà đi. Hậu sơn này Lăng Phong chưa từng đặt chân tới, nhưng hắn cũng đã từng nghe nói qua. Đây chính là Ngọc Nữ phong Tư quá nhai, là nơi thụ phạt của các đệ tử Hoa sơn phái. Phải biết rằng Ngọc Nữ Phong Tư quá nhai là địa danh nổi tiếng khắp Hoa sơn, người tiếp nhận thụ phạt ở đây, không thiếu những Hoa sơn danh nhân, trong đó Phong Thanh Dương và Lệnh Hồ Xung là tiêu biểu nhất.
Những người thụ phạt, thông thường đều là không tuân theo khuôn phép thường tình, nhưng càng như thế lại càng dễ dàng đột phá những khuôn điều cũ kỹ, từ đó có thể lĩnh ngộ được đaọ lý thực sự của võ học, bởi vậy cho nên trên Tư quá nhai đã lưu hạ không ít Hoa sơn tiền bối lĩnh ngộ được võ học tuyệt thế. Có thể ở tại Tư quá nhai diện bích suy ngẫm, kỳ thực cũng là một loại tu luyện.
Tâm thái bất đồng, thành tựu cũng sẽ không giống nhau! Có lẽ đây chính là thái độ quyết định hết thảy.
Lăng Phong lặng lẽ bước theo Đàm Uyển Phượng, dọc đường không ngừng ngắm nhìn phong cảnh.
Đàm Uyển Phượng thấy thế, cước bộ cũng chậm bớt, quay đầu lại hỏi:
- Sư đệ, làm sao vậy?" Lăng Phong cười cười, chỉ vào đám cây cối ven đường cùng những dãy núi xa xa, đáp:
- Đệ đang ngắm nhìn phong cảnh, nơi này thật đẹp, giống như quê nhà của đệ vậy.
Đàm Uyển Phượng gật đầu, nói:
- Nếu nói đến phong cảnh, nơi này so ra vẫn còn kém Tây hồ của các ngươi. Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng, Tô Hàng chính là nhân gian tiên cảnh…còn có Tây hồ, thế chẳng phải là rất mỹ lệ hay sao!" Vừa nói chuyện, Đàm Uyển Phượng trên mặt còn lộ ra vẻ say mê, Lăng Phong thấy được thì càng thêm rung động.
Hắn bước nhanh lên sánh vai đi cùng nàng, đồng thời đáp:
- Tây hồ có đẹp, bất quá cũng chỉ là phong cảnh mà thôi, làm sao so sánh được với sư tỷ xinh đẹp vạn người có một.?" Lăng Phong vẻ mặt vừa say mê vừa thành kính, giống như một giáo đồ hướng về thần tượng của mình vậy.
Đàm Uyển Phượng mỉm cười, nói:
- Lăng sư đệ, ngươi thật biết nịnh nọt người khác, ta so với ngươi về phương diện này thật sự là không thể bằng rồi." Lăng Phong lập tức nghiêm túc nói:
- Sư tỷ, đệ không có nịnh nọt tỷ, đệ là thật tâm khen ngợi tỷ. Ai lại không biết, sư tỷ là nữ nhân đẹp nhất trên đời." Cho dù trái tim Đàm Uyển Phượng có làm bằng băng đi nữa, nghe được những lời này, đều không thể không có chút kích động, nàng khẽ giơ tay lên vén mái tóc, thản nhiên nói:
- Tướng mạo là do cha mẹ sinh ra, đẹp hay xấu thì có thể đại biểu cho cái gì? Một người chỉ có dung mạo, không có tài năng thì cũng là uổng phí." Lăng Phong nói:
- Nhưng sư tỷ tài mạo song toàn, chính là thiên thượng hữu, địa thượng vô, thật là hiếm có. Ai mà lấy được tỷ làm vợ, có thể xem là người hạnh phúc nhất thiên hạ rồi." Lời vừa xong, bất chợt lại nghĩ đến đại sư huynh Lục Thừa Thiên, không khỏi hừ một tiếng.
Đàm Uyển Phượng xinh đẹp như vậy, nếu mà gả cho Lục Thừa Thiên, đương nhiên diễm phúc khôn cùng đều thuộc về hắn cả, mình sau này ngay cả ở cạnh nàng cũng không có cơ hội.
Nếu thật là như thế, Lục Thừa Thiên kia chính là cừu nhân của Lăng Phong ta, phàm đã yêu thích cái gì thì không thể nhượng bộ được.
Đàm Uyển Phượng suy nghĩ một chút mới nói:
- Lăng sư đệ, ta nói cho ngươi biết, cho dù là ai có thể lấy ta, cũng vị tất đã là hạnh phúc. Ngươi cũng thấy, tính tình ta không có lấy một điểm tốt. Khi ta nóng giận, thường biểu hiện ra sắc mặt, thậm chí đánh mắng, có đôi khi ta cũng thấy mình hành động hơi quá." Lăng phong sửng sốt, không nghĩ rằng Đàm Uyển Phượng lại nói ra những lời này, hơn nữa lại là nói với hắn, thật sự là ngoài dự liệu. Vì thế hắn liền tâng bốc:
- Sư tỷ, người bình thường không để cho sư đệ sư muội thấy sắc mặt tốt, đó cũng là muốn tốt cho chúng đệ mà thôi, bình thường huấn luyện càng nghiêm khắc, tới khi đối địch thì lại càng an toàn. Dù sao địch nhân cũng không thể khách khí với chúng ta, cho nên bình thường có khắc khổ cùng nghiêm khắc, thì mới có thể trong nguy hiểm mà cầu cái gì đó." Đàm Uyển Phượng lập tức đình chỉ cước bộ, quay đầu nhìn Lăng Phong nói:
- Lăng sư đệ, không ngờ ngươi lại có thể suy nghĩ được như vậy…thật là hiếm có." Hiển nhiên, Đàm Uyển Phượng không có tri âm, ít nhất trên phương diện đối đãi nghiêm khắc với sư đệ sư muội đồng môn, nàng rất ít khi giải thích với bọn họ. Ngoại trừ vẻ đẹp khiến người ta kính sợ không dám khinh mạn, một phần cũng là bởi vì tính cách mà ra, nàng rất ít khi giải thích yêu cầu của người khác tại sao bản thân mình lại như vậy. Dần dà, mọi nguời đều xem nàng như là một người băng lãnh vô tình, một vị sư tỷ ít nói ít cười. Nhưng thật ra bản chất của nàng không phải là con người như vậy.
Lăng Phong nói:
- Sư tỷ có thể vừa nghĩ vừa yêu cầu sư đệ cùng sư muội đồng môn như vậy, đó mới chính là việc làm khó khăn nhất. Những sư đệ sư muội không biết, trong lòng nhất định sẽ yếm hận, sư tỷ có thể lưng mang ủy khuất lớn như vậy mà vẫn vững vàng, đệ thấy tỷ chính là vị nữ hiệp đương thời vĩ đại nhất." Đàm Uyển Phượng xua xua tay, nhưng trong lòng cũng cảm thấy rất hoan hỉ, chỉ là vẻ mặt vẫn thản nhiên nói:
- Được rồi, đừng có nói nữa, ngươi càng nói càng khoa trương! Toàn lời ngon ngọt…ta rất không thích." Lăng Phong khẽ lè lưỡi, nói:
- Đệ nói lời thực tỷ lại bảo là miệng lưỡi trơn tru, vậy đệ cũng không nói nữa." Đàm Uyển Phượng tựa cười mà không cười, liếc Lăng Phong một cái rồi lại tiếp tục bước đi.
Lăng Phong trong lòng lại cảm thấy một trận ấm áp.
Đàm Uyển Phượng dáng mạo xinh đẹp, chân vừa cất bước, tựa như gió động hoa sen, lại như dương liễu lả lướt, không cần nói là đi sát nàng, chỉ cần đứng từ xa mà nhìn cũng đã thần mê mắt hoa rồi.
Lăng Phong lại lần nữa cảm khái, nếu nàng là lão bà của mình, hắc, mỗi ngày đều có thể được hưởng thụ, ôm nàng trong lòng mà xướng Thập bát mạc, cuộc sống nhất định là hạnh phúc vô cùng. Bất quá lại nghĩ tới vẻ lạnh lùng nghiêm khắc của nàng, tuyệt đối sẽ không có khả năng xướng Thập bát mạc, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
Thập bát mạc, chính là khúc mục mà khách nhân hoanh nghênh nhất ở các thanh lâu tại Giang Nam, ngay cả Lăng Phong cũng rất yêu thích.