TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Ma Hệ Thống
Chương 402: Không đề

Vốn chiến sĩ trong doanh thứ bảy nghe âm thanh bắn súng kịch liệt, lúc này nghe được Vệ Trữ Quốc giải thích cùng mệnh lệnh. Trong nội tâm không tiếp tục hoài nghi. Bọn họ lập tức rút lui ra bên ngoài trấn, điên cuồng chạy về doanh địa muốn bảo vệ đường lui.

Trong tiểu trấn, Ngô Nham Hoành tổng cộng đầu nhập ba doanh. Doanh thứ bảy vừa vặn là viện binh. Chiến sĩ doanh thứ bảy vừa rút lui thì hai doanh còn lại hỗn loạn, nhao nhao hỏi nguyên nhân rút quân.

Nghe được đường lui có khả năng bị cắt đứt, hai doanh kia cũng lập tức rút lui theo. Đường lui bị đoạn chính là tối kỵ của binh gia, một khi đường lui của bọn họ bị cắt, như vậy chiến sĩ ba doanh sẽ bị diệt.

Ngô Nham Hoành đầu nhập tấn công tiểu trấn này gồm doanh thứ bảy, doanh thứ chín, doanh thứ năm. Trong đó doanh thứ chín đa số là tân binh. Lúc này đây tiến công thị trấn nhỏ Ngô Nham Hoành dùng doanh thứ năm và thứ bảy làm chủ lực, doanh thứ chín chỉ là luyện binh.

Đột nhiên đường lui có vấn đề. Thời gian huấn luyện của doanh thứ chín không dài, đánh trận xung phong còn có thể, lúc này đột nhiên lui lại thì biến thành tan tác. Đại lượng quân Thái trực tiếp vứt bỏ trang bị của mình, điên cuồng chạy ra sau thôn trấn.

Những chiến sĩ quân Thái vừa rút lui thì phương trong trấn nhìn thấy cơ hội. Hắn lập tức tổ chức hai nhánh quân tinh nhuệ truy kích.

Doanh thứ năm là chủ lực cho nên vô cùng mệt mỏi, bị chiến sĩ doanh thứ chín xông lên, bản thân không có đất đặt chân, nhao nhao tan tác mà trốn. Kết quả hai nhánh quân tinh nhuệ trong trấn truy kích ra ngoài làm đại loạn.

Ba doanh này nhanh chóng thất bại và tan tác.

Vừa mới nửa đường trốn ra, Nhạc Trọng đem bạch cốt ở phương xa triệu hoán ra, phát động kỹ năng Ảnh Bộ, trực tiếp mang theo Thiểm Điện và trăm con mèo biến dị xông vào trong tàn quân.

Nhạc Trọng vừa xông vào trong doanh thứ bảy và điên cuồng bắn giết, một bên tiếp tục phát động Khủng Cụ Thuật, uy áp tinh thần cường đại bao phủ quân Thái.

Nếu như có công sự đầy đủ thì chiến sĩ ba doanh có thể dễ dàng tiêu diệt hơn trăm con mèo biến dị. Nhưng mà bây giờ đang rút lui, trăm con biên dị thù hung mãnh và Nhạc Trọng song trọng tiến công. Thoáng cái tử thương thảm trọng, doanh thứ bảy của Đại Thái Lan đế quốc nhanh chóng bị Nhạc Trọng tiêu diệt, tử thi khắp nơi. Còn sót lại doanh thứ chín, doanh thứ năm chạy ra bốn phương tám hướng.

Tốc độ của mèo rừng biến dị thật nhanh, những bại binh chạy trốn không nhanh bằng tốc độ truy đuổi của chúng, không ngừng có bại binh bị mèo rừng cắn chết.

Thiểm Điện càng phát huy uy thế tốc độ biến thái của nó, thân hình của nó không ngừng chớp động, một gã tên bại binh bị nó chém giết, không tới mười giây nó đã giết mười lăm mạng. Nó đồ sát quân Thái còn nhanh hơn cả Nhạc Trọng.

Chiến sĩ doanh thứ bảy bị đánh tan, biến dị thú còn lại tàn sát bên kia. Kịch chiến tiếp tục không đến hai giờ, ba doanh của quân Thái bị hơn trăm con mèo biến dị tiêu diệt không còn, chỉ có hơn mười người may mắn trốn vào trong rừng, tránh được mèo rừng truy đuổi.

Vệ Trữ Quốc vẫn đi theo bên người Nhạc Trọng, nhìn qua hơn chín trăm quân Thái tàn binh bị trăm con mèo rừng và Nhạc Trọng tiêu diệt, trong nội tâm sợ hãi nói:

- Thật đáng sợ! ! Hắn là người nào? Tại sao có biến dị thú khủng bố như vậy?

Nhạc Trọng dẫn đầu mèo rừng biến dị tiêu diệt tàn binh của quân Thái xong, lúc này trong tiểu trấn có một người được cử ra ngoài thương lượng.

Tên nam tử trung niên nhìn qua Nhạc Trọng và hơn trăm con mèo biên dị thì cung kính nói ra:

- Xin chào! Tôi là Trương Duy Dương! Đa tạ đại nhân ngài ra tay cứu chúng ta! Xin hỏi đại nhân xưng hô thế nào?

- Thái Lan?

Nghe được Trương Duy Dương nói tiếng Thái Lan, Nhạc Trọng nhướng mày, mặt phát lạnh lên, trong nội tâm cũng hơi có chút phiền muộn. Trong khu vực này, Thái Lan vô cùng câm thù người Hoa, hắn cứu người Thái Lan nói không chừng cũng không phải chuyện tốt. Chuyện này làm cho hắn mất hứng, đồng thời bắt đầu tự hỏi có nên giết sạch đám người này không.

Trong vùng này người Thái Lan sống sót rất khó tin phục Nhạc Trọng là người xa lạ chỉ huy bọn họ. Nhạc Trọng cũng không dám quá mức tin tưởng những người Thái Lan, đã như vầy hắn cũng chỉ có thể cân nhắc tiêu diệt những người Thái Lan không phục, không cho bọn họ chuyển hóa thành bộ đội của Ngô Nham Hoành. Dù sao Ngô Nham Hoành có bộ máy chiên tranh mạnh mẽ hơn, Nhạc Trọng khổ sở một phần.

Trương Duy Dương nghe được Nhạc Trọng nói tiếng Trung thì thành thạo nói tiếng Trung:

- Không! ! Không! ! Chúng tôi là người Hoa! ! ! Chúng tôi là người Hoa Hưng Hội!

Lúc này trong nội tâm Nhạc Trọng thoải mái một chút, nói:

- Tôi là Nhạc Trọng! Trịnh Cường có ở đây không! Tôi có lời muốn nói với hắn.

- Có! Có! Tôi đi tìm anh ta!

Trương Duy Dương lúc này mới buông lỏng một hơi, chỉ cần là có người quen thì dễ làm. Hắn chính là người vô cùng nhạy cảm, vừa rồi hắn nghe ra Nhạc Trọng có sát ý với người Thái Lan.

Khói thuốc súng đầy người, hai mắt đỏ thẫm, tràn ngập mỏi mệt, Trịnh Cường từ trong tiểu trấn đi ra tới trước người của Nhạc Trọng, hắn vừa nhìn thấy Nhạc Trọng thì hưng phấn nói ra:

- Nhạc Trọng! ! Thật sự là anh! Thật sự là đa tạ! ! Lúc này nếu không có anh hỗ trợ, đoán chừng Hoa Hưng Hội sẽ ngã rồi.

Trịnh Cường nhìn qua trăm con mèo biến dị sau lưng của Nhạc Trọng và Thiểm Điện, trong mắt hiện ra thần sắc nóng rực.

- Những biến dị thú này do anh khống chế sao? Quá lợi hại! Anh làm sao được vậy? Có thể dạy tôi hay không?

Trong Thái Lan này khắp nơi là rừng nhiệt đới, trên mặt đất, hồ nước, đầm lầy, biến dị thú số lượng cực kỳ to lớn, nếu như có thể học pháp môn khống chế biến dị thú. Tuy không dám nói thiên hạ vô địch. Nhưng cũng có át chủ bài đáng sợ.

Nhạc Trọng cười cười, nhìn qua Thiểm Điện phất phất tay.

Thiểm Điện gào rú một tiếng, nhảy vào trong rừng. Tiểu đệ của nó theo sát biến mất trong rừng.

- Cái này không được!

Nhạc Trọng trực tiếp cự tuyệt nói,hắn chỉ vào trang bị của ba doanh nói với Trịnh Cường:

- Những trang bị này là của tôi! Trịnh Cường, anh cho người đi thu thập chúng lại. Vệ Trữ Quốc, anh ở nơi này kiểm tra trang bị.

Vệ Trữ Quốc cung kính trả lời:

- Vâng! Nhạc Trọng đại nhân! !

Trịnh Cường nghe vậy trong mắt dị quang chớp động nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng chậm rãi nói ra:

- Nhạc Trọng! ! Như vậy không được tốt a! ! Tiểu trấn chúng tôi đánh cực khổ như vậy, chết nhiều hảo huynh đệ như thế. Những trang bị này cho chúng tôi được không? Lại nói anh muốn nhiều trang bị như vậy làm gì? Anh cũng không cầm hết a.

Đây chính là trang bị của ba doanh đấy, thậm chí có hơn mười khẩu trọng pháo. Có ai trong tận thế không đỏ mắt cơ chứ. Nhạc Trọng thoáng cái mở miệng ăn cả trang bị ba doanh, tướng ăn đúng là có chút khó coi.

Nhạc Trọng hai mắt phát lạnh, ngữ khí cũng trở nên băng lạnh:

- Trịnh Cường! Lời này của anh không đúng rồi! Nếu không có tôi tới cứu các người! Lúc này Hoa Hưng Hội chỉ sợ trừ mấy cao thủ ra, không ai có thể sống sót. Anh bây giờ không có khả năng cò kè mặc cả với tôi. Chẳng lẽ nói ân cứu mạng còn không bằng trang bị ba doanh sao?