Nhìn thấy một màn như vậy tất cả mọi người có chút tuyệt vọng. Vừa rồi bọn họ trả giá thật lớn mới đem mười hai con hộ vệ tinh anh thử vương toàn bộ xử lý, hiện tại thoáng chút đã toát ra nhiều hộ vệ tinh anh thử vương như thế, bọn hắn không biết phải chết bao nhiêu người mới có thể xử lý chúng nó.
Có kinh nghiệm khi nãy, những con tinh anh thử vương vừa xuất hiện thì khẩu pháo ZPT 90 thức 25mm liền phụt ra ngọn lửa điên cuồng.
Bị khẩu pháo nổ vang, từng con hộ vệ thử vương bị lửa đạn hung mãnh tê thành phấn vụn, những con chuột biến dị bình thường bên cạnh chúng cũng bị lan tới, thuận thế bị đánh thành thịt vụn.
Nhưng dù sao chỉ có hai khẩu pháo, tám con hộ vệ thử vương bị lửa đạn đánh nát, mười sáu con còn lại mang theo thật nhiều con chuột biến dị bình thường đến gần trận địa của mọi người.
Đang trong lúc đàn hộ vệ tinh anh thử vương cùng con chuột biến dị bình thường chuẩn bị xông vào trận địa của mọi người, đột nhiên xu thế tấn công nghiêm chỉnh hoàn toàn bị kiềm hãm, toàn bộ con chuột biến dị đều trở nên tứ tán, hướng bốn phương tám hướng bỏ chạy.
Hộ vệ thử vương nguyên bản không hề sợ chết cũng quay đầu chui ngược xuống động chuột bên dưới.
Hai khẩu pháo liền nhân cơ hội phát uy, đạn pháo khủng bố oanh lên trên đàn chuột, đem chút bắn thành nát vụn.
- Đừng nã pháo! Ngừng bắn! Ngừng bắn!
Khổng Thiên Dự ôm ngực lớn tiếng ra lệnh.
Thế lực của Nhạc Trọng còn chưa có được nhà xưởng công nghiệp quân sự hỗ trợ, đạn dược cùng đạn pháo bắn một viên thì thiếu một viên. Chính bởi vì như thế khẩu pháo trên bộ binh chiến xa bình thường chỉ xem như dùng để uy hiếp, cũng sẽ không thực tế sử dụng. Chỉ vì đối phó thú biến dị hung hãn thì mới có thể nã pháo tiêu diệt đối phương. Nhạc Trọng chế tạo đại lượng vũ khí lạnh, chính là vì ứng đối hoàn cảnh quẫn bách không đủ đạn dược.
Uy lực hỏa khí hiện đại hung mãnh, nhưng ỷ lại hậu cần cũng thập phần nghiêm trọng. Không có viên đạn một cây súng trường còn không bằng một cây đại đao.
Toàn bộ hỏa lực của đội ngũ Nhạc Trọng đều ngừng lại, những đội viên cận chiến đều hướng đàn chuột điên cuồng truy kích, những con chuột kia vốn là thú biến dị cấp 5, chém giết một con bọn họ đều đạt được thật nhiều linh quang, có thể tiến hành cường hóa.
Binh bại như núi đổ, mất đi thử vương đàn chuột biến thành tán loạn, không ngừng đào động trốn chết. Cường hóa giả của các thế lực lớn cũng cầm Đường đao lao ra thu gặt chiến lợi phẩm.
Một trận chiến này tuy rằng nhân loại phải trả giá gần trăm tính mạng con người nhưng chung quy cũng lấy được thắng lợi.
Nhạc Trọng cùng Kỷ Thanh Vũ quay về trận địa, nơi nơi đầu là xác những con chuột, cũng không ít thi thể bị mổ bụng vỡ ngực của nhân loại, biểu hiện ra tình hình chiến đấu thảm thiết vừa rồi.
Đi tới đội ngũ, Nhạc Trọng trước tiên tìm Khổng Thiên Dự hỏi:
- Các huynh đệ thương vong thế nào?
Lần này Nhạc Trọng mang theo đều là chiến sĩ tinh nhuệ từng giết qua hơn ba mươi tang thi, trên người họ đều mặc áo giáp rắn nước biến dị, cho dù chết một người hắn cũng sẽ thập phần đau lòng.
- Có hai huynh đệ bị trọng thương nhưng họ đã ăn cứu mạng thảo, hẳn sẽ không nguy hiểm tính mạng!
Khổng Thiên Dự cầm một quyển kỹ năng thư cùng một đống sinh tồn tệ đưa cho Nhạc Trọng nói:
- Nhạc đội, đây là kỹ năng thư cùng sinh tồn tệ từ trong con chuột rơi ra!
- Nhị cấp kỹ năng: cự lực cuồng bạo! Sau khi sử dụng kỹ năng có thể trong vòng ba mươi giây gia tăng 30% lực lượng. Sau ba mươi giây thể lực giảm 10. Thể lực không đủ 10 điểm không thể sử dụng kỹ năng!
Nhạc Trọng trực tiếp đem kỹ năng thư ném cho Khổng Thiên Dự:
- Lần này cậu làm tốt lắm! Quyển kỹ năng thư này là của cậu!
Nhạc Trọng không hề có ý niệm gì đối với khả năng gia tăng lực lượng trong thời gian ngắn như thế, học tập kỹ năng kia còn có thể làm hao tổn thêm danh ngạch kỹ năng chủ động quý giá của hắn.
- Cảm ơn Nhạc đội!
Khổng Thiên Dự mừng rỡ, tiếp nhận quyển kỹ năng thư, một đạo quang mang chớp động trong thức hải của hắn ngưng tụ ra một phù văn cự lực cuồng bạo.
Khổng Thiên Dự nhanh chóng làm ra lựa chọn:
- Sử dụng điểm kỹ năng cường hóa kỹ năng cự lực cuồng bạo!
Một đạo quang mang chớp động, phù văn cự lực cuồng bạo trong thức hải của Khổng Thiên Dự lại ngưng tụ ra một tia phù văn kỳ dị thật nhỏ, bên trong đầu hắn vang lên thanh âm:
- Nhị cấp kỹ năng: cự lực cuồng bạo (cường hóa +1) Sau khi sử dụng kỹ năng, có thể trong vòng năm phút đồng hồ gia tăng lực lượng 35. Sau năm phút đồng hồ, thể lực giảm 10. Thể lực không đủ 10 điểm không thể sử dụng kỹ năng, không thời gian làm lạnh!
Khổng Thiên Dự cảm thụ kỹ năng của mình, trong lòng mừng như điên nói:
- Ha ha, lần này tôi cũng đã trở thành năng lực giả!
Một khi phát động kỹ năng, trong năm phút đồng hồ Khổng Thiên Dự có thể biến thành đại lực sĩ mạnh mẽ, người thường căn bản không thể chống đỡ một quyền một cước của hắn.
Nhạc Trọng đi tới trước hai đội viên bị trọng thương.
- Nhạc đội!
Hai gã đội viên nhìn thấy Nhạc Trọng, đều cảm động thất thanh kêu lên.
Nhạc Trọng an ủi:
- Nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng thương, mọi người giỏi lắm!
Hai đội viên trọng thương cảm động gật đầu, lòng trung tâm càng đề cao không ít.
Thăm xong đội viên trọng thương, Nhạc Trọng hướng chỗ quân đội đi tới.
Chỉ thấy bên chỗ quân đội cũng là cảnh tượng vô cùng thống khổ. Ngoại trừ những chiến sĩ bị một trảo của hộ vệ tinh anh thử vương chụp chết tại chỗ, còn có tám chiến sĩ bị những con chuột biến dị bình thường trảo tổn thương, cắn tổn thương, vết thương chồng chất té trên mặt đất, toàn thân là máu, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Ở trong lòng Từ Chí Cương, một gã chiến sĩ toàn thân đẫm máu, đang há hốc thở hổn hển chảy nước mắt lên tiếng:
- Trung đội trưởng! Trung đội trưởng! Cho tôi được thống khoái đi! Tôi không chịu nổi nữa! Đau quá! Tôi đau quá!
Nước mắt Từ Chí Cương rưng rưng lớn tiếng nói:
- Lang tử! Chịu đựng! Tôi nhất định sẽ cứu cậu, cậu nhất định sẽ khá hơn!
Chiến sĩ Lang tử nằm trong lòng Từ Chính Cương chính là chiến sĩ thiện chiến dũng cảm nhất dưới quyền hắn, bọn họ cùng đi ra từ một đội ngũ. Đã trải qua thật nhiều cuộc chiến đấu, giống như huynh đệ ruột thịt của Từ Chính Cương. Vừa rồi khi đàn hộ vệ tinh anh thử vương tấn công đoàn xe hắn cũng là người thứ nhất đứng ra ngăn cản đàn chuột tấn công.
Lang tử chảy nước mắt thở gấp nói:
- Trung đội trưởng! Tôi biết anh là người tốt…nhưng tôi cũng biết chúng ta không có thuốc. Lấy thương thế của tôi quay về cũng chỉ còn con đường chết! Không bằng anh cho tôi được thống khoái đi! Tôi xin anh, trung đội trưởng!
Thuốc men ở huyện Thanh Nguyên cũng là vật tư hút hàng, sau khi thu phục huyện Thanh Nguyên toàn bộ dược vật đều rơi vào trong tay chính phủ. Bởi vì dược vật khan hiếm, chỉ có cư dân đặc khu mới được hưởng thụ phục vụ chữa bệnh. Những người sống sót bình thường cho dù bị tổn thương cũng chỉ tự chờ đợi khỏi bệnh hoặc là chờ chết.
Trong tay Lôi Thành cũng không thiếu thuốc, nhưng đều chuẩn bị cho tâm phúc hoặc là thân quyến của chính hắn, hắn sẽ không dễ dàng đưa cho người khác.