TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 1719: Ra Tay Chém Giết

Mà ở thời điểm nam tử đầu lĩnh Tây Hải cung gầm lên, lập tức có vài tiếng ho khan vang lên bên tai Băng Ngưng. Vài tiếng ho khan này khiến ánh mắt của mọi người chuyển hướng chỗ Băng Ngưng, phát hiện không biết khi nào bên người Băng Ngưng có một thanh niên đang đứng, chứng kiến người thanh niên kia, một đám võ giả kinh hô:

- Nghệ Phong!

Băng Ngưng đồng dạng kinh ngạc nhìn Nghệ Phong, thật không ngờ Nghệ Phong lại xuất hiện tại nơi này. Vốn cho là Nghệ Phong phái Thánh Cấp nào đó đến đã rất không tồi. Mà quan trọng nhất là, phương thức Nghệ Phong xuất hiện quỷ dị mười phần, quỷ dị khiến nàng cũng không thấy rõ lắm.

Người Tây Hải cung nhìn thấy chính là Nghệ Phong, tuy kinh ngạc Nghệ Phong xuất hiện quỷ dị tới không tưởng tượng nổi, nhưng trên mặt lại có vui mừng, cuối cùng cũng hấp dẫn Nghệ Phong chạy tới.

- Nghệ Phong, ngươi đã đến, vậy thì bảo Thánh Cấp Tội Ác Chi Thành của ngươi xuất hiện đi. Liễu Nhiên sao? Hay là Yêu Ngọc kia?

Nam tử đầu lĩnh Tây Hải cung tự nhiên sẽ không cho rằng vừa rồi là Nghệ Phong ra tay, tuy Nghệ Phong vừa mới xuất hiện rất quỷ dị, hắn cho là Thánh Cấp nào đó hỗ trợ mà thôi. Dù sao, một phế nhân đứt đoạn kinh mạch, không có khả năng có tình huống hắn ra tay mà mình không hề hay biết, xuất hiện bất ngờ trước mặt Băng Ngưng.

Nghệ Phong nhìn nam tử đầu lĩnh Tây Hải cung, khẽ cười cười, lập tức nhìn về phía Băng Ngưng, đi về phía trước nhìn Băng Ngưng nói:

- Thật có lỗi! Đã tới chậm một chút.

Băng Ngưng lắc đầu, khuôn mặt tuyệt mỹ lãnh ngạo lộ ra một tia lo lắng, nhìn Nghệ Phong nói:

- Ngươi không nên tới. Bọn họ vốn muốn chờ ngươi.

Nghệ Phong vỗ vỗ tay Băng Ngưng, nhìn Băng Ngưng nói:

- Giao cho ta.

Băng Ngưng nhìn ánh mắt tràn đầy tự tin của Nghệ Phong, không biết tự tin của Nghệ Phong đến từ đâu. Bất quá, Nghệ Phong cũng không đợi nàng trả lời, quay đầu nhìn về phía người Tây Hải cung, cười nói:

- Vì bức ta tới, những ngày này ngược lại cực khổ cho các ngươi.

Người cầm đầu Tây Hải cung cười ha ha nói:

- Có thể giết ngươi, hết thảy đều đáng giá, năm đó ngươi có thể huyết tẩy Mặc gia, hôm nay đến phiên chúng ta huyết tẩy Đông Hải cung.

Nghệ Phong mỉm cười, cũng không phản bác, nhìn bọn họ cười nói:

- Ngươi vững tin các ngươi có thực lực này?

Người cầm đầu Tây Hải cung nhìn Nghệ Phong nói:

- Nghệ Phong, kêu Thánh Cấp ngươi mang đến đi ra đi.

Nghệ Phong nhún nhún vai nói:

- Ta không mang người khác. Đối phó với các ngươi, còn cần người khác sao?

Một câu nói kia khiến mọi người sững sờ, người cầm đầu Tây Hải cung tùy ý nở nụ cười lạnh, hừ một tiếng nói:

- Cũng được, ngươi không gọi hắn ra, chúng ta tự mình mời hắn ra.

Nói xong, thân ảnh người cầm đầu Tây Hải cung mạnh mẽ lóe lên, biến tay thành trảo, hung hăng khóa tới yết hầu của Nghệ Phong. Thời điểm người cầm đầu Tây Hải cung tập trung bay đến, khóe miệng Nghệ Phong nhếch lên cười cười, vung nhẹ cánh tay, trong lúc cánh tay Nghệ Phong vung lên, một đạo hào quang màu trắng bạc trong nháy mắt bắn ra từ cánh tay hắn, bắn tới người cầm đầu Tây Hải cung.

Theo đạo hào quang màu ngân sắc bắn ra, sắc mặt người cầm đầu Tây Hải cung biến đổi, trong mắt mang theo vẻ hoảng sợ không dám tin, cấp tốc lui lại đằng sau. Nhưng hắn vốn là một võ giả còn chưa tới Thánh Cấp, làm sao có thể là đối thủ của Nghệ Phong. Dưới tia sáng này, thân thể của hắn bị chém ngang lưng trong nháy mắt. Đồng thời hồn thể bị hào quang màu trắng bạc của Nghệ Phong xé nát.

Một màn bất thình lình cơ hồ không dám tưởng tượng khiến mọi người trừng to mắt, nguyên một đám kinh ngạc lẫn hoảng sợ nhìn Nghệ Phong.

Băng Ngưng cũng trợn tròn con mắt, chăm chú nhìn Nghệ Phong, có chút lắp bắp nói :

- Ngươi... Ngươi...

Nghệ Phong vỗ vỗ tay Băng Ngưng, nhìn Băng Ngưng nói:

- Nói rồi mà, hết thảy giao cho ta là được rồi.

Nghệ Phong bước tới trước một bước, nhàn nhạt nhìn mọi người Tây Hải cung trước mặt:

- Các ngươi rất ngoài ý muốn có phải không? Nhưng mà thật xin lỗi, hôm nay các không thể còn sống rời đi dù chỉ là một người.

Thánh Cấp đối phương nhìn thi thể người cầm đầu Tây Hải cung nằm trên mặt đất, hắn giống như mọi người, trừng to mắt nhìn Nghệ Phong, trong nội tâm nổi lên sóng to gió lớn, hắn biết rõ lực lượng đạo ngân quang vừa rồi. Chỉ là thoáng nhìn cũng có thể khiến người ta cảm giác tim đập nhanh. Hắn tự nhận hắn không phát ra được một kiếm như vậy.

Không phải nói hắn là một tên phế nhân sao? Như thế nào còn có thực lực kinh khủng tới mức này ? Đây là lực lượng của hắn, hay là có cường giả phía sau giúp sức?

Rất hiển nhiên, Thánh Cấp đối phương càng muốn tin tưởng lý do thứ hai hơn, dù sao hắn chưa từng nghe nói qua, người đứt đoạn kinh mạch còn có thể có thực lực giống như vậy, đây căn bản là chuyện tình không thể có.

Thánh Cấp đối phương cắn răng một cái, nhìn Nghệ Phong hừ một tiếng nói:

- Ta cũng không tin, một tên phế nhân như ngươi có thể chém giết một võ giả cấp bậc Á thánh.

Nói xong, Thánh Cấp này bay nhanh về phía Nghệ Phong, đấu khí toàn thân vận chuyển tào thành vòng ngự đến mức tận cùng, phòng bị võ giả ẩn nấp phía sau Nghệ Phong đánh lén, đồng thời đấu khí truyền vào thân lợi kiếm, một kiếm hung hăng đâm tới Nghệ Phong.

Thời điểm một kiếm của đối phương đâm tới, Nghệ Phong lắc đầu nói:

- Người không tin sự thật, sẽ phải lấy tánh mạng để bù đắp sai lầm.

Thời điểm tiếng nói Nghệ Phong vang lên, cánh tay Nghệ Phong xuất hiện một thanh lợi kiếm, trực tiếp thẳng tắp nghênh đón đối phương, không có chút xinh đẹp nào. Mà thời điểm lợi kiếm của Nghệ Phong va chạm vào lợi kiếm của Thánh cấp kia, lợi kiếm của đối phương giống như đậu hũ, bị Nghệ Phong đơn giản cắt đứt. Sau đó một kiếm thẳng tắp chém vào trên thân thể của đối phương, thân thể bị chém ngang lưng, hồn thể bay nhanh ra, bị Nghệ Phong tiện tay bắt được, ném vào trong bình ngọc, đưa cho Băng Ngưng.

Xôn xao...

Hai cung một mảnh xôn xao, nếu như nói vừa rồi còn có một chút may mắn, lúc này không thể là may mắn được nữa. Nghệ Phong ra tay như thế nào bọn họ đều xem rành mạch, điều này hoàn toàn là lực lượng của Nghệ Phong.

Nhìn Thánh Cấp bị cắt giống như đậu hũ, trực tiếp vẫn lạc, nguyên một đám hít thật sâu một ngụm lương khí, đây chính là phế nhân theo lời bọn họ nói sao?

Một kiếm dễ dàng chém giết Thánh Cấp, chém giết thoải mái như thế, thấp nhất cũng phải là ngũ giai.

Nghệ Phong vẫn là võ giả ngũ giai sao?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, bọn họ cũng cảm giác thế giới này sắp điên cuồng? Chẳng lẽ kinh mạch của Nghệ Phong đứt đoạn là lừa người trong thiên hạ sao? Chẳng lẽ đây đều là Nghệ Phong diễn trò?

Chỉ là, điều này có thể sao? Trước mặt Triệu lão và Đế lão của Tà Tông và Tiên Phủ, căn bản Nghệ Phong không có khả năng có cơ hội làm bừa. Nhãn lực của bọn hắn, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.

Chỉ là, hiện tại là chuyện gì xảy ra? Nghệ Phong có lực lượng khủng bố như thế từ bao giờ.

Băng Ngưng cũng sững sờ nhìn Nghệ Phong, nàng đã thực sự cho rằng Nghệ Phong trở thành phế nhân. Chỉ là, giờ phút này hắn lại cường thế ra hiện ở trước mặt nàng, che gió che mưa cho nàng.

- Nguyên lai, hắn một mực không phải là phế nhân.

Trong lòng Băng Ngưng mừng rỡ không thôi, loại vui sướng này so với bất luận chuyện vui gì trước kia đều vui sướng hơn vô số lần.

Nghệ Phong nhìn một đám võ giả bị kinh ngạc đến ngây người, Nghệ Phong đột nhiên nhìn vào một chỗ trong hư không nói:

- Ngươi thật đúng là vô cùng bình tĩnh, ngay cả Thánh Cấp bị ta chém giết cũng không ra tay cứu.