- Thánh cấp! Chính là ở khu vực phía trước, chỉ cần chờ Phệ Châu bạo động lần nữa là có thể tìm được vị trí của nó.
Lục Niên chỉ vào rừng rậm phía trước, nơi đó có thảm thực vật xanh mướt, bao la bát ngát.
Nghệ Phong nhìn phiến khu vực này gật đầu. Muốn tìm kiếm một viên Phệ Châu giống như mò kim đáy bể, cực kỳ khó khăn. Mặc dù Phệ Châu có dị trạng khi hội tụ linh khí. Nhưng muốn tìm được nó trong cánh rừng rậm rạp này thì không thực tế chút nào.
- Vị võ giả kia không chỉ phương vị thực tế sao? Nếu biết thì không cần chờ Phệ Châu bộc phát.
Lục Niên nói:
- Hắn bị dọa sợ vỡ mật rồi, nào dám đi tới tìm hiểu nữa.
Nghệ Phong gật đầu, nhìn cánh rừng rậm trước mặt, sau đó bay vào hư không nói:
- Đi thôi. Coi như là mò kim đáy biển cũng phải thử một chút, nói không chừng may mắn tìm được.
Trong khi Nghệ Phong đang tiến về phía cánh rừng thì đột nhiên một đạo hồng quang xuất hiện trên bầu trời. Linh khí bốn phía bỗng nhiên tụ tập về nơi đó.
Võ giả vây xung quanh cánh rừng thấy vậy bỗng nhiên hô to:
- Phệ Châu ở nơi đó.
Trong lúc Phệ Châu bộc phát ra từng đạo hồng quang thì các võ giả cũng nhanh chóng chạy tới. Mỗi một người đều phát huy tốc độ tới mức tận cùng, đồng thời ném đan dược vào miệng.
Nghệ Phong nhìn hồng quang bạo động ở nơi đó, thân pháp Mị Ảnh được thi triển liên tục. Mỗi một lần chớp động, người hắn như vượt qua không gian như thuấn di. Lục Niên thấy tốc độc của Nghệ Phong không khỏi líu lưỡi. Trong lòng nhớ tới ngày đó tỷ thí cùng hắn, nếu Nghệ Phong thi triển tốc độ như thế này thì ngay cả cơ hội ăn tro bụi mình cũng không có.
Đường đường Thánh cấp phối hợp thân pháp Mị Ảnh tự nhiên không phải là những người khác có thể so sánh. Với tốc độ như vậy, Nghệ Phong là người đầu tiên chạy tới phương hướng bạo động.
Khi Nghệ Phong đuổi tới thì ngay lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng thôn phệ khổng lồ. Bất quá, cho dù là Phệ Châu, muốn cắn nuốt lực lượng Thánh cấp cũng không dễ dàng.
Chỉ là không dễ dàng không có nghĩa là không thể cắn nuốt. Khi Nghệ Phong tới gần Phệ Châu, lực lượng trong cơ thể hắn vẫn bị rút ra ngoài từng chút một. Điều này khiến Nghệ Phong vội vàng thi triển ba viên Phệ Châu chống đỡ lực lượng thôn phệ. Sau khi đạt tới Thánh cấp, mặc dù chưa thể nắm trong tay Phệ Châu mười phần, nhưng bảy tám phần đã có.
Ba viên Phệ Châu đồng thời xuất hiện ngăn cản lực thôn phệ của Phệ Châu Âm hỏa.
Tất cả võ giả nhìn đứng cách Phệ Châu một khoảng không xa, mọi người liếc mắt nhìn nhau, cũng thấy được ý kinh ngạc trong mắt đối phương. Rất khó lý giải, người thanh niên trước mặt này không có một chút dị trạng khi tiến lại gần Phệ Châu. Nhưng điều này sao có thể được, ngay cả Thánh cấp đối mặt Phệ Châu cũng bị căn nuốt đấu khí.
Nghệ Phong nhìn viên phệ châu tản ra khí tức âm hàn màu hỏa hồng, trong mắt hắn hiện lên nụ cười. Nhiếp Hồn thuật được thi triển.
Mọi người thấy Nghệ Phong sử dụng Nhiếp Hồn thuật, lập tức phản ứng, gấp giọng hô to:
- Mọi người cùng nhau xuất thủ, đừng để hắn giành được Phệ Châu.
Một câu nói này khiến các võ giả đồng loạt hành động, từng đạo đấu khí oanh thẳng tắp về phía Nghệ Phong.
Nghệ Phong nhìn đấu khí phô thiên cái địa mà đến, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, hắn nổi giận quát một tiếng:
- Các ngươi muốn chết.
Nói xong, cánh tay Nghệ Phong mạnh mẽ vung lên, ở trên bầu trời xuất hiện một con hỏa long chừng trăm trượng. Sau khi phát ra một tiếng rít gào điếc tai nhức óc liền nhào về phía các võ giả.
Trong lúc hỏa long đánh tới các võ giả thì thân thể nó tiếp tục biến lớn ra cả nghìn trượng, ngăn cản mọi luồng đấu khí muốn oanh kích Nghệ Phong. Một chiêu của hỏa long đã vô hiệu hóa toàn bộ lực công kích của các võ giả.
Bên trong hư không xuất hiện một khe nứt, nhiệt độ bốn phía điên cuồng tăng lên khiến người ta có một cỗ cảm giác nóng bỏng.
Sau khi Hỏa Long đánh nát những công kích này cũng không dừng lại mà đánh về phía một đám võ giả. Những người này thấy vậy, sớm sợ tới vỡ mật, thi triển thân pháp điên cuồng chạy trốn.
Nghệ Phong thấy nhất cử đánh tan lòng tin của bọn hắn, hừ lạnh một tiếng, cánh tay vung mạnh lên, Hỏa Long trong nháy mắt thu nhỏ lại biến mất trong không gian hư vô.
Hắn không thèm nhìn mấy người đó một cái, Nhiếp Hồn thuật tiếp tục đánh ra oanh thẳng về phía Phệ Châu.
Thánh cấp!
Các võ giả mở to mắt nhìn Nghệ Phong ở vị trí trung tâm mang theo vẻ không cam lòng, nhưng không dám động thủ cướp đoạt.
Từ một chiêu vừa rồi, mọi người có thể nhìn ra đây là một vị Thánh cấp, cho dù tất cả bọn họ cùng xông lên cũng tuyệt đối không phải là đối thủ.
- Chết tiệt, không phải nói Thánh cấp đều đi tụ hội rồi sao? Hiện giờ sao lại xuất hiện một người.
Trong lòng mọi người tức giận mắng một tiếng, nhưng vẫn đứng yên ở đằng xa nhìn động tác của Nghệ Phong.
Lục Niên nhìn Nghệ Phong chỉ một chiêu đã trấn áp toàn bộ võ giả thì trong lòng không khỏi nhiệt huyết sôi trào. Nhìn thân hình không mấy cao lớn của Nghệ Phong, hắn đột nhiên phát hiện đối phương uy phong cỡ nào. Tùy ý một chiêu đã đánh tan lòng tin của các võ giả bên ngoài.
Thực lực Nghệ Phong lúc này, tự nhiên không tốn hao bao nhiêu thời gian thu phục Phệ Châu. Sau khi đánh ra mấy đạo Nhiếp Hồn thuật sau, Phệ Châu rốt cục an tĩnh lại, cuối cùng rơi vào lòng bàn tay của Nghệ Phong.
Nghệ Phong nhìn viên Phệ Châu, sau đó chuyển ánh mắt về phía những võ giả. Thấy ánh mắt họ lộ ra sự ghen tỵ và không cam lòng. Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng nói:
- Nếu cảm giác mình có thể đoạt được thì ra tay đi.
Khi ánh mắt của Nghệ Phong quét qua những người này, cả đám vội vàng cúi đầu không ai dám nhìn Nghệ Phong.
- Nếu đã vậy thì ta mang Phệ Châu đi.
Nghệ Phong thản nhiên nói, chuẩn bị thu Phệ Châu lại
Đúng lúc này, một thanh âm sang sảng phá lên cười :
- Thánh cấp thật uy phong. Bất quá, khi dễ một đám hậu bối thì có gì tài giỏi.
Tiếng nói vừa dứt, một võ giả xuất hiện trước mặt Nghệ Phong. Nhìn người vừa mới xuất hiện, trong lòng Nghệ Phong cảm thấy cảnh giác.
- Không biết Thánh cấp có thể bỏ quan viên Phệ Châu này. Ta nguyện ý dùng Vũ kỹ Thiên giai để đổi?
Võ giả nhìn Nghệ Phong nói.
- Vũ kỹ Thiên giai?
Nghệ Phong nhìn đối phương cười nói:
- Bản đế không thiếu.
Võ giả trước mặt sửng sốt, ngay sau đó hỏi:
- Vậy không biết Thánh cấp muốn điều gì, nếu ta có nhất định sẽ làm ngài vừa lòng.
Nghệ Phong thản nhiên nói:
- Ta chỉ muốn Phệ Châu, dĩ nhiên, nếu ngươi có thể lấy hai viên Phệ Châu đổi lấy một viên này thì ta cũng đồng ý.
Nghe thấy câu này, cả đám không nhịn được xì một tiếng khinh miệt. Có kẻ ngốc mới làm như vậy.