Nghệ Phong rời khỏi phòng quái lão đầu, lại bất ngờ gặp một người. Nhìn nữ nhân khiến trong lòng người khác phải bốc hỏa diễm trước mặt, ánh mắt Nghệ Phong không khỏi đảo tới bộ ngực đầy đặn của nàng. So với trước kia, vóc dáng nữ nhân này càng khiến người ta tăng thêm vài phần hỏa diễm. Như trước, nàng mặc bộ váy ngặn, lộ ra cái rốn tinh tế của nàng.
- Nghệ Phong?
Họa Thủy nhìn Nghệ Phong, có chút kinh ngạc hô lớn. Thật không ngờ lại gặp Nghệ Phong ở chỗ này.
- Trở về bái phỏng quái lão đầu một chút.
Nghệ Phong quay về phía Họa Thủy khẽ cười cười. Đối với nữ nhân này, thực sự Nghệ Phong không có cảm giác quá đặc biệt. Chỉ là vóc người của đối phương quá mức bốc hỏa, rất có lực mê hoặc.
Họa Thủy thấy ánh mắt Nghệ Phong chuyển động trên thân thể nàng, so với phong cách bốc đồng trước kia của nàng. Họa Thủy lúc này hiển nhiên thành thục hơn rất nhiều, thấy bộ dáng này của Nghệ Phong, nàng không biểu lộ chút lửa giận. Chỉ nhàn nhạt nói:
- Ngươi thay đổi rất nhiều, thế nhưng mao bệnh háo sắc vẫn không đổi.
Nghệ Phong cười ha hả, nhún nhún vai nói:
- Bản tính nam nhân chính là háo sắc. Người không háo sắc, đều không phải người bình thường. Bất quá, Họa Thủy, nàng cũng thay đổi rất nhiều. Nếu như trước kia ta dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, nàng chắc chắn cầm kiếm chém ta.
Họa Thủy tùy ý nói:
- Đánh không lại ngươi, đơn giản không muốn mất mặt.
Nghe Họa Thủy trực tiếp nói lời này, Nghệ Phong thực ra cảm thấy Họa Thủy có vị đạo khác hẳn so với trước kia.
- Bất quá, chờ ngày nào đó thực lực ta đạt được rồi, nói không chừng sẽ trừ ma vệ đạo.
Họa Thủy quay về phía Nghệ Phong hiện lên tiếu ý nói.
- Yên tâm! Nàng vĩnh viễn không có một ngày như vậy. Thực lực của Bản Đế, khẳng định vẫn mãi mạnh hơn nàng.
Nghệ Phong không chút nghĩ ngợi hồi đáp.
- Vẫn tự đại như vậy!
Họa Thủy bĩu môi, thấy ánh mắt Nghệ Phong vẫn dừng lại tại bộ ngực đầy đặn của nàng. Họa Thủy cư nhiên ưỡn ngực, điều này khiến Nghệ Phong cảm thấy tả hỏa bốc cháy dữ dội.
- Có muốn vui đùa với nó hay không?
Họa Thủy nhìn Nghệ Phong nói.
- Thực sự?
Nhãn tình Nghệ Phong sáng lên, lập tức lắc đầu nói:
- Thôi quên đi. Sau khi vui đùa phải chịu trách nhiệm, nếu như nàng không cần ta chịu trách nhiệm. Ta thực sự nguyện ý vui đùa càng nàng. Uhm, đây gọi là tình một đêm!
- Đi chết đi!
Họa Thủy rốt cục không kiềm chế được, dùng chân hung hăng tặng Nghệ Phong một cước:
- Muốn ăn sạch, nằm mơ đi. Hơn nữa, bản tiểu thư không thích phong cách của ngươi.
Nghe câu này, Nghệ Phong cười phá lên:
- Thân thể của nàng là phong cách mà bản đế thích, thế nhưng ta không thích tính tình nàng.
- Tính tình ta làm sao?
Họa Thủy hung hăng trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong, thật không ngờ tu thân dưỡng tính lâu như vậy, vẫn bị hồn đàn này chọc tức giận.
Thấy Nghệ Phong nhún nhún vai không trả lời, Họa Thủy lắng đọng tâm tư một chút, lập tức quay về phía Nghệ Phong nói:
- Ví như ta muốn làm một việc, thế nhưng vô cùng nguy hiểm, rất có thể chịu chết. Ngươi nói ta có nên làm hay không?
Nghệ Phong nghi hoặc liếc nhìn Họa Thủy, lập tức nhíu mày nói:
- đ-ng tới nguy hiểm? Cần ta hỗ trợ sao?
Họa Thủy lắc đầu nói:
- Không phải ngươi vẫn luôn không rõ vì sao thân phận của ta tại học viện Trạm Lam rất đặc thù sao? Kỳ thực rất đơn giản, ta là hậu bối người sáng lập học viện này. Cho nên địa vị của ta tại học viện có chút đặc thù, càng trùng hợp chính là, ta rất hợp với vị tổ tông kia. Nói như vậy ngươi minh bạch rồi chứ?
Nghệ Phong gật đầu, suy nghĩ một chút nói:
- Nàng nghĩ giá trị, vậy mạo hiểm. Nghĩ không đáng giá, quên đi. Bất quá, bất luận sự tình gì đều gặp phiêu lưu, quan trong là nàng cố gắng giảm thiếu nguy hiểm tới mức thấp nhất.
Nghe Nghệ Phong nói, Họa Thủy suy nghĩ một chút, lập tức thở nhẹ một hơi:
- Chờ chút thời gian, ta cần suy nghĩ!
- Hiện tại ta ở Tội Ác chi thành, nếu như có việc gì phiền phức có thể tới tìm ta.
Nghệ Phong quay về phía Họa Thủy nói.
Thế nhưng, câu nói tiếp theo của Họa Thủy suýt nữa khiến Nghệ Phong té ngã xuống đất:
- Đi tìm ngươi làm cái gì? Tìm ngươi vui đùa tình một đêm a?
- Chuyện này... Nếu như nàng nguyện ý, Bản Đế có thể suy nghĩ.
Nghệ Phong lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm nghĩ nữ lưu mạnh hiện tại càng thêm lợi hại. Hắn sắp không thể chịu nổi rồi.
Họa Thủy trắng mắt liếc nhìn Nghệ Phong nói:
- Tiểu thân thể của ngươi, bản tiểu thư không hứng thú. Tình nguyện một mình vui đùa.
...
Nghệ Phong oán hận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể hung hăng lao tới giày vò nữ nhân này. Thân thể hắn làm sao? Một trăm tám mươi nữ nhân đều có thể đối phó.
...
Nghệ Phong không nói chuyện với nữa nhân lưu manh này nữa, bước bước từng bước đi về phía hoàng cung Trạm Lam.
Nghệ Phong chạy tới hoàng cung Trạm Lam, giống như trước bị thị vệ ngăn cản. Bất quá, Nghệ Phong nhìn những thị vệ ngăn cản hẳn. Nghệ Phong phất tay nhẹ nhàng đẩy đối phương sang hai bên, lại lần nữa tiến bước tới hoàng cung.
Tuy thị vệ bị đẩy sợ hãi than thực lực của thanh niên này, thế nhưng thấy đối phương cư nhiên xông vào hoàng cung. Đám binh khí ra khỏi vỏ, nhưng ngay khi bọn họ chỉ binh khí về phía Nghệ Phong, chính là thanh âm nhàn nhạt rót vào tai bọn họ:
- Bản Đế Nghệ Phong!
Những lời này khiến bọn thị vệ chấn động, lập tức trên trán đám người toát mồ hôi lạnh, vội vàng thu binh khí, cung kính quay về phía Nghệ Phong thi lễ:
- Đế Quân mời!
Nói xong câu này, vội vàng mở đường cho Nghệ Phong đi.
Nghệ Phong gật đầu, đi theo sau thị vệ, tiến sâu trong hoàng cung.
Thị vệ phía trước dẫn đường, tuy rằng không có một tia khí tức đặt trên người hắn, thế nhưng lại cảm giác áp lực vô cùng lớn. Loại áp lực này còn lớn hơn so với đối mặt với hoàng đế bệ hạ của bọn họ.
Tin tức Nghệ Phong đi tới hoàng cung rất nhanh kinh động Long Thiên. Long Thiên vội vàng vứt chính vụ trong tay, dẫn mọi người tới nghênh tiếp Nghệ Phong.
Long Thiên và Nghệ Phong gặp mặt, hai người không nhiều lời vô ích, giang tay ôm nhau một chút.
- Ha ha, ngươi thế nào lại có thời gian đến miếu nhỏ của ta.
Long Thiên sang sảng nói.
Nghệ Phong nhún nhún vai nói:
- Trở về một chuyển gặp các ngươi. Bất quá, ngươi còn dám gần ma đầu này như vậy, thực nằm ngoài dự liệu của ta.
Long Thiên cười lớn nói:
- Ngươi là ma đầu, thế nhưng ta cũng đồng lõa với ma đầu ah. Chúng ta đừng ai nói ai!
Nghệ Phong cười lớn, vỗ vai Long Thiên nói:
- Đi! Đi tới hoàng cung của ngươi một chút, thuận tiện ngôi lên ghế hoàng đế của ngươi.
Nghệ Phong nhận thấy luồng khí tức mịt mờ trong hoàng cung, quả thực thực lực đế quốc Trạm Lam tương đối sâu đậm. Trong đó, cư nhiên có không ít Tôn Cấp.
Nghệ Phong không biết, trong hoàng cung có nhiều cường giả như vậy, hoàn toàn tự bản thân bọn họ chịu phục. Lần này Mị Tông và đế quốc Trạm Lam dựa vào uy thế Tà Đế lệnh. Cấp tốc mở rộng, rất nhiều cường giả hội tụ lại làm thuộc hạ của bọn họ. Điều này dẫn tới thực lực hai phương tăng mạnh.
- Bảo tọa hoàng đế của ta có gì đáng ngồi. Ngươi thích, chuyển về nhà là được.
Long Thiên cười nói. Câu nói này khiến bọn thị vệ ngưng thở. Thầm nghĩ, chỉ có thanh niên trước mặt mới dám nói với Long Thiên như vậy. Nếu như những người khác lộ ra chút ý tứ nhòm ngó ngôi vị hoàng đế, lập tức chịu xét nhà diệt tộc rồi.