TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 1440: Gặp Thủy Nhược Vân

Khi Nghệ Phong từ Đông Hải cung chủ biết được nơi ở của Ngũ Tuyệt lão nhân, Nghệ Phong cũng không lưu lại, liền cáo từ mọi người, lập tức rời khỏi Đông Hải cung. Nghệ Phong đi tìm Long Hùng, thế nhưng không biết nó tới nơi nào. Nghệ Phong không tìm được Long Hùng, đành phải một mình lên đường.

Nghệ Phong không biết, Long Hùng tại cấm địa bị người lưỡng cung phát hiện, đã từng bị vây công. Dù sao ma thú cường hãn như vậy, giá trị có lẽ không tồi.

Tuy rằng thực lực của Long Hùng không tồi, thế nhưng song quyền không chịu nổi bốn tay. Vất vả chống đối đám người Tây Hải cung.

Khi cấm địa khôi phục bình thường, Long Hùng thấy đám người Tây Hải cung vội vàng chạy trốn. Đồng dạng nổi lên tâm tư, bắt đầu truy sát người Tây Hải cung đơn lẻ để trả thù. Long Hùng lúc này, không biết đã đi tới nơi nào rồi.

Mặc dù Nghệ Phong có chút giận dữ không thấy tung tích Long Hùng, nhưng không tiếp tục đợi nó. Thi triển hai cánh đấu khí chớp động nhanh như gió hướng về phía nơi ở Ngũ Tuyệt lão nhân.

Chạy liên tục ba ngày ba đêm, rốt cục Nghệ Phong chạy tới chân nói Thiên Tuyệt Phong. Bất quá, dưới Thiên Tuyệt Phong, Nghệ Phong bất ngờ gặp một người. Nhìn nữ nhân trước mặt lọ vẻ thanh thuần lại mang theo vẻ xinh đẹp thành thục, Nghệ Phong suy nghĩ một chút, cuối cùng mở miệng hô lớn:

- Thủy Nhược Vân!

Nghệ Phong nhớ tới trước kia bởi vì Thi Đại Nhi vui đùa mà phát sinh một chút tình cảm với Thủy Nhược Vân. Đối với nữ nhân này có một loại tình tiết khó hiểu. Không phải bởi vì thích nàng, bất quá đối với một nam nhân mà nói, một nữ nhân tuyệt mỹ như vậy, nhiều ít có điểm ham muốn. Đó chính là bản tính của nam nhân, không liên quan tới cái khác.

- Nghệ Phong!

Thủy Nhược Vận nhìn sắc mặt thiếu niên trước mắt trắng bệch, trong mắt mang theo một tia phức tạp khó hiểu. Đối với nam tử trước mắt, nàng không biết nên hận hay yêu.

Yêu? Căn bản chưa nói tới! Tuy rằng nàng từng trải qua chút hương diễm cùng Nghệ Phong, Nghệ Phong trong lòng nàng có địa vị nhất định. Thế nhưng Thủy Nhược Vân dám đảm bảo đây nhất định không phải thích Nghệ Phong, thỉnh thoảng nhớ tới, nàng phải nắm chặt tay, thậm chí bị siết tới trắng bệch. Thế nhưng nói hận? Thủy Nhược Vân cũng không cảm thấy quá mãnh liệt, ít nhất tại giờ khắc này nhìn thấy Nghệ Phong, nàng cũng không suy nghĩ chính mình rút kiếm giết chết Nghệ Phong.

Thủy Nhược Vân tự nhiên đã nghe nói qua hành động gần đây của Nghệ Phong. Nhớ tới thế gia siêu cấp bị diệt trong tay hắn. Hơn nữa trên tay Nghệ Phong dính vô số máu tanh. Lại càng khiến nàng gạt bỏ Nghệ Phong khỏi tâm tư của chính mình. Nàng từ nhỏ lớn lên được dạy phổ độ chúng sinh, loại ma đầu giết chóc như Nghệ Phong hoàn toàn xung đột với tín ngưỡng của nàng. Loại xung đột này khiến trong lòng nàng không thích.

Đương nhiên, trong lòng Thủy Nhược Vân không thích nhưng không biểu hiện ra ngoài. Giống vậy, khiến trong lòng Thủy Nhược Vân vô cùng nghi hoặc chính là, nếu như bình thương đứng bên cạnh nàng chính là một ma đầu khác, nàng đã sớm rút kiếm đâm tới. Còn đối với Nghệ Phong, nàng lại không thể rút kiếm.

Thủy Nhược Vân không nghĩ ra điểm ấy, trong lòng âm thầm an ủi chính mình: Bởi vì thực lực của hắn quá mạnh, ta không giết được hắn.

Đương nhiên Nghệ Phong không biết Thủy Nhược Vân nghĩ cái gì, hắn mở miệng dò hỏi:

- Nàng tới Thiên Tuyệt Phong làm gì? Hình như nơi này cách đế quốc Trạm Lam rất xa.

Thủy Nhược Vân nhìn Nghệ Phong, lập tức chậm rãi nói:

- Gặp một vị trưởng bối.

- Trưởng bối?

Nghệ Phong nao nao, lập tức hỏi:

- Ngũ Tuyệt lão nhân?

- Tại sao ngươi biết?

Thủy Nhược Vân có chút kinh ngạc.

Nghệ Phong không trực tiếp trả lời, lại hỏi:

- Ngũ Tuyệt lão nhân chính là trưởng bối của nàng? Nàng biết Ngũ Tuyệt lão nhân có liên quan gì với Ngũ Tuyệt Phong hay không?

- Thiên Tuyệt Phong chính là Ngũ Tuyệt Phong!

Thủy Nhược Vân trực tiếp nói cho Nghệ Phong.

- Cái gì? Đây chính là Ngũ Tuyệt Phong?

Nghệ Phong nhìn Ngũ Tuyệt Phong cao tới tận mây xanh trước mặt, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

- Thiên Tuyệt Phong thời cổ đại chính là Ngũ Tuyệt Phong, bất quá truyền thừa tới bây giờ sửa thành Thiên Tuyệt Phong. Bất quá, tại sao ngươi biết Ngũ Tuyệt Phong? Cái tên Ngũ Tuyệt Phong này, hiện tại còn rất ít người biết đến. Phần lớn chỉ biết Thiên Tuyệt Phong.

Thủy Nhược Vân nghi hoặc hỏi, nếu như nàng không có quan hệ nhất định với Ngũ Tuyệt lão nhân, nàng cũng không biết Thiên Tuyệt Phong chính là Ngũ Tuyệt Phong. Dù sao, đây chính là cái tên rất lâu về trước.

- Nếu như đây là Ngũ Tuyệt Phong, vậy tốt rồi.

Trong lòng Nghệ Phong có chút hưng phấn, đối với Ngũ Hành Linh Tham lại tiến gần hơn một bước.

- Ta cũng vậy, tới tìm Ngũ Tuyệt lão nhân, cùng đi chứ!

Nghệ Phong nhìn Thủy Nhược Vân nói.

Thủy Nhược Vân khẽ nhíu nhíu mày, nàng không muốn đồng hành cùng Nghệ Phong. Thế nhưng thấy Nghệ Phong đưa ra yêu cầu như vậy, nàng đành phải gật đầu.

Thủy Nhược Vân đi trước dẫn đường, Nghệ Phong đi sau nhún nhún vai. Khi Thủy Nhược Vân phản ứng, tất nhiên Nghệ Phong nhận ra Thủy Nhược Vân không có hảo cảm đối với hắn. Bất quá, chuyện này cũng khó trách, hắn là một ma đầu, hơn nữa còn khiến nàng mất đi thủ cung sa, nàng không rút kiếm đâm hắn đã là rất không tồi rồi.

Đương nhiên Nghệ Phong không so đo với Thủy Nhược Vân. Nghệ Phong càng lý giải, lại càng không có tâm sư gây phiền phức đối với Tĩnh Vân Tông. Ví như Thánh Âm Tông, thực sự muốn đối phó với Tĩnh Vân Tông, Tĩnh Vân Tông còn có thể yên bình như vậy sao? Giữa hai môn phái này, bất quá chỉ tranh cãi ầm ĩ mà thôi, cao tầng chân chính không có ý tứ tranh đấu.

Nghệ Phong nhìn đường cong uyển chuyển phía sau Thủy Nhược Vân, không kiềm chế nổi cảm thán nói:

- Nữ nhân này lớn lên thực sự mị hoặc.

Bất quá, Nghệ Phong nhớ tới đám người Thi Đại Nhi, Điệp Vận Du không thua kém Thủy Nhược Vân, trong lòng mọc lên một tia tự hào.

- Thủy Nhược Vân, Ngu Phi đã tới Tĩnh Vân Tông các nàng sao?

Nghệ Phong nhìn Thủy Nhược Vân hỏi. Nhớ tới dáng vẻ thanh thuần của Ngu Phi kia, Nghệ Phong cảm giác có chút đau đầu, nữ nhân này từ lần xa cách trước đây đã biến mất tăm hơi. Nàng thực sự chuẩn bị ăn sạch chùi miệng.

Thủy Nhược Vân cổ quái liếc nhìn Nghệ Phong, một lúc lâu mới hồi đáp:

- Đã rất lâu ta không gặp Ngu sư thúc.

Nghe câu này, Nghệ Phong bất đắc dĩ lắc đầu. Một lúc lâu thở dài thầm nghĩ: Quên đi, chung quy nàng sẽ có lúc phải xuất hiện.

Nghệ Phong và Thủy Nhược Vân một mạch tiến về phía Thiên Tuyệt Phong, Nghệ Phong vừa định thi triển thân pháp lăng không bay lên. Thủy Nhược Vân lại ngăn cản nói:

- Ngũ Tuyệt tiền bối không thích người khác bay lên, chúng ta hãy từng bước tiến lên!

Nghệ Phong nhìn ngọn núi lớn này cao tận mây xanh, tuy rằng có chút phiền phức, nhưng vì Ngũ Hành Linh Tham, hắn cũng không muốn Ngũ Tuyệt lão nhân có ác cảm đối với hán.

Nghệ Phong và Thủy Nhược Vân đi bộ leo lên đỉnh núi, với thực lực của bọn họ, cho dù đi bộ cũng không đến mức quá chậm.

Dọc đường im lặng, khi đi được hơn phân nửa, phía trước xuất hiện một môn bài, hai võ giả đứng hai bên môn bài. Nghệ Phong khẽ dò xét một chút, thực lực của hai võ giả này đều đạt tới Quân Cấp. Điều này khiến Nghệ Phong líu lưỡi không thôi, thầm nghĩ Ngũ Tuyệt lão nhân này thật bưu hãn nha, dùng Quân Cấp canh phòng, đủ thấy kiêu ngạo.

Hai Quân Cấp thấy Nghệ Phong và Thủy Nhược Vân. Bất quá, sau khi thoáng liếc nhìn thân thể Thủy Nhược Vân, ánh mắt liền đảo tới thân thể Nghệ Phong. Hai người lập tức nhíu nhíu mày, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều tự thi triển một cổ khí tức tập trung trên thân thể Nghệ Phong.