Đúng như Nghệ Phong dự liệu, Kim Ưng tông căn bản không có một tia bàn giao, Tĩnh Hinh Thành không có một tia tin tức từ Kim Ưng Tông.truyền lại
- Không biết sống chết!
Nghệ Phong nghe được Tử Âm nói, không nhịn được hừ một tiếng, lúc này thực lực của hắn đề cao rất nhiều, đối với một Kim Ưng Tông, hoàn toàn có nắm chặt.
- Nghệ Phong, ngươi nghĩ làm như thế nào?
Tử Âm hỏi Nghệ Phong, đối với việc Kim Ưng Tông không phản ứng chút nào, nàng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao một thế lực nhất lưu lại chịu thua chỉ vì một câu nói của Nghệ Phong, vậy thì Kim Ưng Tông cũng không còn mặt mũi nào trên giang hồ rồi.
- Nếu như bọn chúng không bàn giao cho bản thiếu, vậy thì bản thiếu phải tự mình đi Kim Ưng Tông một chuyến!
Nghệ Phong tùy ý nói.
- Như vậy có phải quá mạo hay hiểm không?
Tử Âm cau mày, đến sào huyệt của người ta, lấy thực lực còn chưa đạt được Quân cấp của Nghệ Phong, muốn toàn thân trở ra đều rất khó.
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Không sao! Kim Ưng Tông còn không làm gì được ta, được rồi, lần trước ta phái người đi Tinh Nguyệt Tông đưa thư cho Lưu Vĩ đưa đến chưa?
Tử Âm gật đầu nói:
- Đưa tới rồi, chỉ là ngươi kêu người Tinh Nguyệt Tông canh giữ dưới sơn môn Kim Ưng Tông làm gì?
- Dù sao ta cũng chỉ có một người, Kim Ưng Tông rất nhiều người, không thể tránh khỏi có người sẽ chạy thoát, cho nên có người Tinh Nguyệt Tông canh giữ ở đó, ta không cần phải lo lắng có cá lọt lưới!
Trong mắt Nghệ Phong hiện lên một đạo sáng lạnh, Nghệ Phong không muốn vận dụng thế lực của Kim Lâu và đám người Điệp Vận Du, vừa lúc Lưu Vĩ nợ hắn một hứa hẹn có thể sử dụng.
Nói vậy, một hứa hẹn đơn giản chắc hẳn Lưu Vĩ sẽ không cự tuyệt.
Đúng như Nghệ Phong tưởng tượng, Lưu Vĩ trở thành tông chủ thu được thư tín của Nghệ Phong, nguyên bản còn muốn suy nghĩ, bất quá khi hắn thấy được cuối thư Nghệ Phong chỉ cần hắn thu thập cá lọt lưới, không cần phải cùng Nghệ Phong đánh lên trên Kim Ưng Tông, lúc này hắn mới đáp ứng.
Dù sao Tinh Nguyệt Tông chỉ là một thế lực nhị lưu, muốn so đấu với Kim Ưng Tông quả thực tự tìm cái chết, Nghệ Phong hứa hẹn một mình hắn diệt toàn bộ cao tầng Kim Ưng Tông, Lưu Vĩ chỉ cần thu thập cá lọt lưới, hắn đã không do dự chút nào đáp ứng luôn. Toàn bộ cao tầng của Kim Ưng Tông bị diệt, vậy thì Kim Ưng Tông sẽ trở thành một thế lực bất nhập lưu, đám đệ tử này giống như tôm tép mà thôi, tùy ý chém giết.
Tuy rằng Lưu Vĩ hoài nghi Nghệ Phong có thể diệt toàn bộ cao tầng Kim Ưng Tông hay không, thế nhưng điều này cũng không cần hắn phải lo lắng. Dù sao đi nữa nếu Nghệ Phong không diệt, hắn cũng không cần ra tay.
Chỉ bất quá, đối với sự tàn nhẫn của Nghệ Phong coi như Lưu Vĩ lại có thêm một tầng lý giải, cư nhiên vừa ra tay sẽ diệt toàn bộ Kim Ưng Tông, ngay cả đệ tử bình thường đều không buông tha.
Tử Âm nghe được Nghệ Phong trả lời, lo lắng năng nề:
- Có muốn dẫn theo người của Kim Ưng Tông với Hộ Quốc Tông hay không?
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Không cần, thực lực bọn họ chỉ có thể uy hiếp được người thường mà thôi, không mang đến nhiều tác dụng đối với Kim Ưng Tông, một Kim Ưng Tông mà thôi, mình ta cũng đủ!
Tử Âm nghe được Nghệ Phong nói, vừa mới chuẩn bị nói cái gì, lại bị Nghệ Phong ngắt lời nói:
- Nàng yên tâm, lão đầu tử có thể để ta đi, các nàng còn lo lắng làm gì?
Tử Âm nghe thấy câu đó, suy nghĩ một chút cũng yên tâm, đối với LIễu Nhiêu, nàng luôn luôn một lòng kính nể, tuy rằng không biết Liễu Nhiên mạnh đến mức nào, thế nhưng trong vài lời của Liễu lão, đều biểu hiện ra trình độ cường đại kinh khủng của hắn, có hắn như vậy, chắc hẳn Nghệ Phong cũng không có khả năng gặp phải chuyện không may.
- Vậy ngươi cẩn thận một chút!
Nghệ Phong gật đầu, đáy lòng bỗng nhiên nhớ tới năm đó lão đầu tử mang theo quái lão đầu đi vào tiêu diệt Thiên Xà Cung, hắn lấy lực lượng một người tiêu diệt toàn bộ Thiên Xà Cung. Làm đệ tử của hắn, cũng không nên thua kém hắn, hắn có thể bằng vào lực lượng một người diệt Thiên Xà Cung, vậy thì chính mình động dạng cũng có thể diệt Kim Ưng Tông.
Nghệ Phong nắm chặt hai tay, tới Kim Ưng Tông, coi như trận chiến thành danh đầu tiên hắn đi vào đại lục.
Chỉ cần tiêu diệt Kim Ưng Tông, vậy cho dù các lão gia hỏa muốn tìm hắn gây phiền phức cũng phải suy nghĩ một phen, Nghệ Phong nghĩ rất cần thiết phải diệt Kim Ưng Tông.
Ngay khi Nghệ Phong đang trầm tư, Tử Âm nói:
- Vài ngày trước Thiên Nghịch sai người mang tin tức qua đây, nói cho ngươi biết môn phái đứng sau Kim Ưng Tông, bảo ngươi cẩn thận mà hành sự!
- Thiên Nghịch?
Nghệ Phong kinh hỉ nhìn Tử Âm, đã thật lâu không có tin tức của Thiên Nghịch, Nghệ Phong hỏi qua Thi Đại Nhi, ngay cả Thi Đại Nhi cũng không biết Thiên Nghịch ở nơi nào, thật không ngờ lúc này lại có tin tức của hắn!
Tử Âm lắc đầu:
- Hắn chỉ phái người mang đến tin tức, về phần hắn đang ở nơi nào, hắn cũng không nói!
Nghệ Phong không khỏi có chút thất vọng, nếu như có Thiên Nghịch ở đây, nhưng thật ra có thể mang theo Thiên Nghịch đi lên Kim Ưng Tông, lấy ám sát thuật của hắn, cũng đủ thành danh trong trận chiến này, sớm muộn hắn cũng phải tiếp nhận Sát Lâu, danh tiếng của hắn càng lớn, càng thêm có lợi đối với Sát Lâu.
Đối với người huynh đệ thứ nhất trên thế giới này, Nghệ Phong vẫn luôn giữ ở trong lòng, hơn nữa lấy bối cảnh của Thiên Nghịch, căn bản không cần phải sợ Thiên Phủ trả thù.
Nghệ Phong không muốn mang theo người khác, duy chỉ muốn mang theo Thiên Nghịch, hắn cũng rất muốn kề vai tác chiến cùng Thiên Nghịch, hơn nữa Thiên Nghịch cư nhiên quan tâm chuyện tình của Kim Ưng Tông, cũng chứng minh hắn vẫn luôn quan tâm chính mình, khiến cho trong lòng Nghệ Phong có chút cảm động.
- Thiên Nghịch cho người mang đến tin tức nói Kim Ưng Tông có thế lực đứng sau, ngươi có cần nghĩ lại một chút?
Tử Âm lại nói.
- Chuyện này ta đã biết!
Nghệ Phong cười nói:
- Lão đầu tử đã sắp xếp rồi!
- Được rồi, nếu lần sau Thiên Nghịch đưa tin tức đến, nhớ kỹ gọi hắn đến đây tìm ta một lần!
Nghệ Phong quay sang nói với Tử Âm.
Nghệ Phong hầu như suy đoán được Thiên Nghịch đang làm cái gì, biến mất lâu như vậy, sợ rằng Sát Lâu đang cố gắng hết sức bồi dưỡng hắn, cũng không biết hắn đã trưởng thành đến tình trạng như thế nào rồi, lấy nội tình của thế lực như Sát Lâu, chắc hẳn sẽ không kém.
Hơn nữa, Nghệ Phong chỉ cần bước thêm một bước đạp chân vào Quân cấp, cũng muốn triệt để tiếp nhận truyền thừa của Tà Tông, đến lúc đó sợ rằng còn phải tiếp xúc rất nhiều với Thiên Nghịch.
- Ừm, bất quá thực sự ngươi định đơn thương độc mã đến Kim Ưng Tông sao?
Tử Âm hỏi:
- Nếu không ngươi chờ một chút?
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Thời gian một tháng đã qua, rất nhiều ánh mắt đang nhìn kỹ trên người ta và Kim Ưng Tông, nếu như ta đợi thêm một thời gian nữa, sợ rằng rất nhiều người sẽ cho rằng Tà Tông là trò cười!
Có một câu Nghệ Phong còn không nói ra, đó chính là chuyện lão đầu tử áp chế Thiên Phủ, chậm hơn một chút nữa có thể sinh ra đột biến, cho nên biện pháp tốt nhất là chiến!
Tử Âm thấy bộ dạng lòng tin mười phần của Nghệ Phong, cũng không nói gì nữa, đưa tay để Nghệ Phong ôm lấy, đầu dán vào trong ngực Nghệ Phong:
- Vậy ngươi chú ý một chút, ta chờ ngươi trở về!
Nghệ Phong gật đầu, nhớ tới Điệp Vận Du và Trú Nhan Đan, không khỏi nói:
- Hai nàng sẽ không đánh nhau chứ?
Tử Âm trắng mắt liếc Nghệ Phong nói:
- Hiện tại biết lo lắng rồi sao?
Nghệ Phong cười khổi nói:
- Ta có thể không lo lắng sao? Một người luôn luôn cường thế, là nữ vương cao cao tại thượng, một người là ma nữ tai họa chúng sinh, hai người đấu với nhau, ta cũng không có cách nào hết!
- Nữ vương? Ma nữ? Vậy thì Tần Y là cái gì?
Tử Âm nhìn Nghệ Phong mỉm cười hỏi.
- Ách... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY
Nghệ Phong kinh ngạc, lập tức lắc đầu.
Thấy bộ dáng này của Nghệ Phong, Tử Âm cũng hi hi nở nụ cười:
- Đáng đời!