Nghe lão đầu tử nói, Nghệ Phong biết thực lực của hắn còn chưa đủ tư cách.
- Chỉ có đạt được Quân cấp, mới tính là xứng đáng với danh hiệu Tà Đế. Khi đó, ngươi mới có thể bắt đầu tiếp xúc tới Tà Tông. Trước hết phải đạt được trình độ kia, bằng không ngươi chỉ được tính là một đệ tử mà thôi. Ngươi còn chưa chạm tới tất cả tài nguyên của Tà Tông.
Lão đầu tử nói.
- Ta đã biết.
Lúc này, Nghệ Phong nghiêm túc khác thường, bỗng nhiên hắn có dũng khí cường đại, hận không thể lập tức đạt được Quân cấp, lật bỏ tấm khăn che bí mật.
- Sau khi đạt được Quân cấp, ngươi trở về hàng ngũ thánh địa. Điều cần nói cho ngươi biết, năm đại trưởng lão đều đã nói cho ngươi nghe.
Liễu Nhiên nói.
- Ta hiểu được.
Nghệ Phong biết chỉ cần hắn bước vào Quân cấp, tấm khăn che bí mật của thánh địa cũng sẽ lộ ra một chút.
- Còn nữa, nghe nói ngươi tính gây phiền toái cho Kim Ưng Tông?
Liễu Nhiên hỏi.
Nghệ Phong lập tức ngồi nghiêm chỉnh. Lần này hắn muốn gặp lão đầu tử chính là vì nguyên nhân này. Hắn cho Kim Ưng Tông thời gian một tháng, kỳ thật là muốn quay trở về thương lượng với lão đầu tử.
- Lão đầu tử, rốt cuộc thực lực Kim Ưng Tông mạnh tới mức nào?
Nghệ Phong dự đoán được một đáp án chính xác. Năm đó Trữ Huyên từng nói qua, kỳ thật Kim Ưng Tông tương đương với Nhã tông, chẳng qua sau này nhờ có chỗ dựa là Thiên Phủ, cho nên mới ổn định ngồi trên vị trí thế lực nhất lưu. Nếu đúng theo lời Trữ Huyên đã nói, vậy Kim Ưng Tông nhất định không chỉ có một Quân cấp.
Một Quân cấp, đối với Nghệ Phong mà nói, có thể giết hắn dễ như trở bàn tay. Dù sao, nam tử Vương Tọa và khôi lỗi đã tính là hai người.
Liễu Nhiên suy nghĩ một chút nói:
- Dưới tình huống bình thường, hẳn là Kim Phú của Kim Ưng Tông đã đạt được Quân cấp.
- Một Quân cấp?
Nghệ Phong kinh ngạc
- Ta nói chính là dưới tình huống bình thường. Về phần không bình thường, ta không thể xác định được.
Lão đầu tử nói.
Nghệ Phong hiểu được. Dù sao có Kim Ưng Tông có Thiên Phủ ở sau lưng làm chỗ dựa. Hắn xin giúp đỡ từ phía Thiên Phủ, nói không chừng được Thiên Phủ trợ giúp tăng thực lực. Cường giả khẳng định rất nhiều. Chỉ cần một Quân Cấp ngũ giai đã đủ để thu thập hắn dễ như trở bàn tay.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong thoáng nhíu mày. Phiền toái nhất vẫn là Thiên Phủ.
Lão đầu tử suy nghĩ một chút, ngay lập tức nói:
- Bên Thiên Phủ, ta sẽ giúp ngươi thu phục. Cam đoan bọn họ sẽ không phái cường giả tới Kim Ưng Tông.
- Ngươi có thể thu phục?
Nghệ Phong vui mừng nhìn Liễu Nhiên. Đó lại là một thế lực siêu cấp nha. Chẳng lẽ lão đầu tử có thể uy hiếp được sao?
Lão đầu tử gật đầu nói:
- Có thể tìm một vài lời gián tiếp hạn chế bọn họ. Trừ phi bọn họ liều lĩnh. Chỉ là một thế lực nhất lưu, còn không đáng để bọn họ mạo hiểm như thế.
Nghệ Phong gật đầu, trong lòng suy đoán, sợ là lại có quan hệ gì với ước định kia.
- Nếu ngài có thế khiến Thiên Phủ không ra tay. Vậy sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Trên tay ta có hai Quân cấp, đủ để diệt toàn gia hắn.
Nghệ Phong cười nói
Liễu Nhiên lắc đầu nói:
- Không cần cao hứng quá sớm. Tuy rằng ta có thể lợi dụng một vài lý do khiến Thiên Phủ không dám ra tay. Ngoài mặt hắn không ra tay, nhưng có ngầm ra tay hay không, ta không thể đảm bảo. Dù sao cái gì cũng đều có lỗ hổng. Thiên Phủ hoàn toàn có thể mượn lỗ hổng.
Nghệ Phong nhớ tới lúc Liễu Nhiên đánh Thiên Xà Cung, trong nháy mắt hắn liền hiểu được ý tứ của những lời nói này. Liễu Nhiên bị ép ẩn thế, không phải là mượn lỗ hổng sao.
- Tuy nhiên, cho dù hắn mượn lỗ hổng, nhiều nhất chỉ dám ra một Quân cấp mà thôi. Thật ra ngươi vẫn có lực liều mạng.
Liễu Nhiên nói.
Nghệ Phong thoáng suy nghĩ một chút: đối phương có ít nhất hai Quân cấp, hắn có hai cường giả Quân cấp. Thật ra miễn cưỡng có thể làm được. Chẳng qua muốn dựa vào một mình hắn diệt một đại tông môn như vậy, hiển nhiên rất khó khăn.
Tuy nhiên nhớ tới lúc trước bắt được hung hồn, Nghệ Phong có chút an tâm.
Nghệ Phong suy nghĩ một chút. Hắn có thể mượn lực lượng. Thật ra hắn đều có thể mượn người của Đế quốc Trạm Lam và Điệp Vận Du. Tuy nhiên, sợ là sẽ mang tới rất nhiều phiền phức cho bọn họ. Nghệ Phong suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn buông tha.
- Có những hung hồn này, hẳn là đủ rồi.
Nghệ Phong suy nghĩ tới lúc ở thành trì nhận được hung hồn, thật ra cảm thấy Kim Ưng Tông không khó đối phó như vậy.
- Tuy nhiên, vì để bảo đảm... Vẫn tìm cơ hội chế luyện linh hồn thể do lão đầu tử tặng cho ta. Làm vậy cũng có thể là tăng thêm trợ lực.
- Lão đầu tử, nếu ta đi đối phó Kim Ưng Tông, không ảnh hưởng gì đối với ngài chứ?
Nghệ Phong hỏi.
- Ngươi là ngươi. Ta là ta. Hai chúng người không có liên hệ. Ngươi không đạt được Quân cấp, vậy mọi thứ ta đều có thể thoái thác. Huống chi, đây là thù riêng của ngươi. Ngươi không có ước định gì trên người. Cho dù ngươi lấy danh nghĩa Tà Đế đi làm, cũng không ai dám nói gì.
Liễu Nhiên nói.
Nghe thấy những lời này, trên mặt Nghệ Phong liền lộ ra vẻ tươi cười.
Nghệ Phong nhìn lão đầu tử rất nhiều chuyện đều không tiện ra tay. Bởi vì đây là nhằm vào toàn bộ Tà Tông. Hiện tại xem ra chỉ là nhằm vào một mình lão đầu tử. Vậy không thể tốt hơn.
- Tuy nhiên, mức độ khống chế của ngươi tốt là được. Đừng bước vào vết chân của ta.
Lão đầu tử nhìn Nghệ Phong nhắc nhở.
Năm đó, hắn chính là quá bộc lộ tài năng, đã kinh động một vài người vốn đã bế quan, không để ý tới thế sự. Lúc này mới bị ép phải ẩn thế.
Nhìn Nghệ Phong, nắm tay Liễu Nhiên thoáng xiết chặt. Nếu những lão già kia dám dùng phương pháp như vậy, ngược lại hắn muốn xem thử bọn họ có mấy cái mạng.
Tất nhiên Nghệ Phong không biết Liễu Nhiên đang suy nghĩ điều gì, nhưng hắn nghe ra sự thận trọng của Liễu Nhiên. Nghệ Phong gật đầu:
- Nếu lão đầu tử ngài có biện pháp khiến Thiên Phủ không ra tay, vậy chuyện của Kim Ưng Tông đã không cần phải lo lắng. Ngược lại, ta muốn xem thử, sau một tháng, hắn sẽ cho ta đáp án gì.
Khóe miệng Nghệ Phong cười lạnh. Hắn gần như đã suy đoán được, Kim Ưng Tông không có khả năng nói rõ cho hắn, vậy hắn đã có lý do để tiêu diệt Kim Ưng Tông.
- Ngươi đi trước. Nhớ rõ sau khi đạt được Quân cấp thì quay về thánh địa một chuyến là được rồi.
Liễu Nhiên nhìn Nghệ Phong nói. Hiển nhiên và hắn có vài chuyện muốn nói với Liễu Lão.
Nghệ Phong nhún nhún vai, đạt được đáp án mà hắn muốn, hắn không muốn tiếp tục ở trong này. Hắn kéo tay Liễu Mộng Nhiên rời đi.
Sau khi Nghệ Phong rời khỏi, Liễu Lão hỏi:
- Thiếu gia, thiếu gia thật sự để tiểu thiếu gia đi tới Kim Ưng Tông sao? Kim Ưng Tông không đơn giản đâu.
Liễu Nhiên lắc đầu nói:
- Hắn có khúc mắc với Kim Ưng Tông. Chung quy hắn phải hiểu, đối với hắn sớm ngày bước vào Quân cấp sẽ có lợi nhiều hơn cho việc tôi luyện.
- Nói là nói như vậy nhưng ngươi ra mặt uy hiếp Thiên Phủ sợ là...
- Không có gì đáng ngại. Thiên Phủ còn không dám ra tay với ta. Cho dù ra tay với ta, không đến mức có thể lưu ta lại ước định năm đó. Nếu bọn họ không tuân thủ, ta không cần tuân thủ. Thật ra ta ước gì bọn họ ra tay với ta.
Trong mắt Liễu Nhiên chợt hiện lên một đạo hàn quang.
Nghe Liễu Nhiên nói như vậy, Liễu Lão gật đầu:
- Vậy người có thể an tâm về tiểu thiếu gia. Dù sao Thiên Phủ vẫn là thế lực siêu cấp. Rốt cuộc hắn mạnh tới mức nào? Nhiều thế lực như vậy đều không tìm hiểu được.
Liễu Lão vẫn có chút lo lắng. Chỉ sợ Thiên Phủ ra tay với Liễu Nhiên. Liễu Nhiên mạnh thì mạnh, nhưng đó lại là Thiên Phủ. Nếu hắn thật sự không tuân thủ ước định, trước hết muốn tiêu diệt Liễu Nhiên. Vậy Liễu Nhiên gặp nguy hiểm.