Đương nhiên Nghệ Phong sẽ không nói cho nữ nhân này biết được câu cãi lại vừa rồi của hắn là danh ngôn học từ kiếp trước.
- Kiến giải độc đáo thì không dám, hắc hắc, chỉ là nếu như nàng nguyện ýcùng bản thiếu tới trường hữu nghị một chút. Ta vô cùng cam tâm tình nguyện tới tột cùng!
Nghệ Phong không đàng hoàng nhìn vào nữ tử che mặt.
Nữ tử che mặt cười đạm nhiên, đôi mắt trong đẹp kia không có chút nào gợn sóng. Đầu lắc qua một bên tiếp tục lâm vào trầm mặc. Chỉ do câu nói đáp lại phấn hồng khô lâu của Nghệ Phong nói vừa rồi khiến nàng suy tư.
Tư thái phiêu nhiên cùng dáng vẻ của nàng khiến cho Nghệ Phong cảm thấy không vui, hắn bất mãn khinh bỉ nói:
- Ngươi đã sống tại trần thế, cần gì phải làm ra vẻ ngăn cách như vậy. Bản thiếu gia không tin nếu như ta cường bạo nàng thì nàng vẫn còn có thể đạm nhiên như vậy!
Lời nói khinh thường của Nghệ Phong khiến cho Trân Ny Đan ngây dại ra tại chỗ, nàng vẫn bị người ta coi là Ngu tỷ như cửu thiên tiên nữ! Lúc nào đã bị nam tử vũ nhục qua như vậy? Hơn nữa, tư thái của Ngu tỷ tỷ là mềm mỏng tự nhiên, đâu có chút nào giả bộ?
Nghệ Phong rất không thoải mái mái khi gặp loại người cho mình là tiên tử siêu thoái thế ngoại, nếu ngươi đã thích phiêu nhiên mờ nhạt như vậy thì còn tới trần thế làm cái gì? Tốt nhất là trốn tới nơi thâm sơn cùng cốc đi! Tư thái của tiên tử trước mặt này khiến cho Nghệ Phong nghĩ đến một câu trong nháy mắt: đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ!
- Nàng muốn giống như tiên tử có tư thái phiêu nhiên thế ngoại thì đừng ăn ngũ cốc hoa màu a. Đừng có pha trộn chính mình vào trong đám người trần tục. Tốt nhất nên đi tới một nơi thâm sơn cùng cốc để dưỡng lão. Giả bộ cái gì mà giả bộ! Bản thiếu gia ghét nhất là nhìn loại người giả bộ tiên tử như thế này. Tần Y của nhà ta đẹp như vậy nhưng nàng cũng không thèm giả bộ!
Nghệ Phong khinh thường nói rằng.
Lời nói xem thường khiến cho nữ tử che mặt ngẩn người ra lần thứ hai. Phảng phất như lời nói của Nghệ Phong đã khiến trong lòng nàng bị chấn động mạnh.
Trân Ny Đan nghe được Nghệ Phong nói thế cũng không nhịn được tức giận mắng:
- Hỗn đản, câm miệng! Ta không muốn nghe những lời vô sỉ của ngươi nữa! Hừ, nếu như ngươi biết được thân phận của Ngu tỷ tỷ sợ rằng không dám nói như vậy! Không có một nam tử nào trên đời dám nói như vậy!
Nghệ Phong bĩu môi khinh thường nói:
- Đó chỉ là đám nam nhân não tàn mê gái. Đầu óc ngu muội cho nên mới coi
nàng là tiên nữ. Bản thiếu gia cho rằng tiên nữ chân chính sẽ không ở nhân gian, và càng sẽ không bày ra một điệu bộ tư thái không có biểu cảm như cái bánh mì nguội. Chỉ giỏi làm trò lòe bịp người khác!
- Ngươi...
Trân Ny Đan chưa từng thấy có người nào trước mặt mình dám xem thường Ngu tỷ tỷ như vậy, nàng tức giận tới toàn thân run rẩy. Trong lòng hung hăng nói:
- Tiểu tử, ngươi cứ chờ xem, chờ tới khi ngươi trị xong bệnh của cha ta. Ta sẽ chậm rãi thu thập ngươi và tên súc sinh Khắc Lạp Khắc kia!
Trái ngược lại nữ tử che mặt tỏ ra ngoài ý muốn nắm lấy tay của Trân Ny Đan, an ủi nàng. Sau đó quay đầu hướng Nghệ Phong nói:
- Tuy rằng ngôn ngữ của công tử thô tục! Nhưng xác thực ẩn chứa đạo lý lớn ở trong đó. Chỉ là ta muốn nói cho công tử biết: về phần ngươi nói ta giả bộ làm tiên tử, cho tới bây giờ ta chưa từng làm qua!
Nghệ Phong bĩu môi, đối với những lời này trực tiếp coi như không nghe thấy:
- Nàng như vậy không phải là giả bộ sao? Vậy thì thế nào mới là giả bộ?
- Ha ha, không giả bộ được nữa chứ gì! Được, vậy thời gian ngươi ăn ngủ hãy chú ý một chút. Trong tay bản thiếu gia ta còn có mấy bình Ngã Ái Nhất Căn Sài! Không biết sau khi nàng uống xong còn có thể có tư thái đạm nhiên giống như tiên tử siêu phàm thoát tục không?
Nghệ Phong chẳng hề kiêng nể nói.
Nữ nhân vẫn là nữ nhân, cứ khăng khăng giả bộ thanh cao như vậy! Kiếp trước Nghệ Phong không thể chịu nổi loại nữ nhân coi mình là nữ thần như thế này, hiện giờ đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Những lời nói của Nghệ Phong rốt cục cũng khiến cho sắc mặt của nữ tử che mặt thay đổi, nàng nhíu đôi mi thanh tú xuống, nhàn nhạt nói rằng:
- Hy vọng công tử không quên chuyện tình đã hứa!
Câu nói này mang ý uy hiếp mười phần để Nghệ Phong nhìn nữ tử che mặt cười nói:
- Không phải nàng vẫn rất đạm nhiên sao? Ha ha, uy hiếp là đạm nhiên? Tức giận là đạm nhiên? Nàng cứ tiếp tục giả bộ nữa đi! A, nói cho nàng biết thêm một câu nữa, bản thiếu gia chưa bao giờ bị người khác uy hiếp cho nên buối tối khi đi ngủ mời nàng cẩn thận một chút!
Một câu nói nhàn nhạt khiến cho nữ tử che mặt dại ra tại chỗ: từ trước tới giờ mình chưa bao giờ có chút xao động dưới bất kỳ tình huống gì nhưng bây giờ trong lòng nổi lên rung động. Đối phương chỉ nói mấy câu đã khiến chính mình nổi lên hận ý, lẽ nào... Từ trước tới giờ chính mình luôn giả bộ, là thật sao?
Đương nhiên, còn có Trân Ny Đan cũng đang kinh ngạc không ngừng, chính mình chưa bao giờ nghe qua giọng nói gợn sóng của Ngu tỷ tỷ. Thế nhưng...
Trân Ny Đan phải bội phục lời nói của người trước mặt rất sắc bén. Đồng dạng, từ đáy lòng nàng hận thêm một phần với tên hỗn đản vô sỉ này.
Nghệ Phong thấy biểu tình tàn bạo của Trân Ny Đan không có chút phật lòng: cho dù lúc chính chính mình cứu phụ thân của nàng thì nàng cũng không dám động thủ với chính mình! Chính mình có rất nhiều thủ đoạn để khống chế, nếu không như vậy thì hắn cũng không có khả năng vì một viên mị đan mà xâm nhập vào long đàm hổ huyệt!
Trong gian phòng trống trải rất sạch sẽ, có vài món gia cụ lẻ loi nằm tán loạn khắp nơi, giản đơn mà lại lành nghề. Bên trong gian phòng có hai vị trí bày một cái giường rộng thùng thình, trên giường có một người đang nằm, vẻ mặt tiều tụy mà lại đen kịt, điều này khiến cho hắn biết mình đã tìm đúng mục tiêu!
- Tốt nhất là ngươi có thể cứu tỉnh cha ta. Nếu không ta sẽ không để yênđâu!
Trân Ny Đan lạnh lùng nhìn Nghệ Phong, giọng nói tràn đầy uy hiếp khiến cho Nghệ Phong cảm nhận được sự cường thế và bướng bỉnh của nàng lần thứ hai.
- Tiểu nữu! Ngươi hãy đi tìm Khắc Lạp Khắc mà tính sổ đi! Hắn mới là đầu sỏ cường bạo ngươi. Bản thiếu gia đây còn chưa cường bạo ngươi đâu!
Nghệ Phong bĩu môi, nhãn thần nhìn chăm chú đánh giá thân thể của Trân Ny Đan.
- Hỗn đản!
Trân Ny Đan tức giận mắng một tiếng, nàng hít sâu vào một hơi, chăm chú nắm chặt nắm tay. Trong lòng âm thầm thề: chờ ngươi cứu tỉnh phụ thân của ta, ta sẽ chậm rãi thu thập hai tên khốn các ngươi!