Nghệ Lưu hít sâu một hơi, dẹp loạn tâm thần bất định của chính mình, nói:
- Chẳng lẽ đệ không biết thực lực của Hoa Hạ bang sao? Cư nhiên còn chọc bọn chúng! Thực lực Cổ Lạp thấp nhất trong ngũ hổ, nếu như vài ngày trước ngũ hổ đầy đủ, người nằm xuống nhất định chính là đệ.
Nghệ Phong khinh thường nói:
- Đừng nói là ngũ hổ, cho dù Tôn cấp! Sỉ nhục Hoa Hạ của ta, bản thiếu gia sẽ không để hắn yên!
Nghệ Lưu ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- Từ Hoa Hạ này có đặc thù gì sao? Từ trước tới nay ta chưa từng thấy ngươi như vậy.
- Chính là một quốc gia! Nó chảy xuôi theo dòng máu Viêm Hoàng, là con rồng, là lý tưởng của ta!
Trong ánh mắt Nghệ Phong có chút thâm thúy, nhớ tới lịch sử Hoa Hạ quê hương, hắn cũng không khỏi nở nụ cười.
Nghệ Lưu giật mình đứng bất động tại chỗ, quả thực từ trước tới này hắn chưa từng biểu tình nghiêm túc của Nghệ Phong như vậy. Đương nhiên hắn còn nhiều điều không rõ: Phiến đại lục này còn có quốc gia như vậy sao? Tại sao chính mình chưa từng nghe qua?
Nghệ Phong lắc lắc đầu, quay về phía Nghệ Phong thở dài một hơi nói:
- Còn lại tứ hổ rất nhanh sẽ quay về, đệ hãy cẩn thận một chút! Thực lực của bọn chúng rất cường hãn! Trong đó còn có học viên bạch kim!
Tuy rằng Nghệ Phong không rõ học viên bạch kim có ý tứ gì, thế nhưng hắn vỗ vỗ vai Nghệ Lưu nói:
- Huynh yên tâm! Bọn chúng muốn đánh ta, cũng không phải đơn giản như vậy!
Nhãn thần Nghệ Lưu lóe sáng, nhìn Nghệ Phong nói:
- Đệ còn con bài gì chưa lật sao?
Trời ah! Không phải chứ, tiểu tử này còn con bài chưa lật? Tại sao ngươi có thể biến thái như vậy! Nghệ Lưu cảm giác chính mình đố kỵ không gì sánh được.
Đồn thời trong lòng hắn cũng thương cảm thay phụ thân chính mình: Chính mình vẫn giấu kín không để phụ thân biết thực lực của Nghệ Phong, chính là sợ đả kích người. Nhìn tình hình hiện tại, e là không giấu được, không biết tất cả chuyện vô cùng hãnh diện này truyền tới tai phụ thân, người sẽ chấp nhận đả kích như thế nào?
Nghĩ vậy, Nghệ Lưu không khỏi cười khổ:
- Phụ thân, e là người phải hối tiếc suốt đời!
- Nhị đệ, dù sao đi nữa đệ cần phải cẩn thận! Học viên bạch kim kinh khủng hơn đệ tưởng tượng rất nhiều! Vả lại, phó viện trưởng đang muốn tìm đệ, nếu như đệ thấy hắn hãy cẩn thận một chút là được!
Nghệ Lưu nhắc nhở nói.
Nghệ Phong nghi hoặc nói:
- Tại sao?
- Đệ còn không biết xấu hổ còn hỏi tại sao, hạ thủ tàn nhẫn như vậy. Phó viện trưởng không gây khó dễ với đệ, thực trời không có mắt!
Nghệ Lưu hèn mọn nói :
- Thế nhưng ta không làm trái nội quy học viện ah! Không phải nói không gây tai nạn chết người sao?
Nghệ Phong cũng nhìn qua nội quy của học viện Trạm Lam, nội quy không gây tai nạn chết người này lúc trước khiến hắn còn cảm thán. Xã hội này thực sự nhược nhục cường thực tới tột cùng, ngay cả học viện cũng đều như vậy!
Nghệ Lưu trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong:
- Nói là như vậy! Thế nhưng ngươi biết hơn mười người thụ thương, tàn phế. Tính chất ác liệt thế nào không? Hiện tại toàn bộ học viện thảo luận về ngươi rất nhiều. Chuyện này so với việc giết một học sinh, tính chất còn ác liệt hơn nhiều!
Nghệ Phong ngạc nhiên, hắn thật không ngờ xảy ra chuyện như vậy, hắn gật gật đầu nói:
- Binh tới tướng ngăn, không cần phải lo lắng! ít nhất ta cũng không làm trái nội quy học viện, nhiều nhất chịu nghiêm phạt mà thôi, không đến mức trục xuất ta khỏi học viện!
Dáng vẻ dửng dưng, khiến Nghệ Lưu thở dài một hơi cũng không nói thêm gì nữa. Hắn vỗ vỗ vai Nghệ Phong, rồi đi thẳng vào lớp.
Khi Nghệ Phong bước ra khỏi cổng học viện, lại phát hiện một nữ nhân đứng trước mắt hắn. Vốn Nghệ Phong nghĩ đi thẳng tới Thúy Lâm các, theo lý thuyết sẽ không dừng cước bộ lại. Thế nhưng, quả thực đôi chân của nữ nhân này quá hấp dẫn khiến Nghệ Phong không kìm được lòng liền dừng lại, ánh mắt chuyển tới đôi chân dài. Chân dài được bao phủ bởi tất đen bó sát, lưu tuyến xuân quang hoàn mỹ cám dỗ không gỉ sánh được, kích thích nhãn cầu Nghệ Phong.
Nghệ Phong vẫn luôn tự nhận chính mình là quân tử, nếu như là quân tử, đương nhiên ngắm nhìn vẻ đẹp gì đó không chút kiêng nể. Cho nên, nhãn thần Nghệ Phong không chút tránh né, ánh mắt trực tiếp dù xét đôi chân dài bạo kính tới cực điểm. Thậm chí Nghệ Phong tưởng tượng ra hình ảnh, đôi chân dài hỏa bạo này vắt ngang bên hông chính mình, tràng cảnh này hẳn là có thể khiến nhiệt huyết trong lòng chính mình sôi trào!
Nghệ Phong càng tưởng tượng, càng cảm thấy trò chơi càng thú vị, khẳng định có thể khiển người ta sảng khoái tới chết!
- Nhìn đủ chưa?
Một đạo âm thanh lạnh như băng truyền vào trong tai Nghệ Phong.
- Nhìn thì nhìn được rồi, nhưng không biết cảm giác thế nào?
Nghệ Phong không chút che giấu ý nghĩ của chính mình, bình thản nói. Đồng thời ánh mắt cũng dời khỏi đôi chân dài của nàng, nhìn tới khuôn mặt nàng.
Cho dù là tính tình lãnh ngạo như Bạch Hàn Tuyết cũng bị những lời này của Nghệ Phong kích thích làm sắc mặt nàng khẽ thay đổi. Nguyên bản khuôn mặt nàng lãnh ngạo, lại tăng thêm một phần lạnh giá!
Dung nhan mỹ lệ mê người đập vào mắt, vóc dáng uyển chuyển bao vây dưới bộ đồ bó sát, vài chỗ hiển lộ da thịt ra ngoài. Làn da trắng noãn như nước, eo thon nhỏ bé mềm mại, đôi gò bồng ngọt ngào đẫy đà lộ rõ biên độ hoàn mỹ. Phối hợp với đôi chân trắng noãn trơn tuột như ngọc, lại tăng thêm vài phần xinh đẹp mị hoặc!
Bạch Hàn Tuyết vận chuyển đấu khí gia truyền, vứt bỏ tâm tình sang một bên, nhìn Nghệ Phong biểu tình không chút thay đổi. Nàng nói :
- Nếu nhìn xong, vậy nói chuyện chính!
Nghệ Phong nhún nhún vai, không thể nói là đi theo cặp chân mị hoặc kia. Tuy nhiên không biết nữ nhân này tại sao tìm tới chính mình, thế nhưng hắn luôn luôn tự cho rằng chính mình khiến nữ nhân cảm thấy ấm áp. Có lẽ lúc này hắn quyết định giữ thể diện giúp nàng, ít nhất chính mình nhìn nữ nhân này thực sự rất thỏa mái.
Ngoài cửa học viện, tự nhiên có người nhìn thấy tràng cảnh này, không khỏi kinh ngạc. Không ngờ mỹ nhân băng sơn Bạch Hàn Tuyết cũng chủ động nói chuyện cùng nam nhân. Đồng thời bọn họ vô cùng đố kỵ và bội phục nhìn Nghệ Phong!
Thế nhưng, khi có người nhận ra khuôn mặt Nghệ Phong, bọn họ vô cùng kinh hãi, trong lòng than thở: Tiểu tử này, không chỉ thực lực cường hãn, ngay cả tán gái cũng cường hãn tới cực điểm! Ngay cả mỹ nhân băng sơn cũng có thể đối phó!
Nếu như Nghệ Phong biết bọn họ đang suy nghĩ điều gì, e là sẽ hô lớn oan uổng: Chính mình chưa chiếm được tiện nghi, vì sao các người có thể bôi nhọ danh tiếng ta?