TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 216: Lại Đánh

Bầu không khí căng thẳng mở ra, khiến những kẻ bên cạnh Cổ Lạp âm thầm đề thăng đấu khí. Quả thực Hoa Hạ bang của chính mình chưa bao giờ bị người khác khiêu khích như vậy.

Vừa mới nghe được tin tức, toàn bộ học viên trong học viện đã vọt tới đây, bọn họ trông thấy tràng cảnh như vậy, cả đám đứng ngây dại tại chỗ: Nhìn hai người nằm trên mặt đất, liền quay về phía Nghệ Phong giơ ngón tay cái lên. Tiểu tử này, cư nhiên dám đến đại bản doanh Hoa Hạ bang, đứng trước ngũ hổ vẫn kiêu ngạo như vậy, quả nhiên rất ngưu!

Hơn nữa, Thượng Quan Vũ Phượng cũng đứng trong đoàn người, Bố Lan Ny đứng bên cạnh nàng. Giữa hai nàng còn có một nữ nhân nhìn giữa sân rất có hứng thú.

Toàn thân nữ nhân mặc bộ đồ màu hồng, vóc dáng dịu dàng uyển chuyển vô cùng nóng bỏng, đường cong quyến rũ tản ra mị hoặc kinh người, dung nhan mỹ lệ. Đôi gò bồng đầy đặn tròn lên xuống, non nớt mà êm dịu, cực kỳ mê người. Thế nhưng, tất cả những thứ này cũng không phải là thứ hấp dẫn ánh mắt người khác nhất, mà chính là đôi chân thon dài trắng noãn bốc hỏa khiến đôi mắt nam nhân chấn động tới cực điểm. Nếu như chỉ có vậy, cũng không thể khiến nam nhân điên cuồng, thế nhưng đôi chân dài của nữ nhân này có thể nói, giống như tác phẩm nghệ thuậ hoàn mỹ tới cực điểm. Chân dài mềm mại mị hoặc lòng người, khiến trong nội tâm người khác nóng như lửa đốt. Không kiềm chế nổi muốn tiếp cận lần mò trên đó.

Vố số ánh mắt nam nhân lưu lại trên đùi nàng, trong lòng thầm đoán rằng: Đôi chân bốc hỏa, nếu như kéo dài tới bên hông làm chuyện kia, quả thực rất sảng khoái ah.

Nghĩ vậy, đám nam nhân không tránh khỏi bị kích thích, bọn họ khom người che giấu vẻ xấu hổ của bọn họ.

Hiển nhiên nữ nhân kia không để ý tới ánh mắt chăm chú của nam nhân, khuôn mặt lãnh ngạo dường như không chút tức giận. Nàng liếc nhìn tới võ trường, sau đó quay về phía Thượng Quan Vũ Phượng nói:

- Đây chính là vị hôn phu phế nhân ngươi luôn nhắc tới?

Thượng Quan Vũ Phượng gật đầu cười khổ, nàng vừa nãy nghe thấy mọi người bàn tán về Nghệ Phong với Hoa Hạ bang, nàng liền chú ý tới. Không cần suy nghĩ liền dẫn theo đám người Bố Lan Ny chạy tới đây.

Có thể nàng muốn nhờ Hoa Hạ bang giúp chính mình hả giận, giúp chính mình đánh Nghệ Phong. Cũng có thể, chính mình muốn biết, hắn cũng không quá giỏi, chính mình và hắn không có gì đáng nuối tiếc.

- Hắn còn kiêu ngạo hơn ngươi.

Nữ tử thản nhiên nhìn hai người bất động nằm trên mặt đất, nhìn Thượng Quan Vũ Phượng thản nhiên nói.

Thượng Quan Vũ Phượng gật đầu cười khổ một tiếng, dường như chính mình thấy hắn vài lần kiêu ngạo trước mặt chính mình. Phải thừa nhận, hắn đã lưu lại vị trí nào đó trong lòng chính mình. Đó chính là tư thái của cường giả!

Nữ nhân này không nói thêm gì nữa, nghiêng đầu chuyển tới đấu trường.

Nghệ Phong đứng trên đấu trường, nhìn thấy đấu khí trong cơ thể Cổ Lạp bạo phát, vẻ mặt không chút sợ hãi. Hắn lạnh lùng nhìn Cổ Lạp, giống như nhìn người đã chết.

Đám người vây xem, trông thấy dáng vẻ như vậy, trong đấy lòng cũng âm thầm suy tính: Lẽ nào tân sinh vừa mới vào học viện, rất mạnh rất mạnh sao?

- Ta tới nơi này, chỉ muốn nói với các ngươi một việc!

Nghệ Phong nhìn Cổ Lạp chuẩn bị đánh ra một quyền, liền thản nhiên nói.

Cổ Lạp ngưng quyền trên tay chính mình, hắn cũng suy nghĩ cẩn thận, xem rốt cục tiểu tử này muốn nói với chính mình điều gì. Hắn âm trầm nói:

- Nói! Sau khi nói xong, lão tử sẽ làm thịt ngươi!

Nghệ Phong cười lạnh một tiếng:

- Làm thịt ta? Hi vọng ngươi đạt được thực lực tới mức độ này. Ta đến đây, chỉ muốn nói với ngươi. Đám người các ngươi không xứng dùng hai từ Hoa Hạ. Cho nên, từ Hoa Hạ này cần phải sửa...

Câu nói này, nhất thời khiến mọi người ồ lên.

Cái gì là điên cuồng? Cái gì là kiêu ngạo? Chính là đây!

Hắn từ này, chẳng biết tại sao? Cư nhiên hắn ngạo mạn không để người khác sử dụng. Dáng vẻ kiêu ngạo bên ngoài mọi người không để ý tới, thế nhưng thói kiêu ngạo thế này đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.

- Cái gì?

Dường như Cổ Lạp không chút phản ứng, hắn sững sờ nhìn Nghệ Phong nói.

- Ta nói, các ngươi không xứng dùng hai từ Hoa Hạ này! Thế giới này, ngoài ta ra, không ai xứng!

Nghệ Phong thản nhiên nói.

Mọi người đứng ngây dại tại chỗ, tất thảy nhìn sắc mặt Nghệ Phong trầm ngưng kiên định, tựa hồ bọn họ cảm giác chính mình không sao hiểu được.

Nữ nhân kia cũng ngây dại một chút, sau đó quay về phía Thượng Quan Vũ Phượng nói:

- Vị hôn phu này của ngươi, so với những gì ta đã thấy hắn chính là một kẻ kiêu ngạo. Hai từ kia, cư nhiên hắn cũng chiếm lấy! Hắn thật cuồng ngạo, có lẽ học viện không ai như vậy?

Thượng Quan Vũ Phượng không hề để ý tới nữ nhân kia nói, nàng ngây dại tại chỗ, bởi lời tuyên bố của Nghệ Phong làm chấn động.

Cổ Lạp cũng bị lời tuyên bố cuồng ngạo này làm chấn động, thế nhưng lập tức phá lên cười ha hả, tiếng cười lớn truyền đi thật xa trong hư không. Hắn cười Nghệ Phong cuồng vọng tự đại, cười Nghệ Phong không biết điều.

- Cười được rồi sao?

Thanh âm nhàn nhạt nhất thời khiến Cổ Lạp ngạc nhiên ngưng cười, hắn âm trầm quay đầu, lạnh lùng nhìn Nghệ Phong nói:

- Tiểu tử, ngươi là người kiêu ngạo nhất ta từng gặp. Bất quá, ngày hôm nay ta nhất định sẽ khiến ngươi phải bò ra khỏi đây.

Nói xong, Cổ Lạp nắm chặt nắm tay bạo động gân xanh, đấu khí mãnh liệt trên nắm tay run run chớp động liên tục. Hắn quát lớn một tiếng, nắm tay mang theo đấu khí mãnh liệt giống như sư tử nổi giận, hùng dũng hung hăng đánh về phía Nghệ Phong. Trong hư không nhất thời vang lên từng đạo âm thanh xé gió. Có thể thấy được lực lượng cường hãn tới mức nào.

Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, ánh mắt hắn cũng trở nên ngưng trọng. Tuy rằng hắn muôn làm thịt hỗn đản này, nhưng hắn cũng hiểu thực lực của chính mình kém xa đối phương.

Đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ bộc phát, hướng tới thân quyền. Mơ hồ tại thân quyền hình thành quang mang chói mắt. Kình khí khổng lồ đè nén không khí xung quanh có chút ngưng đọng.

Trong nháy mắt nắm tay Cổ Lạp vươn ra, đấu khí màu vàng ngưng tụ trên thân quyền, thân quyền ẩn chứa luồng kình khí khổng lồ. Nghệ Phong không chút nghi ngờ, nếu như quyền này đánh trúng chính mình, chính mình không chết cũng thụ thương nặng.

Thế nhưng, tiếng gió rít gào cũng không khiến Nghệ Phong sợ hãi. Trên khóe miệng hắn vẫn lộ vẻ cười nhạt, ngưng tụ đấu khí trên tay hướng về phía hắn đón đỡ.

Tư thái cương đối cương này, nhất thời khiến mọi người vô cùng kinh ngạc: Tiểu tử này không ngốc chứ? Cư nhiên dám dùng cương đối cương với Cổ Lạp. Chẳng lẽ hắn không biết, đấu khí của Cổ Lạp lấy bá đạo làm chủ? Quả thực có thể phát huy toàn bộ lực lượng.