TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 185: Thưởng Cho Ngươi Cái Gì Đây?

Điệp Vận Du ôm Nghệ Phong. Nàng ghé vào tai Nghệ Phong, ôn nhu nói:

- Lần này tỷ tỷ thực sự không được! Tỷ bị thương nặng như vậy căn bản không thể lăn qua lăn lại.

Sau khi Nghệ Phong nghe vậy, không khỏi cười khổ, nhìn Điệp Vận Du bằng ánh mắt cổ quái nói:

- Lẽ nào nàng hồi phục có thể tùy ý lăn qua lăn lại?

Sau khi Điệp Vận Du nghe vậy, trên gáy bắt đầu ửng hồng, trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong, không phủ nhận cũng không thừa nhận.

- Yêu nghiệt!

Nghệ Phong thì thầm một tiếng, nữ nhân này hiển nhân rất câu dẫn. Dẫn phát dục hỏa trong người hắn. Hắn hít thật sâu, làm giảm dục hỏa. Quay về phía Điệp Vận Du nói:

- Ngủ đi! Ngày mai ta còn phải tới học viện!

Điệp Vận Du mỉm cười, giật đệm chăn trên người ra, chuẩn bị đứng dậy mặc quần áo. Nàng đã thấy Nghệ Phong nghi hoặc hỏi:

- Nàng cảm thấy khó chịu sao?

Điệp Vận Du trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong, nói:

- Y phục của ta đều bị ngươi cởi bỏ, ban đêm ngươi chịu đựng được sao?

Nghệ Phong ngạc nhiên, bất đắc dĩ cười khổ nói:

- Nàng không muốn ta ôm nàng thật chặt sao?

Điệp Vận Du cười hi hi:

- Như vậy ta cảm thấy ngủ rất dễ chịu!

Nghệ Phong không nói gì, giang tay đè thân thể Điệp Vận Du xuống, nói:

- Không cần mặc, cứ như vậy đi! Dù sao ta cũng không bằng cầm thú. Nhiều lần như vậy, lần này hẳn là có thể.

Điệp Vận Du sửng sốt, lập tức cười hi hi. Nàng nhu thuận nằm trong lòng Nghệ Phong. Nhìn thiếu niên trước mắt, nàng lại hốt hoảng giống như chính mình là thiếu nữ yếu đuối, mà hắn là đại ca ca giúp chính mình được an toàn.

Nghệ Phong trông thấy Điệp Vận Du chằm chằm nhìn hắn, nghi hoặc hỏi:

- Làm sao vậy?

Điệp Vận Du vươn đôi tay nhỏ bé trắng noãn, nhẹ nhàng vuốt vuốt khuôn mặt Nghệ Phong, dịu dàng nói:

- Đôi khi ta hoài nghi, ngươi thực không phải 18 tuổi.

Nghệ Phong cười cười, đưa tay nắm lấy tay Điệp Vận Du áp vào mặt chính mình nói:

- Nếu như ta nói nàng biết, ta sống qua hai kiếp người, kiếp trước sống tới 20 tuổi. Nàng tin chứ?

- Cút...

Điệp Vận Du giận dữ liếc mắt nhìn Nghệ Phong:

- Trước đây ngươi nói ngươi là thiên thần hạ phàm, hiện tại lại gạt ta ngươi đầu thai chuyển thế. Lần sau sẽ là cái gì hả?

Nghệ Phong cười cười, vuốt vuốt mái tóc có chút uốn khúc của Điệp Vận Du. Hắn ngửi mùi thơm nhàn nhạt trong đó, nói:

- Lần sau ta sẽ nói là đầu thai chuyển thế trở về kiếp trước!

Điệp Vận Du ngây dại một hồi lâu, lúc này mới trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong nói:

- Không có gì mới!

Nghệ Phong không nói gì, ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Điệp Vận Du, dường như muốn dung nhập thân thể nàng vào thân thể chính mình.

Điệp Vận Du ngây ngốc một chút, dường như nàng cũng nhận ra tâm tình của Nghệ Phong, nàng cũng không nói gì thêm. Ngoan ngoãn nằm trong lòng Nghệ Phong.

Ôm nhuyễn thơm trong lòng vượt qua một đêm, Nghệ Phong nhìn Điệp Vận Du nằm trong lòng chính mình, cảm thụ nơi nào đó dưới thân ngạo nghễ đứng thẳng, hắn khẽ di chuyển thân dưới.

Điệp Vận Du bị động tác kinh hãi này làm tỉnh lại, nàng trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong:

- Sáng sớm đã nghĩ bậy!

Nghệ Phong cam chịu, quay về phía Điệp Vận Du bất mãn nói:

- Đại tỷ, đây là phản ứng sinh lý tự nhiên của nam nhân? Ta chưa thấy ai

quân tử hơn ta ah!

Điệp Vận Du cười hi hi:

- Được, thấy người như vậy, ta sẽ thưởng cho ngươi... Uhm... Thưởng cho

ngươi cái gì đây?

- Phải! Nàng cũng không cần thưởng cho ta. về sau nàng không để ta ôm nàng ngủ. Ta đã cảm tạ trời đất rồi. Điều này quả thực hành hạ ta không sao chịu nổi.

Nghệ Phong trở mình kiêu ngạo nói.

- Không được!

Điệp Vận Du bác bỏ nói.

Nghệ Phong bất đắc dĩ liếc nhìn Điệp Vận Du:

- Nàng hãy tu dưỡng đi! về điểm thương thế này chỉ cần vài ngày là khỏi hẳn. Ta còn phải tới học viện Trạm Lam.

Nghệ Phong vừa mặc quần áo vừa quay về phía Điệp Vận Du nói.

Điệp Vận Du cười cười nhìn Nghệ Phong, cảm giác như vậy khiển nàng rất ấm áp.

Có lẽ bởi vì được phó viện trưởng quan tâm, Nghệ Phong hiện tại vừa mới đến trước của học viện, còn chưa kịp liếc mắt ngắm tiểu viện đã có người tới dẫn chính mình tới gặp phó viện trưởng. Thậm chí Nghệ Phong chỉ có thể liếc mắt nhìn qua cánh cửa học viện.

Tuy rằng chỉ liếc mắt nhìn qua, thể nhưng tâm tình của Nghệ Phong đã bị cánh cửa to lớn của học viện làm chấn động. Cánh cửa học viện cao vót giống như cột chống trời, chọc thẳng lên tận mây xanh.

- Quả nhiên không hổ là một trong những học viện lớn nhất đại lục.

Nghệ Phong cảm thán, cũng không liếc mắt nhìn tiếp. Theo người kia rất nhanh đi tới phòng luyện võ.

- Ngươi đã tới rồi!

Hiển nhiên phó viện trưởng đang đợi Nghệ Phong, thấy Nghệ Phong tới, hắn liền phất tay ra hiệu người dần đường rời đi.

Nghệ Phong cúi đầu nói:

- Không biết viện trưởng khảo nghiệm ta như thế nào?

Phó viện trưởng thấy Nghệ Phong nói thẳng vào chủ đề, hắn cười cười:

- Học viện Trạm Lam tiếp nhận các loại nhân tài, bao gồm thơ ca, cầm ca, y

sư và võ giả. Thậm chí độc sư bị thế nhân coi là ác ma, chúng ta cũng thu nhận, bồi dưỡng vài người!

Nghệ Phong nghe phó viện trưởng nói vậy, không khỏi thích trí cười cười: Tuy rằng độc sư bị thế nhân nhục mạ, thế nhưng ngầm trong bóng tối lại không ít. Cổ thế lực lớn như học viện Trạm Lam có cũng là điều hiển nhiên.

Phó viện trưởng thấy Nghệ Phong sau khi nghe được học viện của chính mình bồi dưỡng độc sư mà thể nhân thường thóa mạ, rõ ràng sắc mặt không chút biển đổi. Hắn cũng âm thầm gật đầu: ít nhất tiểu tử này cũng không phải kẻ ngu đần. Sẽ không vì nghe thấy độc sư, giống như thế nhân gọi đánh gọi giết, điểm ấy hắn rất thích.

- Ta có phải là lựa chọn các mục trong đó để học tập?

Nghệ Phong cười cười nói. Nếu như nói vậy, Nghệ Phong căn bản không lo lắng về khảo nghiêm, với y thuật của chính mình, còn có phương thuốc của tam trưởng lão truyền lại. Mặc kệ y sư khảo nghiệm về cái gì, hắn đều tự tin vượt qua.

Phó viện trưởng lắc đầu nói:

- Không! Ngươi chỉ có thể tuyển chọn làm võ giả. Đại lục này là thế giới của võ giả, ta hi vọng học viện chiêu sinh học sinh đặc biệt có thể đạt được thành tựu lớn. Mà võ giả lại có không gian và cơ hội lớn nhất.

Nghệ Phong bất đắc dĩ nhún nhún vai nói:

- Tiền bối quyết định thì tốt rồi.

Mặc dù có chút thất vọng, thế nhưng Nghệ Phong cũng không quá tính toán, đây là địa bàn của người ta, chính mình cũng chỉ có thể nghe. Huống hồ, với thực lực của chính mình, cũng rất tự tin đối mặt với khảo nghiệm này.

Phó viện trưởng cười nói:

- Theo lý thuyết, với thực lực của ngươi. Việc tiến nhập học viện Trạm Lam chúng ta rất đơn giản. Thể nhưng nếu như trường hợp đặc biệt sẽ không dựa theo tiêu chuẩn của thường nhân. Như vậy, chỉ cần ngươi có thể tiếp được ba mươi chiêu của một người. Ta sẽ thu nhận ngươi.