Nghệ Phong trông thấy Đế Đô rộng lớn như vậy, hắn cũng không biết đi đâu về đâu. Tuy ràng hắn đã xuyên qua tới thế giới này tám năm nhưng cũng chỉ tới Đế Đô một lần, thế nhưng thời gian chính mình theo ngoại công tới đây không lâu. Ký ức rất mơ hồ, lúc này đã quên mất phủ đệ của ngoại công ở nơi nào.
Nghệ Phong nghĩ tới thân ảnh mọi người đông đảo qua lại, khóe miệng toát lên vẻ tươi cười, dáng vẻ tà mị khiến thiếu nữ đi qua không khỏi quay đầu nhìn lại. Sau đó khuôn mặt phiếm hồng, nghoảnh mặt đi.
- Xem ra! Chính mình phải tìm người để hỏi phủ ngoại công ở đâu. Nếu như Tần Y tỷ ở Đế Đô, nhất định sẽ ở tại nhà ngoại công. Dù sao Tần Y tỷ cũng là do ngoại công một mình nuôi lớn.
Nghệ Phong lẩm bẩm.
Nghệ Phong đang định tìm kiếm một thiếu nữ xinh đẹp để hỏi thăm, bỗng nhiên xuất hiện thân ảnh quen thuộc trước mắt hắn, khiến hắn mừng như điên, liền quay về phía người kia hô lớn:
- Đại ca!
Vừa ra khỏi học viện Trạm Lam không lâu, Nghệ Lưu chuẩn bị tới nơi nào đó bỗng nhiên nghe được thanh âm quen thuộc văng vẳng bên tai. Hắn liền liếc mắt nhìn lại đoàn người phía sau, nhưng không phát hiện người quen, miệng lẩm bẩm. Tiếp tục bước từng bước đi về phía trước.
Nghệ Phong thấy vậy, trong lòng quýnh lên. Trong đoàn người đông đúc, nếu không chú ý, trong nháy mắt có thể mất tung tích.
- Đại ca! Đừng đi! Kháo, Nghệ Lưu! Ngươi điếc ah!
Nghệ Phong nhìn Nghệ Lưu càng lúc càng đi xa, liền chửi ầm lên:
- Nhất Lưu! Tam Lưu! Cửu Lưu! Ngươi đừng đi, ngươi đi bản thiếu gia tìm ai bây giờ? Cửu Lưu, ngươi đứng lại cho ta!
Thân ảnh Nghệ Phong không ngừng chớp động, miệng hô lớn khiến mọi người đều ghé mắt nhìn hắn. Bất quá, trông thấy thấy tốc độ của Nghệ Phong, đám người vô cùng kinh hãi.
May mà, Nghệ Lưu đối với cái khác rất khờ dại, nhưng đối với tiếng gọi Cửu Lưu lại rất nhạy cảm. Hắn liền xoay người, lúc này mới thấy một đạo thân ảnh quen thuộc đang chờ hắn.
Trông thấy thân ảnh quen thuộc kia xa cách hơn một năm, hắn kinh hỉ hô lớn:
- Nhị đệ! Tại sao đệ ở đây?
Nghệ Phong đảo cặp mắt trắng, trông thấy Nghệ Lưu rảo bước chạy tới, hắn liền giang tay ôm trầm lấy Nghệ Lưu. Trong lòng vô cùng xúc động. Bất luận Nghệ Khải Mạc thế nào, hắn cũng biết đại ca không có gì thay đổi.
- Đại ca, tại sao ca lơ đãng vậy hả? Gọi huynh là Nhất Lưu ca không thấy, tới khi gọi huynh là Cửu Lưu ca mới nghe thấy. Quả thực đại ca vẫn ngưu như trước đây.
Nghệ Lưu nghe vậy, tức giận đến nổi suýt thổ huyết. Bởi vì Cửu Lưu hỗn đản này gọi, hiện tại toàn bộ học viện đều gọi hắn là Cửu Lưu. Mẹ kiếp, hỗn đản này hại chết người ah.
- Nhị đệ! Phải không? Ha ha, huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp, huynh đệ chúng ta phải ôm thật chặt.
Hầu như Nghệ Lưu nghiến răng nghiến lợi nói, động tác đôi tay cũng không ngừng, vỗ vỗ lưng Nghệ Phong vài cái, dáng điệu vô cùng thân thiết.
Đương nhiên Nghệ Phong biết Nghệ Lưu có chủ ý gì. Hắn cảm thụ được lực lượng đánh vào cơ thể mình chẳng thấm vào đâu. Nếu như chính mình thực sự là một phế nhân, quả thực sẽ cảm thấy đau đớn. Bất quá, chính mình sở hữu thực lực Sư cấp, đối với cổ lực lượng ấy thật sự không chút cảm giác.
- Khụ! Ngươi nói, vì sao hai thanh niên đẹp trai này tại sao ôm nhau như vậy?
- Thực mắc ói! Thanh niên bây giờ thật nhiều thói hư tật xấu!
- Đúng vây! Hai nam nhân này, rõ ràng giữa ban ngày ban mặt, mà nồng thắm như vậy. Này... Này...
Nghệ Phong nghe thấy lời này, tóc gáy dựng ngược, hai người mạnh đối phương ra, quay về phía mọi người thấp giọng giải thích:
- Chúng ta không phải ái!
- Các ngươi như vậy ai chẳng rõ. cần gì phải giải thích!
- Đúng vậy! Tiểu huynh đệ! Quả thực không phản đối hai người âu yếm. Thế nhưng ngươi nên chú ý địa điểm ah!
Nghệ Phong nghe vậy, trong lòng hắn ấm ức vô cùng. Không ngờ, chính mình cũng có lúc bị coi là bê đê.
Nhìn đám người khuyên nhủ, thân ảnh Nghệ Phong không ngừng chớp động: Kháo, mọi người nhìn ta đều phải buồn nôn. Tất cả đều do tên Cửu Lưu hỗn đản kia, gặp mặt chỉ cần nhìn, đâu cần phải ôm. Ôi, sự trong sạch của ta...
Hiển nhiên Nghệ Lưu cũng không thể chống đỡ được miệng lưỡi thiên hạ, liền chạy theo Nghệ Phong.
- Tiểu huynh đệ! Ngươi thích nam nhân, có thể tìm tới ta ah!
Giọng nói nam nhân thô kệch vang lên, khiến toàn thân Nghệ Lưu run lẩy bẩy, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Tốc độ vô cùng gấp gáp.
Không biết hai người đã đi được bao xa, lúc này mới dừng lại, rốt cục đã hiểu hai câu số đông là sức mạnh và ba người thành hổ rất chí lý. Cho dù Nghệ Phong mặt dày, nhưng bị mọi người công kích, cũng chỉ biết chạy bán sống bán chết.
Nghệ Phong và Nghệ Lưu nhìn đối phương thở phì phò, dáng vẻ nhếch nhác liền phá lên cười ha ha. Hai huynh đệ, đã trải nhiều năm không đi chung.
- Đại ca! Ta thật không ngờ, huynh là thủy tinh chết. Phá hủy danh tiếng của bản thiếu gia.
- Kháo! Ngươi mới là thủy tinh chết. Hoa khôi Mạc Hà, ai chẳng biết bản thiếu gia là nam nhân thực thụ.
- Thật vậy sao? Tại sao ta nghe có người nói muốn mượn huynh làm công cụ ah?
- Nói xấu, mẹ kiếp ai nói xấu?
Hai người, mỗi người một lời đả kích lẫn nhau. Tại giờ khắc này tình huynh đệ được biểu lộ là điều không thể bàn cãi.
Bất quá, khi Nghệ Phong ngừng đả kích Nghệ Lưu. Đã thấy Nghệ Lưu quay đầu nhìn về phía người nào đó, sắc mặt vô cùng quái dị.
- Đại ca, huynh nhìn gì vậy?
Nghệ Lưu nhìn Nghệ Phong cổ quái nói:
- Hình như nữ nhân kia là hôn thê của ngươi! Bất quá, dường như nàng và...
- Gì? Hôn thê
Nghệ Phong kinh ngạc mở miệng nói, quay đầu nhìn về phía Nghệ Lưu.
Thiếu nữ khoảng 18, 19 tuổi, tóc đen óng ả búi cao bằng cây trâm xanh biếc. Khuôn mặt thuần khiết, nước da trắng trẻo mềm mại, hai hàng lông mày như lá liễu chia sang hai bên. Đôi môi mỏng mịn màng ửng đỏ, khiển người ta không thể kìm nổi lòng, muốn cắn một miếng.
Cẩm y màu xanh bao phủ bên ngoài, cẩm y bó sát làm hiện lên đường cong ngạo nghễ phối hợp cùng màu xanh mị hoặc tới cực điểm. Nam nhân đi qua đều phải nuốt nước bọt ừng ực, mắt bốc hỏa diễm, hỏa khí chạy khắp cơ thể. Không thể nghi ngờ, khi bọn trở về nhà, nhất định sẽ hung hăng quất vợ mình. Sau đó huyễn tưởng thành người nào đó.
Nghệ Phong nhận xét nữ nhân này, trong lòng cảm thán: Tuy ràng nữ nhân này không phải là mầm họa như Điệp Vận Du, thế nhưng cũng là mỹ nhân hiếm thấy.
- Thế nào? Ha ha, đây chính là mỹ nữ đứng thứ 7 trong mười mỹ nhân học viện chúng ta.
Nghệ Lưu đứng bên chen vào nói.
Lúc này Nghệ Phong nghe được câu này, không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Đẹp, rất đẹp! Nhưng khiến lòng ta bốc hỏa, hận không thể chút bỏ! Thế nhưng huynh nói đây là hôn thê của ta, vậy có ý tứ gì?