Nghệ Phong liếc mắt nhìn Điệp Vận Du. Nhãn thần hắn không hề để ý tới, mà quay đầu về phía Tiêu Công, nói:
- Thế nào? Chúng ta uống hai chén?
Tiêu Công cười đắng ngắt, hắn biết theo như lời Nghệ Phong uống hai chén là có ý tứ gì đó, thế nhưng không cự tuyệt, dù sao hắn đã thua cuộc, hơn nữa hắn thua rất thảm. Suy cho cùng, trong khoảng thời gian một năm hắn cũng không đối được.
- Theo ý Phong thiếu đi.
Điệp Vận Du nhìn Tiêu Công vừa buồn cười vừa kinh ngạc: Không phải Tiêu Công thích nhất uống rượu sao? Vì sao bây giờ có ý tứ giống như rất khó xử.
- Đi! Ngươi cầm rượu qua đây cho chúng ta.
Nghệ quay sang bên cạnh, nói với một thanh niên cách đó không xa. Giống như hắn là chủ nhân nơi này, còn thanh niên kia là người hầu.
Thanh niên kia ngạc nhiên, bất quá hắn trông thấy Tiêu Công gật đầu ra hiệu, lúc này mới không cam lòng đi vào lấy, trừng mắt vẻ âm ngoan liếc nhìn Nghệ Phong.
- Hi hi... Nghệ Phong, dường như ngươi đắc tội với một người ah! Ha ha, e là ngươi gặp phiền phức rồi, thanh niên này rất có địa vị.
Điệp Vân Du vui vẻ cười, nàng nghĩ thiếu niên này càng lúc càng thú vị.
Nghệ Phong bĩu môi cười cười, không cho là đúng: Thanh niên này, từ khi chính mình bắt đầu tiến vào, cặp mắt âm nhu tựa vẫn chăm chú nhìn chính mình, giống như chính mình và mẹ hắn có tình cảm đặc biệt. Đối với kẻ thù của chính mình, Nghệ Phong luôn luôn có nguyên tắc đả kích tới cùng, nguyên tắc bất di bất dịch.
Nghệ Phong không thèm nhắc lại, mà đi tới chiếc bàn cạnh. Tùy thân ngồi xuống, động tác rất chậm rãi, phối hợp với dáng vẻ tươi cười tà mị trên khóe miệng. Hiện lên tích cách của thanh niên có chút tùy tiện. Để Điệp Vận Du nhìn quen Nghệ Phong giả bộ phải cười cười.
Thiếu niên này, quả thực có điểm khác người thường.
Nghệ Phong theo dõi gắt gao, hắn lấy ra bầu rượu trong tay thanh niên âm nhu kia, khéo léo dịch chuyển chén rượu trên bàn, rót cho chính mình một chén, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rượu thơm tinh khiết khiến hắn không kiềm nổi, hô một tiếng:
- Rượu ngon.
Điệp Vận Du cười cười, cống phẩm lấy từ hoàng cung, có thể kém sao?
- A, được rồi. Vị huynh đệ lớn lên có chút u tối này, ngươi hãy lấy thêm vài bình nữa tới đây. Để ta đóng gói mang về.
Nghệ Phong quay đầu về phía thanh niên âm nhu, nói.
Điệp Vận Du ngạc nhiên bật cười. Nhìn gương mặt anh tuấn của thanh niên kia đã bị trọc tức đổi sắc, nàng lắc đầu, bất đắc dĩ mở đôi đỏ mọng nói.
- Không được!
Khí tức tựa giận tựa vui của nữu nhân này khiến nam nhân xung quanh hít sâu một ngụm lương khí, lén lút nhìn nàng, hỏa diễm trong lòng căn bản đã ngăn chặn lại tiếp tục vọt lên.
- Keo kiệt!
Nghệ Phong thoáng nhìn Điệp Vận Du với ánh mắt xem thường, ngữ khí khinh thường kia khiến toàn bộ nam nhân ở đây vùng lên ham muốn phải giết chết hắn.
Tiêu Công trông thấy như vậy, trong lòng hắn cảm thấy rất khó xử, đành cười khổ: Tiểu tử này, quả thực ai cũng dám châm chọc. Ai cũng dám mắng. Đầu tiên là Ngu đại gia, hiện tại là Điệp Vận Du. Nghĩ tới đây, chính mình trong mắt hắn quả thực không đáng gì.
Tiêu Công liếc mắt nhìn chén rượu nho nhỏ trên bàn, tất nhiên sẽ không đưa tay tới lấy. Hắn quay lại phía người đứng bên cạnh, nói:
- Đi, ngươi đến lấy chén rượu qua đây.
Nghệ Phong nghe vậy, trên khóe miệng hắn toát ra vẻ tươi cười: Lão gia hỏa này quả thực rất có chữ tín. Nếu như vậy, bản thiếu gia sẽ không ép ngươi chửi lớn tiếng lớn hai tiếng ‘mẹ nó’.
Điệp Vận Du nhìn chén lớn đầy rượu có thể tới một cân rượu, nàng vô cùng kinh ngạc: Rốt cuộc hai người này làm cái gì? Chẳng lẽ Tiêu Công cần phải uống hết chén rượu lớn này sao?
- Ha ha. quả nhiên Tiêu Công đúng là một nam nhân. Ta kính ngươi gấp đôi.
Nghệ Phong giơ chén nhỏ của hắn lên, huých nhẹ vào chén lớn của Tiêu Công, uống một hơn cạn sạch.
Thế nhưng, ánh mắt mọi người không đặt vào Nghệ Phong, mà một mảnh tĩnh lặng, ngây dại nhìn về phía Tiêu Công. Chỉ thấy thường ngày Tiêu Công nhã nhặn tao nhã. hiện tại giống như một tên lái buôn miệng tu một ngụm lớn, trông rất thô lỗ tầm thường. Bộ dáng này, quả thực chẳng khác gì đám dân phu đói khát tới cực điểm.
Mọi người căng mắt, nhìn tràng cảnh khó tin trước mắt: Đây là Tiêu Công sao? Thường ngày Tiêu Công có phong thái ưu nhã như thế nào, tại sao lại làm ra hành động thô lỗ này?
- Ha ha! Tiêu Công. Dáng vẻ rất tốt, lúc này mới giống một nam nhân. Từng ngụm từng ngụm rượu, từng câu từng câu chửi ‘mẹ nó’. Rất có khí phách, đây mới là nam nhân chân chính.
Đôi mắt Nghệ Phong nhìn Tiêu Công đầy vẻ tán thưởng, không ngờ lão gia hỏa này bùng phát tính cách nam nhân, đúng là đã hết kiên nhẫn.
Đồng thời, Điệp Vận Du kinh ngạc trước hành động của Tiêu Công, không nhịn được có chút buồn cười. Chỉ có ngụm rượu lớn, chửi lớn một câu mẹ nó có thể được gọi là nam nhân sao? Tư tưởng logic của ngươi thật đúng là độc đáo.
- Khụ khụ...
Thường ngày Tiêu Công không có thói quen uống rượu như vậy, hắn không khỏi bị sặc rượu. Rượu từ trong miệng cũng phun ra ngoài.
- Tiêu Công, ngươi uống chậm một chút. Ở đây không có ai ép ngươi, cũng không có ai cướp đoạt của ngươi.
Nghệ Phong vỗ vỗ lưng Tiêu Công, biểu tình vô cùng thân thiết.
- Phi! Không phải tiểu tử ngươi bức ta, ta có thể như vậy sao? Mẹ nó, được tiện nghi còn khoe mã.
Tiêu Công không kiềm được mắng một tiếng trong lòng, đối mặt với tiểu tử này, cho dù chính mình kiềm chế tốt đến đâu cũng không thể nhịn được mà chửi mẹ nó. Tiểu tử này nói không sai, sau khi uống ngụm rượu lớn, sẽ chửi mẹ nó. Bây giờ hắn rất muốn chửi.
- Tiêu Công, ngài đây là?
Điệp Vận Du nhìn sắc mặt Tiêu Công đỏ rực, không khỏi nghi hoặc hỏi. Tiêu Công trước mắt. từ khi đối mặt với tiểu tử này, thái độ rất khác thường. Kiêu ngạo từ trong xương cốt rõ ràng đã hoàn toàn biến mất.
- Ha ha. Phong thiếu gia tuổi trẻ tài cao. Ta và hắn so đấu tài học thua mà thôi.
Tiêu Công cười cười, tuy rằng không muốn nói. Thế nhưng, nếu như không nói ra. biểu hiện vừa rồi của chính mình cũng đủ để bọn họ suy nghĩ trong đầu.
- Cái gì?
Cho dù với sự bình tĩnh của Điệp Vân Du. nàng cũng không kìm được lòng mở miệng phát ra tiếng kinh hô. Tuy rằng nàng biết Nghệ Phong có chút học vấn, nhưng không ngờ hắn lại đánh bại Tiêu Công. Khó trách, hắn không sợ hãi dám đánh cuộc với chính mình.
Bất quá, tuy những lời này do chính miệng Tiêu Công nói ra, nhưng đám người xung quanh dùng ánh mắt cổ quái nhìn Nghệ Phong một hồi. Cũng không cho rằng tiểu tử hỗn đản này có thể đánh bại Tiêu Công. Dù sao, Tiêu Công chính là đỉnh cao của người làm thơ, bọn họ không tiếp nhận một thiếu niên choai choai có thể đánh bại hắn.