TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 120: Ngươi Thực Sự Cho Rằng Nhiều Người Sẽ Hữu Dụng Sao?

Đã có thể tại khí thế thắng hắn một chút, thân ảnh Nghệ Phong không ngừng vòng vèo xung quanh, một đôi nắm tay không lớn lại tản ra khí thế kinh người hung hăng đánh tới Tạp Lạp Đạt.

- Bỉ ổi...

Trong lòng Tạp Lạp Đạt mắng to nhưng lại nhanh chóng vận chuyển đấu khí trong cơ thể truyền đến trọng kiếm, nhắm về Nghệ Phong nghênh tiếp.

Ầm...

Nắm đấm bá đạo cùng trọng kiếm cứng rắn mạnh mẽ va chạm, thân ảnh Nghệ Phong lần thứ hai lui nhanh lại phía sau hắn không muốn Tạp Lạp Đạt có cơ hội cuốn lấy mình.

Lực lượng cường đại từ chỗ va chạm bộc phát ra khiến Tạp Lạp Đạt phải lui về sau mấy bước. Lực đạo của vũ kỹ Nhật giai, hắn đối kháng lại cũng rất khó khăn.

- Kháo...

Tạp Lạp Đạt vừa định mượn cơ hội này ngăn cản đối phương lại phát hiện đối phương đã ở ngoài mười mấy mét hắn không thể không chửi đổng một câu để diễn tả sự ấm ức của mình.

- Nghệ Phong ca ca cố gắng lên!

Tình Nhi thấy Tạp Lạp Đạt kinh ngạc, nàng liền nở nụ cười thích thú. Nàng thấy được Tạp Lạp Đạt muốn đánh Nghệ Phong nhưng một điểm biện pháp cũng không có. Nghĩ không ra tên y sư mình luôn khinh thường này lại nhanh chóng trở thành cứu tinh của mọi người. Nhận xét của Tình Nhi đối với Nghệ Phong cũng đã thay đổi rất nhiều.

Nghệ Phong nghe được Tình Nhi xưng hô mình là Nghệ Phong ca ca, khóe miệng cũng nở nụ cười tà mị: sớm biết bại lộ thực lực sẽ có loại đãi ngộ này, ta còn ẩn dấu cái rắm.

- Tiểu ny tử. Nàng xem xem ta đánh cho bọn họ tơi bời tan tác.

Nghệ Phong rất rắm thối sửa lại quần áo. Thế nhưng khi thấy trọng kiếm của Tạp Lạp Đạt chém tới, hắn vội hô to một tiếng:

- Mẹ ơi!

Cái tư thế rắm thối kia còn không hoàn thành, lập tức liền sụp đổ. Hắn phải vắt chân lên cổ mà trốn.

Tình Nhi nhìn thấy một màn này càng cười vui vẻ: ai bảo ngươi rắm thối. Gặp báo ứng liền đi.

Tạp Lạp Đạt thấy được Nghệ Phong dưới sự truy giết của mình còn có thể liếc mắt đưa tình, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, thiếu chút nữa không khống chế được. Bị một thiếu niên trêu đùa dù là ai cũng không thể thừa nhận được.

- Tạp chủng, trốn, ta xem ngươi trốn đến khi nào. Các ngươi nhanh làm thịt tên khốn này cho ta.

Tạp Lạp Đạt nhìn Nghệ Phong, quay sang thủ hạ giận dữ hét.

Vốn giết một thiếu niên là việc dễ như trở bàn tay, nay lại nan giải như vậy, hắn cũng không còn cố kỵ cái gì, chỉ nghĩ muốn xé xác Nghệ Phong.

Cát đại thúc Nghe sưu một tiếng liền thấy một đám vây lấy Nghệ Phong, không khỏi mắng to:

- Tạp Lạp Đạt, ngươi còn có xấu hổ hay không Ba Sư cấp, Ba Nhân cấp vây công một thiếu niên.

Tạp Lạp Đạt hừ một tiếng, nói:

- Nếu như ngươi bất mãn, ngươi có thể đến giúp hắn.

Cát đại thúc tức giận, vừa định đi tới vòng vây, lại nghe một âm thanh nhàn nhạt vang lên:

- Ha ha, lẻ nào ngươi cho rằng nhiều người là có thể thắng sao? Nếu như vậy, bản thiếu sẽ cho các ngươi chết không có chỗ chôn.

Câu nói thản nhiên khiến Cát đại thúc ngẩn ra tại chỗ. Nhìn thiếu niên tự nhiên vững vàng trước mắt, hắn không khỏi cảm giác con mắt của mình sai rồi.

Dưới sự vây công của ba Sư cấp, ba Nhân cấp, hắn vẫn có thể bình tĩnh, tự nhiên như vậy, rốt cuộc tên này là đệ tử do ai bồi dưỡng trước không nói đến thực lực, chỉ cần khí chất không quan tâm đến hơn thua cũng không phải người bình thường có thể có được, ít nhất mình dưới tình huống như vậy tuyệt đối không thể bình tĩnh tự nhiên.

- Tiểu tử, ngươi là người kiêu ngạo nhất trong những người mà ta đã thấy. Dám nghĩ dựa vào lực bản thân để chống lại sáu người chúng ta

Tạp Lạp Đạt âm trầm nói:

- Ta cho ngươi cơ hội cuối, chỉ cần ngươi giao ra vũ kỹ Nhật giai. Lại gọi vài tiếng gia gia. Lão tử sẽ tha cho ngươi.

- Gọi cái gì?

- Gia gia.

- A! Cháu ngoan. Gọi thực ngọt.

Nghệ Phong lên tiếng, nhìn Tạp Lạp Đạt tràn đầy thưởng thức.

Đám người Tình Nhi đứng ở một bên đều cười nghiêng ngả. Thân thể mềm mại phối hợp với tiếng cười thánh thót, để đáy lòng Nghệ Phong ngứa ngáy, hận không thể lột tiểu khố đánh cái mông của nàng.

- Nha đầu ngốc này, hiện tại ngươi cũng là tổ tông của Tạp Lạp Đạt. Nào có ai cười tôn tử của mình như vậy, không có một điểm bộ dạng của trưởng bối.

Tạp Lạp Đạt thấy mình bị lấy ra đùa giởn, lửa giận vừa mới bị đè xuống lại bốc lên, hắn cắn răng âm lãnh hô:

- Hy vọng chút nữa ngươi còn miệng lưỡi lợi hại như vậy.

- Kháo... Bản thiếu chưa bao giờ dùng miệng lưỡi đối với nam nhân. Ngươi đúng là tên chết tiệt. Trong lòng Nghệ Phong giận giữ, vì sao mình lại không nhận ra hắn là một tên gay?

- Lên, không nên lưu thủ. Một lần hành động chém chết tên tiểu tử này.

Tạp Lạp Đạt sửa sang khuôn mặt khó coi, nắm trọng kiếm đến mức gân xanh nổi lên, quay sang thủ hạ dữ tợn nói. Hắn đã quyết định, nhất định phải thiên đao vạn trảm tên tiểu tử này.

Nhìn sáu người vây quanh, trong mắt Nghệ Phong tràn đầy hàn quang. Đưa bàn tay vào trong lòng, cầm vài cây ngân châm, vừa định phóng ra bên ngoài, thế nhưng vừa nhìn đến mấy người Áo Hỏa ở bên ngoài, hắn hơi nhíu mày. Có lẻ nên nhịn xuống, trên đại lục, hầu như tất cả mọi người đối với độc sư đều có thành kiến, nếu việc này truyền ra ngoài, sợ là mình sẽ bị người người truy sát.

- Tiểu tử, chạy a, vì sao ngươi không trốn, không phải ngươi chạy rất nhanh sao?

Tạp Lạp Đạt nhìn Nghệ Phong châm chọc nói, phối hợp với bước đi của năm người, từng bước tiến tới.

- Bằng mấy tên phế vật các ngươi cũng muốn bức bản thiếu chạy trốn?

Nghệ Phong chưa bao giờ chịu thiệt trên miệng lưỡi, điểm này Thi Đại Nhi tràn đầy nhận thức. Cho nên Thi Đại Nhi chưa bao giờ giao lưu miệng lưỡi với Nghệ Phong, thế cho nên lý tưởng nhân sinh của Nghệ Phong vẫn chưa thành.

- Nghệ Phong, đừng cậy mạnh, lấy tốc độ của ngươi. Đánh hạ một người yếu nhất trong bọn họ, sau đó chạy ra vòng vây cũng không khó.

Cát đại thúc ở bên ngoài khẩn trương nói.

Nghệ Phong cười khổ một tiếng, lấy thực lực Sư cấp của mình và thân pháp Mị Ảnh, muốn chạy tự nhiên không là vấn đề. Chính là, lúc mình chạy thoát, các ngươi cũng sẽ đối mặt với công kích mang tính hủy diệt.

- Kháo... Cầm thú, đây là ngươi bức bản thiếu, chỉ là sáu con súc sinh, bản thiếu làm thịt các ngươi.

Nghệ Phong rống giận, để người bốn phía dại ra: có phải tiểu tử này không rỏ tình huống hiện tại, bị vây công, dĩ nhiên còn dõng dạc như vậy.

Không để ý đến ánh mắt xem thường, Nghệ Phong hít sâu một hơi, lãnh đạm cười đối với đám người Tạp Lạp Đạt, nụ cười này khiến đám người Tạp Lạp Đạt có loại cảm giác tim đập nhanh.