TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 100: Còn Ẩn Giấu Bao Nhiêu?

- Ha ha, Lưu Phong xác thực có vài phần thiên phú, không ngờ lại tu luyện công pháp Nhật giai tới đại thành. Nghệ Phong thật ra không thể chiếm được một chút thượng phong.

Đại trưởng lão cười nói, phảng phất đặc biệt thích kết quả như vậy.

- Ầm...

Kình khí kinh khủng áp bách không khí, khiến hai người hô hấp có chút khó khăn. Đặc biệt là lực đạo cường đại tuôn lên người, khiến hai người không khỏi lui về phía sau.

Cứ mỗi bước lùi, đều có thể tạo ra một vết chân cường đại. Có thể thấy được lực đạo của hai quyền này rất lớn.

- Khốn khiếp...

Huyết khí cuồn cuộn trong cơ thể, khiến Nghệ Phong không kìm lòng được mắng to một tiếng. Lực đạo của quyền này khiến hắn bị thương nhẹ. Lực lượng của Lưu Phong vẫn mạnh hơn Nghệ Phong rất nhiều, khi so tài với vũ kỹ đồng đẳng, người chịu thiệt đương nhiên là Nghệ Phong.

Đương nhiên, Nghệ Phong tận lực che giấu, đám đệ tử đều cho rằng, một chiêu này, hai người đánh ngang sức ngang tài, chỉ có những người sáng suốt nhìn Nghệ Phong có chút co quắp , mới hiểu rõ tình hình thực tế bên trong.

- Không tồi, lực lượng rất mạnh!

Nghệ Phong cười hắc hắc quay sang nói với Lưu Phong, đồng thời cũng dẹp loạn huyết khí cuồn cuồn trong cơ thể mình.

- Chỉ là không tồi sao? Ngươi thử lại một lần nữa xem?

Lưu Phong nói xong, lại tiếp tục tung một quyền giống như long trời lở đất về phía Nghệ Phong.

- Khốn khiếp... Lại tới rồi.

Nghệ Phong mắng to, động tác dưới chân không hề chậm chạp, rất nhanh biến mất tại chỗ.

Một quyền của Lưu Phong gắt gao đập vào hư không. Tiếng trầm muộn không ngừng vang lên, kình khí bắn ra xung quanh, mọi người nghiêng người tránh thoát, nhãn thần nhìn Lưu Phong hơi có chút kinh hãi .

Chỉ là, Nghệ Phong kịp né tránh trong chớp mắt, cũng khiến mọi người kinh hãi. Tốc độ của tiểu tử này nhanh như vậy sao?

- Chạy? Ngươi chạy được sao?

Lưu Phong châm chọc nói, nắm tay chuyển sang phương hướng khác, lại một lần nữa đánh tới.

- Cứ thử rồi biết?

Nói xong, thân ảnh Nghệ Phong lại lóe lên.

Nhất thời, trên đài xuất hiện một màn quỷ dị, nắm tay Lưu Phong không ngừng đánh vào khoảng không. Nghệ Phong tựa như quỷ mị xuất hiện ở các phương vị khác nhau, khiến Lưu Phong không cách nào đánh trúng. Thỉnh thoảng chống lại mấy chiêu, nhưng cũng không chiếm được thượng phong. Đồng dạng, Nghệ Phong cũng không chiếm được tiện nghi của hắn, hai người có thể nói là ngang sức ngang tài.

Nhưng Nghệ Phong không ngừng né tránh, đương nhiên khiến người khác cho rằng Nghệ Phong không bằng Lưu Phong. Dù sao, cảnh tượng này giống như Lưu Phong đang truy sát Nghệ Phong.

Đại trưởng lão nhìn thấy màn này, trong lòng vừa kinh hãi tốc độ của Nghệ Phong, vừa bất giác mắng to: Tiểu tử này quả nhiên vẫn vô sỉ như vậy. Dựa theo tốc độ của hắn, sợ rằng hai người cứ tiếp tục đánh tiếp như vậy, tốc độ quỷ mị của Nghệ Phong đủ để bù đắp chênh lệch lực lượng giữa hai bên.

Nghệ Phong né sang một bên, tùy ý để cơn lốc thổi tung y phục của mình, cánh tay tê dại khiến hắn không khỏi cảm thán. Lưu Phong xác thực cường hãn. Nếu là Sư Cấp tam giai bình thường dưới tay mình, tuyệt đối không thể chiếm được tiện nghi của Nghệ Phong. Thế nhưng, Lưu Phong lại khác, vũ kỹ của hắn không thua kém mình, lực lượng lại mạnh hơn, khiến mình cũng không dễ dàng đối phó, nếu không nhờ thân pháp Mị Ảnh, Nghệ Phong thật sự không phải đối thủ của hắn.

Khi Nghệ Phong đang suy tư có nên dùng vũ kỹ khác hay không, nắm đấm của Lưu Phong lại bỗng nhiên lao tới, ngưng tụ thành một đạo đấu khí hình kiếm, phảng phất như độc xà, mang theo đấu khí hung mãnh, hung hăng đập tới.

- Muốn chết, đang quyết đấu với ta lại dám thất thần.

Lưu Phong âm trầm hét lên, chưởng thế trên nắm đấm lại một lần nữa ngưng đọng, bạo phát lục quang chói mắt.

- Khốn kiếp...

Quyền thế bất ngờ này khiến Nghệ Phong đang thất thần căn bản không cách nào né tránh, hắn hít sâu một hơi, đấu khí trong cơ thể giống như sóng cả cuộn trào không ngừng tuôn ra. Theo đấu khí rót vào, bàn tay phải nãy giờ vẫn không thấy hiện ra quang thải, mơ hồ có bạch quang nhàn nhạt.

Quyền thế của Lưu Phong lao tới trong chớp mắt, ánh mắt Nghệ Phong phát lạnh, tốc độ của đấu khí trong kinh mạch lại nhanh hơn mấy phần.

- Tàn Miên Quyền ...

- Kiếm Ngân...

Hai tiếng gầm giận dữ vang lên, chấn động tất cả mọi người, cuối cùng cường thế của hai người cũng chính diện đối chọi, đấu khí cường đại áp bách toàn bộ hư không tạo ra những âm hưởng như sét đánh, từng đợt rung động.

- Hai tên tiểu tử này thật sự ngang sức ngang tài.

Đại trưởng lão nhìn thấy màn này, không nhịn được cảm thán nói. Công pháp Nhật giai trước mặt người ngoài quý giá không gì sánh được, nhưng đối với tổ chức khổng lồ như Thánh Tông mà nói, cũng không phải thứ gì quá quý giá.

- Ha ha, một chiêu này sợ là Nghệ Phong phải chịu thiệt rồi. Lực lượng của hắn vẫn còn thiếu.

Nhị trưởng lão cười nói, trong mắt lại tràn đầy tư thái thưởng thức.

- Ầm...

Chấn hưởng cường đại khiến tảng đá dưới chân hai người, trong nháy mắt bạo liệt. Trước sự quan sát chăm chú của mọi người, một sóng năng lượng từ chỗ nắm đấm hai bên tương giao, giống như cuộn sóng lan tràn, dư âm của năng lượng cường đại khiến mái tóc dài phóng khoáng của Lưu Phong và Nghệ Phong bị thổi bay.

Hai người như đứng trong pháo hoa, y phục tung bay, tiêu sái vô cùng, hoàn toàn không cân xứng với sóng năng lượng mạnh mẽ kia.

Luồng công kích cường lực, khiến trên người hai bên đều tuôn ra lực lượng cường đại, không hẹn mà cùng lùi về phía sau, thân ảnh không ngừng biến ảo, đánh tan luồng lực khổng lồ này.

Hai người bước đi một bước, tảng đá dưới chân trong nháy mắt lại văng tung tóe. Mọi người nhìn đá vỡ nằm la liệt xung quanh, đều sững sờ kinh hãi:

- Đây chính là sức mạnh Sư Cấp sao? Quả nhiên không cùng tầng thứ với Sĩ Cấp.

Nghệ Phong cũng không biết mình đã lùi xuống bao nhiêu bước, hắn quỳ một gối xuống đất, khóe miệng mơ hồ có vết máu. Hắn đưa tay lau sạch, âm hàn không gì sánh được.

Một chiêu này, hắn thất bại, mặc dù hắn đã mượn thân pháp Mị Ảnh đánh tan một phần lớn lực đạo, thế nhưng cuối cùng luồng lực cực đại này vẫn khiến hắn bị phun máu.

- Sức mạnh của mình và hắn vẫn có chênh lệch.

Nghệ Phong dẹp yên huyết khí trong cơ thể. Lúc này sSắc mặt mới hồng hào trở lại, mặc dù thoạt nhìn có chút chật vật, thế nhưng cũng không bị thương quá nặng.

Đám đệ tử của Thánh địa nhìn thấy màn này, đều hít sâu một hơi, mặc dù sau chiêu này Nghệ Phong bị đánh phun máu, thế nhưng trong lòng bọn họ cũng không dám châm chọc. Nếu đổi thành bọn họ, sau chiêu vừa rồi, sợ rằng đã bị thương mất mạng.

Năm đại trưởng lão thấy Nghệ Phong âm trầm, không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Từ đầu đến cuối, Nghệ Phong đều chỉ dùng Tàn Miên chưởng. Bọn họ biết rõ, tiểu tử này còn cất giấu rất nhiều thứ.

Duy Linh