Khinh Nhu sửng sốt, trong lòng nhịn không được xì một tiếng khinh miệt, quỷ mới lấy thân báo đáp. Chỉ là, từ đáy lòng không còn sợ hãi như trước nữa rồi.
- Cũng không phải? Chẳng lẽ nàng còn có tỷ tỷ, muội muội hay gì gì đó giới thiệu cho ta sao? Không được, tuyệt đối không được, nàng biết, ta là người rất chính phái, trợ giúp người khác là không cần hồi báo.
- Ta…
Khinh Nhu rất muốn hung hăng đá Nghệ Phong một cước. Tỷ tỷ muội muội chính mình, ngươi muốn được sao? Ngươi xứng sao?
- Nàng? Khụ, tuy rằng nàng lớn lên xinh đẹp, thế nhưng cũng không nên mạnh
mẽ ép buộc ta như vậy. Ta thực sự rất chính phái. Chỉ là, nàng nhất định kiên trì, ta đành phải cố nhận vậy. Nàng đưa nàng cũng được, hơn nữa ba bốn tỷ muội coi như không sai biệt lắm. Hơn nữa ta cũng có chút ngại nha, ta không nuôi nổi nhiều nữ nhân như vậy!
Nghệ Phong bô bô một tràng dài, bộ dáng ta rất miễn cưỡng nhận nàng.
- Câm miệng!
Rốt cuộc Khinh Nhu không thể nhịn được nữa, nàng mở miệng quát lên, thậm chí quên mất sợ hãi do Nghệ Phong gây ra cho nàng.
Tần Y ở bên cạnh cười xinh đẹp, rốt cuộc nàng đã có một lý giải mới đối với Nghệ Phong rồi. Nghĩ không ra một người nhu nhược như Khinh Nhu cũng bị mồm mép của Nghệ Phong chọc tức giận.
- Khụ, nuôi không nổi cũng không phải lỗi của ta, sao phải tức nhận nha?
Nghệ Phong thở dài một hơi, đáy lòng cười hắc hắc không ngừng, trong lúc chờ đợi Thiên Nghịch, trêu chọc mỹ nhân một chút cũng không tồi.
Khinh Nhu trừng to mắt, thở phì phì nhìn Nghệ Phong, nàng thậm chí có suy nghĩ, chờ khi về đến nhà, muốn gọi mấy người phụ thân tới trực tiếp cắt đứt lưỡi Nghệ Phong.
Khinh Nhu hít sâu một hơi, nỗ lực dẹp loạn cơn giận từ trước tới nay chưa từng có trong lòng chính mình, đôi môi đỏ mọng mê người quay về phía Nghệ Phong nói:
- Ngươi có thể giúp ta một chuyện sao?
Nghệ Phong cười cười, ý bảo Khinh Nhu tiếp tục nói.
- Ta và người nhà đã lạc nhau, ngươi có thể giúp ta tìm bọn họ hay không?
Khinh Nhu nhanh chóng nói.
- Chỗ tốt?
Nghệ Phong không chút suy nghĩ đã trực tiếp nói ra hai tiếng này. Tuy rằng nàng rất đẹp, thế nhưng không có chỗ tốt lão Nghệ gia ta không làm, nếu không sẽ bị sét đánh.
- Vì sao ngươi lại đê tiện như vậy, trượng nghĩa giúp người không phải là ngươi nói sao?
Khinh Nhu hung hăng trợn mắt, nhưng thực ra lại có một một loại phong tình khác biệt.
- Trượng nghĩa tương trợ tự nhiên là việc của ta. Ví dụ như ta trượng nghĩa trợ giúp người khác tiêu hộ tiền của người khác nha, nhìn người ta lớn lên đẹp trai chọc mặt trăng như vậy, trợ giúp nữ nhân bị người khác dây dưa. Hoặc là, thời điểm người khác bị đánh cướp, ta giúp bọn hắn, cuối cùng phân chia hoa hồng các loại. Về phần khác, tỷ lệ trợ giúp trượng nghĩa tương đối thấp.
- Ngươi…
Khinh Nhu tức giận quay mặt lại, nàng không muốn nhìn thấy một kẻ hỗn đản như vậy.
Tần Y trừng mắt liếc Nghệ Phong, vừa định nói cái gì, lại phát hiện Thiên Nghịch với sắc mặt trắng bệch tiến vào trong phòng. Nghệ Phong kinh hãi, xem ra Thiên Nghịch bị nội thương không nhỏ.
- Chuyện gì xảy ra?
Nghệ Phong trầm giọng hỏi.
…
Nghe Thiên Nghịch giải thích xong, Nghệ Phong giận dữ quát lớn:
- Từ trước tới nay chỉ có chúng ta khi dễ người khác, đâu tới phiên người khác khi dễ chúng ta?
Trong lòng Nghệ Phong bốc lửa, huynh đệ chính mình từ khi nào đã tới phiên bị người khác khi dễ rồi, khi dễ thì chỉ có chính mình được làm.
- Phong thiếu…
Thiên Nghịch ngăn lại Nghệ Phong trong cơn nổi giận đùng dùng, đôi mắt hiện lên vẻ cảm động:
- Phong thiếu, quên đi, thù này ta tự mình báo, hiện tại nhiệm vụ của ta còn chưa hoàn thành, không thể tiếp tục sinh phong ba.
- Ngươi nói chính là hai phụ tử Dương Húc và đám tiểu tử Tả gia sao? Hừ, bọn họ không nhẩy được bao lâu, nhiều nhất một ngày đêm bọn họ sẽ chết mà không biết mình chết như thế nào.
Nghệ Phong nhàn nhạt nói, không chút cho là đúng.
Thiên Nghịch sửng sốt, nhìn Nghệ Phong, ngơ ngác nói:
- Phong thiếu, Phong thiếu nói là sự thực?
- Ta hiện tại nghĩ, để bọn họ chết không đau đớn quả thực sai lầm, ít nhất cũng phải khiến đôi phụ tử Dương Húc kia bị dằn vặt nghìn vạn lần mới được.
Sắc mặt Nghệ Phong có chút dữ tợn, Thiên Nghịch ngay bên cạnh hơi sửng sốt, hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua Nghệ Phong luôn luôn vui cười có dáng dấp như vậy.
- Có phải phụ tử Dương Húc kia chọc Phong thiếu?
Đáy lòng Thiên Nghịch hiện lên suy nghĩ như vậy.
- Phong thiếu, dù sao cũng là nhiệm vụ của ta, ngươi giúp ta hoàn thành rồi, sợ là các trưởng lão thánh địa sẽ có ý kiến.
Thiên Nghịch nhìn Nghệ Phong cẩn thận hỏi.
- Đừng động đám lão già đó, cũng không bên tên hỗn đản nào cho ngươi nhiệm
vụ biến thái như vậy!
Nghệ Phong không hề để ý hừ một tiếng, điều này cũng để Thiên nghịch thức thời không nói thêm.
Chỉ là, nhiệm vụ này đối với hắn xác thực có độ khó rất lớn, ám sát ba người không nói, chỉ cần riêng thực lực của Dương Húc đã mạnh hơn so với hắn một mảnh lớn. Hơn nữa nhìn gia tướng bảo hộ nhà bọn họ, đối với Thiên Nghịch mà nói, nhiệm vụ này quả thực là quá khó khăn, chỉ là không biết, vì sao Phong thiếu nói bọn họ sẽ phải chết?
- Ngươi nói một chút, ngươi bị ai đánh thương?
Nghệ Phong nhìn Thiên Nghịch nói, bằng hữu trong thánh địa của hắn không nhiều lắm, Thiên Nghịch lãnh khốc này tính là một người, tuy rằng hầu như không ai thích hắn, thế nhưng Thiên Nghịch rất hợp khẩu vị của hắn, bởi vì bộ dạng lãnh khốc của Thiên Nghịch rất chọc nữ nhân nha.
Thậm chí Nghệ Phong không chỉ một lần phỉ báng trong lòng: Tiểu tử này không phải là cố giả bộ lãng khốc hấp dẫn ánh mắt sao?
- Tĩnh Vân Tông!
Thiên Nghịch nói. Nghệ Phong không khỏi cau mày, lông mày nhíu lại nói:
- Công pháp ngươi sử dụng bị phát hiện rồi?
Thiên Nghịch gật đầu, trong mắt hiện lên một tia màu sắc, nếu không phải chính mình phát hiện sớm, sợ là đã phải bỏ mạng lại.
Nghệ Phong cũng có chút lý giải đối với Tĩnh Vân Tông, được xưng là tông môn cường đại nhất đế quốc, mọi người đối với tông phái này đều rất ngưỡng mộ, thế nhưng hết lần này tới lần khác đối phương là đối thủ một mất một còn với liên minh Thánh Tông.
Để Nghệ Phong nhớ khắc sâu nhất chính là, tiểu ma nữ Thánh địa đã ăn thiệt thòi lớn trong tay thủ hạ truyền nhân Tĩnh Vân Tông. Mỗi lần tiểu ma nữ nói tới Tĩnh Vân Tông đều nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đập người một trận.
- Đi thôi, người đả thương ngươi hẳn là một nhánh nhỏ của Tĩnh Vân Tông sao? Bằng không ngươi căn bản không có khả năng sống sót trở về.
Nghệ Phong dò hỏi.
Nếu như người thuộc nội môn Tĩnh Vân Tông tự mình xuất thủ, Thiên Nghịch tuyệt đối không có khả năng sống sót trở về.