Nhìn Kim Cương phía đối diện giống như một toà núi nhỏ nghiền áp lao đến, khuôn mặt lá bài tú-lơ-khơ của Binh không hề động dung, chỉ có đôi lông mày rậm hơi nhíu lại, hai con ngươi trong đôi mắt hơi co lại.
Vừa nãy gã và Hổ đều đã khôi phục lại từ trong mệt nhọc, đó cũng là thói quen còn lưu lại từ lúc binh đoàn còn tồn tại đến giờ.
Đối với những hành trình xa, việc nghỉ ngơi so với chuyện vùi đầu điên cuồng chạy càng thêm trọng yếu. Không nên cố ép mình tung ra hết thể lực, làm cho thể lực của mình luôn trong trạng thái lúc nào cũng có thể chiến đấu được, với Binh nó gần như đã trở thành một loại bản năng.
Khi gã thấy Kim Cương phía đối diện đang hùng hổ lại gần, trong lòng không hề cảm thấy chút sợ hãi nào.
Nếu là những võ giả bình thường, có lẽ còn cảm thấy nghi hoặc không biết tại sao đối phương lại đột nhiên động thủ.Nhưng còn đối với Binh, kẻ đã trải qua vô số trận đại chiến mà nói, gã không một chút chần chừ, gần như chỉ trong nháy mắt đã đưa ra phản kích.
Thân hình nhẹ như không của Thiên Không Hổ nhoáng lên,thân thể không lồ của Kim Cương đột nhiên xuất hiện một loại phản ứng theo bản năng. Nhưng đúng lúc này thân hình đang ẩn phục của Thiên Không Hổ nhoáng lên giống như một tia thiểm điện màu lam, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh sườn Kim Cương!
Quá nhanh!
Trái tim Liễu Á Chi chợt nhảy lên, sắc mặt khẽ biến!
Hành gia vừa ra tay là biết trình độ như thế nào.Liễu Á Chi tương đối tự tin vào thực lực của mình, tự nhiên hắn không phải hạng người vô năng.Thậm chí nhãn lực của gã không phải người nào cũng có thể so sánh lại được.
Gặp phải tay cứng rồi!
Liễu Á Chi cũng biến hóa cực nhanh, thế tiến tới của Kim Cương không hề thay đổi, đầu gối trái giống như khối nham thạch cực lớn nhấc lên.
Khuôn mặt lá bài tú-lơ-khơ của Binh vẫn bình tĩnh như thường,dường như không hề nhìn thấy cái đầu gối đang hướng đến đầu mình.
Cái chân của Kim Cương tráng kiện đến kinh người, nếu như bị cái đầu gối này đụng trúng với cái thế cực nặng đó thì dù chỉ là sượt qua thôi cũng sẽ bị đứt tay gãy chân. Liễu Á Chi biết rõ sự cường đại của Kim Cương như lòng bàn tay, loại cơ quan võ giáp hoàn toàn mới này là thứ mà bọn họ đã phải phí vô số tâm huyết mới nghiên cứu ra được.Nó chính là kiệt tác của sự dung hợp giữa tinh hồn thú và lực lượng huyết mạch.
Huyết mạch võ giáp có lực lượng cực mạnh, tuyệt đối không phải nhân loại có thể so lại được, Kim Cương lại là thứ nổi bật nhất trong đó.
Trong đám huyết mạch võ giáp mà họ đã từng chế tạo thử, Kim Cương cũng không phải là cơ quan võ giáp mạnh nhất, nhưng nếu chỉ luận về phương diện lực lượng thì không kiện cơ quan võ giáp nào sánh lại với nó.
Lực lượng mà Kim Cương biểu hiện ra làm cho tất cả những người đã từng chứng kiến không khỏi hoảng sợ.
Chỉ cần dính một đòn thì ngay cả cơ quan võ giáp cường hãn hơn nữa cũng sẽ mất đi sức chiến đấu.
Vậy mà đối phương không hề né tránh!
Trong mắt Liễu Á Chi hiện lên vẻ trào phúng, gần như gã đã có thể nhìn thấy cảnh cái cơ quan võ giáp đầy mỹ lệ này trong nháy mắt bị băng toái, những mảnh linh giáp kia sẽ ầm ầm tan vỡ ra như mưa rơi! Khi gã thí nghiệm cơ quan võ giáp không lúc nào là không có cái kết cục này.
Đầu gối Kim Cương đâm xuống tạo lên một bóng đen khổng lồ bao trùm toàn bộ thân hình cơ quan võ giáp màu lam.
Đột nhiên con ngươi Liễu Á Chi co lại, không tốt, là tàn ảnh!
Gần như đúng lúc đó phía sau cổ truyền đến cảm giác đau nhức làm thân thể khổng lồ của Kim Cương khổng lồ không kìm hãm được mà ngã về phía trước. Trong lòng Liễu Á Chi hoảng sợ, lúc này gã chẳng hề quan tâm đến tình cảnh đang chật vật, thừa cơ lăn về phía trước. Phốc phốcphốc!
Ba chém liên tục xuất ra,theo sát thân hình đang lăn về phía trước của Kim Cương chém lên bùn đất, bắn lên ba khối bùn đất.
Binh cảm thấy hơi kinh ngạc, vừa rồichắc chắn gã đã đánh trúng nơi yếu hại, không ngờ đối phương vẫn không việc gì.Xem ra cái cơ quan võ giáp thoạt nhìn cổ quái này cũng có vài chỗ kỳ diệu.
Vừa mới từ trong quỷ môn quan nhặt lại được cái mạng khiến sắc mặt Liễu Á Chi trắng bệch, trên mặt gã vẫn còn lưu lại vẻ sợ hãi.
Cái khoảnh khắc vừa nãy gã cảm thấy chưa bao giờ tử vong lại gần như vậy!
Nếu không phải trùng hợp là cơ nhục phía sau cổ Kim Cương được thêm vào rất dầy để gia tăng thêm lực phòng ngự thì một kích vừa rồi chắc chắn sẽ làm gã mất đi lực chiến đấu.Đối diện với cao thủ như vậy mà mất đi lực chống cự thì kết quả duy nhất chỉ có tử vong.
Vào đúng lúc này ở phía xa xa truyền đến vài tiếng rít, tiếng rít này làm tinh thần Liễu Á Chi rúng động, đồng bạn tới rồi!
Đột nhiên Kim Cương phát ra một tiếng rống rung trời, báo phương truyện dịch nhanh hơn. Bachngocsach.com là diễn đàn thân thiện] hướng cho đồng bạn tìm đến.
Trong lòng Liễu Á Chi lập tức ổn định trở lại, mọi kinh sợ lúc trước đều quét sạch không còn chút gì.Việc quan trọng lúc này là cuốn lấy đối phương, lập tức Kim Cương nổi giận gầm lên một tiếng, hướng Thiên Không Hổ đánh tới.
Động tĩnh lớn như vậy làm sao Binh không đoán ra được?Nhưng khuôn mặt lá bài tú-lơ-khơ của gã vẫn bình thản như nước, ngay cả hai con ngươi nhỏ hẹp cũng không một chút gợn sóng.
Thong dong trấn định, cho dù đang trong hoàn cảnh khẩn cấp Binh vẫn giữ nguyên cái bộ dáng trấn tĩnh thong dong.Từ đó có thể thấy gã là dạng người lãnh tĩnh đến mức độ nào.
Thiên Không Hổ mang theo vô số tàn ảnh, còn Kim Cương lại giống như một cơn cuồng phong hòa lẫn vào nhau.
Ba baba!
Công kích của Thiên Không Hổ thỉnh thoảng lại rơi lên thân Kim Cương làm lông rụng bay tứ tung. Nhưng Liễu Á Chi vẫn cắn răng ngạnh chống, gã đã hạ quyết tâm, muốn dựa vào phòng ngự cường hãn của Kim Cương dùng đấu pháp không sợ chết để cuốn lấy đối phương. Binh cũng biết rõ ý đồ của Liễu Á Chi như ánh nến trong dem, kinh nghiệm chiến đấu của song phương căn bản không nằm trên một cấp bậc.
Kim Cương da dày thịt thô đúng là có lực phòng ngự kinh người, được cường hóa với biên độ lớn làm cơ nhục của nó so với kim loại bình thường còn cứng cỏi hơn.
Binh không chút nghĩ ngợi, hóa quyền thành chưởng, chưởng đao phát ra cực kỳ sắc bén!
Vút! Lam mang hiện lên, trên thân Kim Cương xuất hiện một vết ngấn đao,lập tức có một chút máu bắn ra.
Rốt cuộc Binh cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, cường độ phòng ngự của Kim Cương nằm ngoài dự đoán của gã. Trảm của Thiên Không Hổ vô cùng xuất sắc, có thể dễ dàng phá vỡ thân thể của những tinh hồn thú da dày thịt béo, vậy mà không ngờ chỉ lưu lại trên thân thể Kim Cương một vết thương nông mà thôi.
Tuy kinh ngạc, nhưng Binh không hề có dấu hiệu dừng công kích lại.
Mặc kệ Kim Cương vẫn điên cuồng rít gào, thân thể gã khẽ chuyển, sau đó vô cùng quỷ mỵ xuất hiện đúng tại góc chết của Kim Cương.
Vút vútvút!
Lam quang giống như ánh đao phong thỉnh thoảng lại lóe sáng, mỗi một lam mang xuất ra tất nhiên sẽ có một đạo máu tươi bắn ra.
Binh giống như một họa sĩ cực kỳ kiên trì, thỉnh thoảng lại vẽ lên thân Kim Cương một bút đỏ tươi.
Chỉ trong nháy mắt, thân thể như tòa núi nhỏ của Kim Cương liền phủ vết thương to nhỏ đủ loại, toàn thân đầy máu, bộ dáng cực kỳ đáng sợ.
Khi đồng bạn Liễu Á Chi chạy tới,trảng cảnh trước mắt không khỏi làm bọn họ hoảng sợ thất sắc.
Huyết mạch võ giáp đã hao tổn rất nhiều tinh lực của tổ chức, năm năm trước đây tổ chức đã bắt đầu đặt mục đích là bồi dưỡng cơ quan võ giả.Sau khi hao tổn rất nhiều tinh lực và tinh tệ cuối cùng mới bồi dưỡng được một nhóm cơ quan võ giả có thực lực cường hãn.
Trong cái thời kỳ này thực lực của những cơ quan võ giả đều không cao, vì thế chỉ cần tùy ý một gã cơ quan võ giả trong tổ chức mà đi ra ngoài thì chắc chắn đều đạt được thực lực cấp cao.Mà Liễu Á Chi có năng lực sử dụng Kim Cương, điều này đủ để nói lên cho dù bên trong tổ chức có vô số thiên tài tập hợp, nhưng gã vẫn cứ là thành viên nổi bật.
Chứ nếu không tổ chức tuyệt đối không thể vì hắn là người chế tác ra Kim Cương mà đem một cơ quan võ giáp xuất sắc lãng phí lên người một vị cơ quan sư có thực lực không xong.
Thế nhưng một người được công nhận là cao thủ trong tổ chức không ngờ lại bị một cơ quan võ giả khác gắt gao áp chế.
Nếu đối phương là một gã võ giả thì sẽ không khiến mọi người phải giật mình như vậy, thứ làm bọn họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc chính là, đối phương cũng là một gã cơ quan võ giả.
Ở mỗi chòm sao đều có số cao thủ nhiều như mây, dù cho đám Liễu Á Chi có tự đại cũng không dám cho rằng bọn họ có thể so sánh với những võ giả chân chính là cường đại kia. Dù cho bọn họ tự nhận là huyết mạch võ giáp là cơ quan võ giáp tốt nhất hiện nay cũng không dám khiêu chiến anh hùng trong thiên hạ.
Cơ quan võ giả chẳng qua chỉ là một chi nhánh nhỏ của võ giả, một chút hiểu biết về điều này bọn họ vẫn phải có. Thế nhưng đối phương cũng là một vị cơ quan võ giả!
Chiến đấu trong giới cơ quan võ giả, không ngờ Liễu Á Chi đã thua.
Liễu Á Chi là cao thủ nổi danh trong tổ chức, mà Kim Cương cũng nổi danh là một trong những danh giáp.
Thế nhưng mà...
Khi bọn họ nhìn thấy toàn thân Kim Cương đầy máu, gần như không thể tin được vào hai mắt của mình. Võ giả thật mạnh! Cơ quan võ giáp thật mạnh!
Bước chân của Kim Cương bắt đầu trở nên loạng choạng, huyết mạch võ giáp và huyết mạch có cùng một nhịp thở, mất máu quá nhiều khiến lực lượng của Kim Cương nhanh chóng trôi đi.
Đáng chết!
Liễu Á Chi không bao giờ có thể ngờ rằng có ngày mình sẽ lưu lạc đến tình trạng như thế này.Dù cho gã biết rõ thực lực của đối phương so với mình mạnh hơn nhiều, nhưng tính cách kiêu ngạo vẫn khiến gã cảm thấy vô cùng xấu hổ. "Ngăn cản hắn!"
Tiếng rống hận của Liễu Á Chi truyền khắp nơi, lập tức những đồng bạn vừa mới chạy tới như ở trong mộng tỉnh lại, liên tục tiến vào trong chiến trường.
Binh nhìn cái lưng đang hoàn toàn lộ ra trước mặt mình giăng kín những vết thương cực kỳ đáng sợ, lúc này Liễu Á Chi đang lộ ra kẽ hở lớn nhất.
Chỉ cần tại bổ thêm một đao, có thể triệt để đánh chết!
Nhưng Binh không một chút ham chiến, linh cánh phía sau Thiên Không Hổ liền giương lên.Trước khi đối phương kịp khép vòng vây một giây, thân hình nó đã bay lên trời, rồi liên tục lay động giữa không trung làm một số người bất giác đổi vị trí để chặn đường. Vòng vây nguyên bản vốn chặt chẽ bị Binh thoải mái xé mở ra một khe, từ đó lao ra khỏi vòng vây, nghênh ngang mà đi.
Mọi người không khỏi hoảng sợ.
Trên đời này vẫn còn có cơ quan võ giả cường đại như vậy sao?
Nhìn bóng lưng lam sắc của Thiên Không Hổ xa dần, vậy mà không ai dám truy đuổi. ※※※※※※※※※※※※※※※※� �����※※※ ※※※※※※※※※� ��
Đường Thiên bị xa phu gọiđến.
"Đại nhân, chúng ta đã tiến vào cảnh nội của Ô Nha tinh tọa."Xa phu cung kính nói.
"Nhanh thế ư!"Vẻ mặt Đường Thiên đầy mờ mịt, hắn đã bị tu luyện giày vò cho vô cùng gian khổ.Bây giờ trong đầu hắn chỉ có thiết châm,thiết châm dày đặc chi chít nhìn không thấy cuối. Hắn luôn tiến bộ, hiện tại đã đột phá một ngày hai mươi cái thiết châm rồi.
Tiến bộ cực nhiều, nhưng đồng thời độ mệt nhọc cũng nước lên thì thuyền lên. Mỗi ngày Đường Thiên chỉ có nửa ngày là thanh tỉnh, nửa ngày còn lại tất nhiên là chìm trong trì độn và cắn răng vượt qua.
Hư thoát, hôn mê xảy ra bình thường như một thói quen hàng ngày.
Nhưng Đường Thiên vẫn cắn răng kiên trì,không lãng phí dù chỉ một ngày.Nghị lực và sự bền bị không ai sánh được ấy làm đến cả Quỷ Trảo cũng rất giật mình.
Một ngày hai mươi cái thiết châm, hơn nữa còn là thời gian chênh lệch của quang môn, tương đương một ngày trong hiện thực Đường Thiên có thể tiêu diệt tám mươi cái thiết châm và một tháng là hai ngàn bốn trăm cái thiết châm.
Cái tốc độ này quả là quá kinh người.
Hỏa Liêm Quỷ Trảo dường như không còn xa đến mức không thể đạt được nữa. Xa phu do dự một chút rồi nói: "Đại nhân, Ô Nha tinh tọa không phải nơi thái bình..."
"Không yên ổn?"Đường Thiên vẫn chưa hề phục hồi lại tinh thần.
"Đúng vậy, đại nhân." Xa phu giải thích nói: "Ô Nha tinh tọa rất thịnh hành kiếm khách, nhưng đồng thời nơi đây không có cường nhân nào thống trị, bởi vậy sinh ra rất nhiều kiếm khách lưu lạc. Đại đa số những kiếm khách lưu lạc này đều rất bần cùng lại không có nơi cư trú cố định, ngoài sáng thì được người ta thuê làm nhưng sau đó lại thầm lén vào nhà ăn cắp, chuyện xấu mà họ làm nhiều vô số.Điều này làm danh tiếng của kiếm khách Quạ đen ở bên ngoài vô cùng không tốt."
Đường Thiên dần tỉnh táo lại, có chút kinh ngạc hỏi lại: "Vậy chẳng phải Ô Nha tinh tọa rất loạn hay sao?"
"Đúng vậy, đại nhân." Xa phu nhắc nhở: "Tuy rằng đám kiếm khách lưu lạc bình thường không dám đụng chạm đến sương sa cấpbạch ngân, nhưng một số ít kiếm khách lưu lạc cường đại sẽ coi chúng ta là miếng thịt mỡ..."
Đường Thiên cắt đứt xa phu lời nói, hắn nhìn chăm chăm về phía trước, ngoài miệng thì thầm: "Có vẻ có người xem chúng ta là miếng thịt mỡ rồi!"
TG: dạo này có nhiều việc vặt quấn thân, bôn ba mệt nhọc, tâm thần đều bì...